Chuyện Yêu Hồ hại người đã lan khắp thành từ lâu, mọi người thấy yêu quái đều sợ tránh không kịp, chẳng mấy chốc phố đã bặt bóng người. Đại Thiên Cẩu đi trên con phố không người, liếc thấy những người đã trốn đi kia đang quan sát y qua khe cửa sổ, ánh mắt mang vẻ sợ hãi và hận thù vô cớ.
Đại Thiên Cẩu nhẹ cong môi, bước qua con phố vạn trượng trần ai, như bước qua vạn trượng ngăn cách giữa người và yêu trên thế gian này. Y đứng trước cửa một nhà, giơ tay gõ nhẹ, hỏi: “Xin hỏi, Yêu Hồ hại người kia hiện đang ở đâu?”
Người trong cửa siết chặt then cài, run run không biết có nên đáp hay chăng.
Đại Thiên Cẩu chờ một lúc, thấy không có ai trả lời, bèn đổi sang nhà khác, gõ cửa xong vẫn là câu nói kia.
“Xin hỏi, Yêu Hồ hại người kia hiện đang ở đâu?”
Sau khi hỏi mấy nhà, cuối cùng cũng có người đánh bạo hét một câu: “Các ngươi đều là yêu quái, ngươi lại không biết hắn ở đâu à?! Đừng có giả vờ giả vịt hỏi han khắp nơi nữa, bọn ta sẽ không giao mạng vào tay các ngươi đâu!”
Đại Thiên Cẩu nghe vậy, nhẹ nhướn mày, buông tay rồi nói: “Ta không giống ác yêu kia, ta đến đây, chính là để giết ác yêu, để thể hiện đại nghĩa của ta.”
Nhưng câu này, đâu có mấy người nghe mà chịu tin.
Con người trong trạng thái sợ hãi cực độ luôn sẽ làm những việc không thể giải thích được, cho dù Đại Thiên Cẩu không hề có ý hại người, nhưng sự tồn tại của y chính là nguồn cơn sợ hãi.
Có người bắt đầu hất máu chó đen về phía Đại Thiên Cẩu, hi vọng có thể trừ khử được thứ tai họa kia.
Đại Thiên Cẩu nhìn máu chó hất thẳng về phía mình, lòng cũng nổi cơn giận dữ, hai cánh rung lên, dựng tấm chắn bằng gió cản lại hết chỗ máu, thậm chí còn hắt ngược lại vào người kẻ dội.
Người kia như bị máu văng vào bỏng rẫy, đứng ngay bên đường mà gào thét lên, vừa chạy vừa la “Yêu quái giết người rồi”. Người không biết chuyện nhìn thấy vết máu trên người gã, tưởng là Đại Thiên Cẩu động thủ với con người thật, thế là lại càng sợ hãi, càng co chặt trong nhà mình.
Cả con đường như đã chết hẳn.
Đại Thiên Cẩu tiếp tục đi về phía trước, đầu mày cau chặt.
Yêu Hồ à Yêu Hồ, ngươi đã làm chuyện tàn nhẫn cỡ nào cơ chứ…
Sao lại để phàm nhân sợ đến như vậy.
Cũng may là trong thành chỉ có người sợ yêu, yêu không hề sợ đồng loại của mình.
Đại Thiên Cẩu nhìn thấy Thủ Vô ngồi xổm trên nóc nhà ở một chỗ rẽ, Thủ Vô thấy y bèn vươn tay chỉ về một phía.
Đại Thiên Cẩu biết Thủ Vô đang nói với mình hướng đi của Yêu Hồ, vừa định nói cảm ơn thì nghe thấy Thủ Vô nói.
“Ta khuyên ngươi đừng sang đó, An Bội Tinh Minh và mấy trừ yêu sư nữa cũng đang ở đó.”
“Ở đó làm gì?”
“Dùng Yêu Hồ để thay thế Bát Bách Bỉ Khâu Ni.” Thủ Vô đứng dậy, nói từng chữ một, “Làm vật tế sống.”
“Vật tế sống…” Đại Thiên Cẩu lặng lẽ nhắc lại.
Thủ Vô nói tiếp: “Yêu lực trên người ngươi mạnh hơn hồ ly kia nhiều, nếu ngươi sang đó, chưa biết chừng hai ngươi đều bị tế sống luôn. Đằng nào thì đám âm dương sư và trừ yêu sư kia, thấy yêu quái cái là lại rồ lên, hận không thể giết chết hết tất cả yêu quái trên đời.”
Đại Thiên Cẩu không nói gì nữa.
Y thừa nhận Thủ Vô nói không sai, nhưng trong ấn tượng của y, âm dương sư An Bội Tinh Minh là ngoại lệ. Có điều, trước khi gửi gắm hi vọng cho ngoại lệ này, Đại Thiên Cẩu tin chắc, kẻ hại hai mạng người kia không phải là Yêu Hồ.
Vì Hồ Điệp Tinh nói, hai người chết đều là nam nhân.
Mà con cáo ranh kia, tuyệt đối không ra tay với nam nhân.