- Tao kem Sữa Chanh nha Minh! - Phương cười duyên - Mày trả tiền hết!
- Tao like, tao like.......- Thanh và Phong hùa theo
Tôi xám mặt, bị tụi nó bắt làm Osin! "" Sayako "" là quán kem tự phục vụ được thiết kế theo kiểu Nhật rất đông khách, khó lắm chúng tôi mới đặt được phòng. Tôi đến quầy phục vụ mua kem cho tụi nó, mua thêm kem Dâu Sojii cho mình. Rồi không biết tại làm sao mà tình thương trong tôi trỗi dậy, tôi liều mình mua thêm vài lon Coca và một khay bánh ngọt to đùng!
Tụi nó thấy kem như thấy quê hương giải phóng!
Tôi ăn từ từ ngồi nhìn mà nước mắt lưng tròng.....Tiền túi của tôi!!!
Nhỏ Phong ăn xong kem, trấn lột thành công với tụi kia mấy cái bánh ngọt, nốc coca, xoa xoa bụng, rồi ""Ợ""!
Tôi né ra xa nhỏ, bịt mũi:
- Nhà mày giàu mà kem đánh răng không mua được hả?
Nhỏ chép chép miệng:
- Ở dơ sống lâu!
Chúng tôi Sặc!
Phương mỉm cười:
- Hồi vô siêu thị tao mua cho mày một tuýp về xài cho thơm miệng!
Chúng tôi phá ra cười....Vui thật!! Chúng tôi còn mua thêm cho mỗi đứa một ly Coffee Cream nữa, ngồi tám với nhau về đủ thứ chuyện, chuyện học hành, chuyện thời khóa biểu mới, chuyện thầy cô....Rồi.......Kỳ Phong thay đổi sắc mặt, nó không cà rỡn nữa mà trở nên hết sức nghiêm túc..:
- Tụi mày ơi, đám con gái trường tao mang danh tiểu thư nhà giàu vậy thôi chứ âm binh lắm, không có tý lễ phép nào hết.Hôm bữa có con nhỏ kia mất dạy,là đầu gấu thứ thiệt cô giáo trẻ mới vào không biết danh nó, thấy nó hút thuốc trong giờ học nên phạt quét sân một tuần.Nó nạt cổ, cổ lại phạt nó viết thêm một cái bản kiểm điểm.............Biết nó làm sao không?- Giọng nhỏ chùng xuống - Nó kêu người đánh hội đồng cổ, gãy chân phải nhập viện! Chó đến thế là cùng!!
Tụi tôi rùng mình, vẻ khinh thường, tôi thừa nhận trong một số trường hợp chúng ta cần dùng đến nắm đấm để giải quyết vấn đề cũng như tự vệ.Nhưng không có nghĩa ta được phép dùng sức mạnh ức hiếp người khác! Hơn nữa, là một học sinh lại dùng tiền của mình ra tay ức hiếp một giáo viên, tội đáng chết! Tôi rất khinh thường những kẻ như vậy, Cầu Trời cho chúng chết đi!
- Rồi...cô giáo có sao không? Rồi con đó có bị phạt không? - Thanh hỏi với vẻ lo lắng đậm trên mặt
- Nghe đâu ba nó bảo lãnh, nó đi học bình thường, còn cô giáo,........- Nó rơm rớm nước mắt - Cổ bị buộc phải thôi dạy ở trường, ba nó dùng tiền để ép cổ giữ im chuyện! Hic...
Trời! Tôi lau nước mắt cho nhỏ, Đan Thanh và Thu Phương thi nhau vuốt ve nhỏ
- Nhưng người nhà của cổ không chịu, họ nói họ sẽ theo vụ này đến cùng cho đến khi nào con học sinh đó nhận lỗi thì thôi, phải đền bù thỏa đáng chứ!!!
Rồi nhỏ nghẹn ngào:
- Tội nghiệp cô giáo, tao quý cổ lắm, cô giáo rất hiền lành, Hôm cổ bị đánh là hôm tao phải nghỉ học vì bệnh, cái hôm mà con Phương đem cháo qua cho tao đó! Tao đâu hay biết gì đâu, tao đi học lại thì nghe mấy đứa trong lớp kể lại, tao ức, ức lắm,......Nguyên buổi trưa tao nằm khóc vì tức....!
- Thì ra, giọng sụt sịt đó là do mày khóc hả - Tôi ngớ ra - Tao, tao tưởng mày ngủ! Tao xin lỗi!
- Không sao!! Tại tao buồn quá thôi! Tao không biết làm cách nào để giúp cô nữa. Tao muốn giúp cô đâm đơn kiện con quỷ đó nhưng tao sợ ba tao sẽ nổi khùng!
Tụi tôi trấn an nhỏ rằng mọi chuyện không sao, rằng sẽ có cách để giải quyết nhưng thú thật, 3 đứa tụi tôi vô cùng lo lắng cho nhỏ Phong. Lần cuối cùng chúng tôi thấy nhỏ khóc là lần mà ba mẹ nhỏ nhất quyết không cho nhỏ về quê thăm ông nội lần cuối trước lúc ông đi xa "" Tao tức, tức ổng bả lắm, cái gì cũng áp đặt tao, cái gì cũng ép buộc tao. Hai người thật bất hiếu, tao nguyền rủa!!!.......""
Chuyện đó đã qua rất lâu rồi nhưng mỗi lần nhớ lại tụi tôi vẫn thấy sợ...!! Và hôm nay, khi nỗi sợ hãi đó dần quay trở về, tim tôi như quặn lại, ruột thắt từng cơn. Tựa như cái lần nhỏ giàn giụa nước mắt trong vòng tay của chúng tôi. Khắc khoải lo lắng, khóc nấc lên khi bên kia đầu dây điện thoại tiếng người Bác ruột của nhỏ nghẹn ngào "" Phong con...Ông đi rồi....""
Phải! Tôi phải làm gì đó, dù ít dù nhiều chúng tôi cũng phải làm,..Ý nghĩ vốn dĩ chỉ lướt qua trong đầu tôi nay đã hình thành thật lớn, rồi lớn nữa...Phải rồi!!
- Ba tao, bao tao tụi mày ơi... Tụi mày quên là ba tao làm luật sư hả? Ba tao sẽ lo vụ này. Táo chắc chắn.
Tụi nó há hốc mồm, rồi nhỏ Thanh kêu lên đầy phấn khích, sự vui mừng lấp lánh trong đôi mắt nhỏ:
- Ừ hen, vậy mà tụi mình quên mất tiêu!
- Được đó Phong - Nhỏ Phương reo lên
- Được không....Mày chắc chắn là được không?? - Phong nắm tay tôi thật chặt , khuôn mặt nhỏ đầy lo lắng,
Tôi nắm chặt tay nhỏ:
- Tao chắc chắn, tính tình ba tao tụi mày biết mà. Tụi mày cứ hỏi ý ba tao, tao tin ba tao giúp mà...
Tôi tin chắc là vậy, ba tôi không phải là một luật sư nổi tiếng nhưng ông là một luật sư có tâm, có nhuyệt huyết và yêu nghề. Nhỏ Phong đã hẹn tôi đúng 7 giờ tối sẽ gọi điện hỏi ý kiến ba tôi về vụ này. Tôi thầm mong với lòng chuyện này sẽ được thuận lợi ~
- Mày muốn tao vui thì hát tao nghe mau lên! - Nhỏ Phong chỉ tay vào tôi.
- Hihi, sao lại là tao?
- Mày hát hay nhất trong cả bọn. Nhanh lên con kia!
Hai nhỏ còn lại thì kêu réo tôi chiều theo Kỳ Phong. Tôi chiều theo thật, còn gì hơn khi tiếng hát của tôi có thể giúp vơi đi nỗi buồn của nhỏ bạn chí cốt. Tôi cất tiếng ca vang bài hát "" Nụ Cười "" của nhạc sĩ Phạm Tuyên, Đó là một bài hát được sáng tác trên nền nhạc của Nước Nga mà chúng tôi sắp học trong năm lớp 9 này. Tôi đã lên mạng để nghe thử, bài hát rất hay, ca từ ý nghĩa phù hợp với chúng tôi lúc này.
"" Cho trời sáng lên cùng với bao nụ cười. Cầu vồng thêm lung linh bao sắc ánh lên ở khắp nơi. Nụ cười tươi chúng ta cùng chung niềm vui. Trong cuộc sống đầm ấm yên vui chúng ta cùng cất tiếng cười.......""
Tiếng hát của tôi hòa thêm giọng của ba nhỏ vang lên cao, cao mãi. Tựa như lúc này đây, mọi đau khổ, lo âu, buồn đau trên Thế gian này không còn tồn tại, không còn hiện hữu thêm giây phút nào nữa..........Cứ thế, chúng tôi hát. Cứ thế, chúng tôi cười vang!!
Không khí trở nên vui vẻ hơn khi chúng tôi cùng nhau vào siêu thị. Tạm gác đi âu lo, chúng tôi cùng nhau mua sắm, chọn lựa những gì mình thích và đúng như lời hứa, Thu Phương đã gây sốc khi mua một hơi gần chục tuýp kem đánh răng đủ màu đủ vị.
- Cho mày hết đó Phong!
Phong cứng đơ mặt còn tôi và Đan Thanh ôm bụng cười ngặt nghẽo.
Chúng tôi còn mua nhiều thứ, chủ yếu là mấy món ăn vặt đóng gói sẵn, những quyển truyện tranh chúng tôi yêu thích. Tôi và Thanh cứ nhặng xị lên khi không tìm được đĩa phim "" Yêu Không Biên Giới "" sau hơn nửa tiếng đồng hồ lục tung quầy băng đĩa.
- Chưa ra đĩa đâu hai con kia, Tv chưa chiếu hết mà! - Phong gào lên - Tụi mày lục có mà tới Tết cũng chưa xong!
Tôi và Thanh với vẻ hết sức thất vọng mà theo hai nhỏ tới quầy ăn uống. Gọi mỗi đứa một ly Cacao sữa ấm áp.Tôi cảm thấy ấm áp thật, không phải vì ly Cacao đâu nhé,mà vì được bên cạnh lũ chí cốt nhí nhố này, được thấy nụ cười trở lại trên mặt nhỏ Phong, được nghe nhỏ tâm sự và bộc bạch suy nghĩ của mình. Tôi, Thu Phương và Đan Thanh đều biết một sự thật rằng: Phong tuy bề ngoài tính tình quái dị, hay cà rỡn nhưng nhỏ có một tâm hồn tinh tế và sâu sắc biết bao!!
- Tụi mày ngồi đây nha, tao đi mua nước thêm - Nhỏ Phương buông quyển sách dạy nấu ăn nhỏ mới mua, đứng lên.
Tôi cũng lật đật đứng theo:
- Để tao bưng tiếp mày!
- Thôi khỏi, tự tao làm được mà!
Rồi nhỏ nhấn tôi lại xuống ghế. Nhỏ đến quầy nước mua thêm cacao sữa rồi nhanh nhảu bưng về phía chúng tôi. Cùng lúc đó.....Á!...Không biết nhỉ bất cẩn thể nào mà lại vấp té cái ạch, còn cái khay đựng mấy ly cacao sữa thì bị hất lên không trung và đổ ập lên đầu người mới đi ngang..........
Chúng tôi hốt hoảng, chạy vội vàng đến đỡ nhỏ dậy. Nhỏ nhăn nhó trông đau đớn hết sức...Còn anh chàng bị nhỏ "" tắm "" bằng cacao sữa thì mặt tím hết sức, hắn hét ầm lên:
- Shit! Có mặt không???
Thu Phương biết mình làm sai thì vội vàng xin lỗi, miệng nói, tay thì lục tìm khăn giấy trong túi:
- Em xin lỗi anh, thật sự xin lỗi. Do em bất cẩn....Em xin lỗi anh...Để em lau cho anh...Thôi, để em mua lại bộ quần áo mới cho anh....!
Tôi và Thanh cũng luôn mồm xin lỗi anh chàng nọ, tưởng như chúng tôi đứa nào đứa nấy bât khóc tới nơi
Mọi người xung quanh tò mò nhìn bộ dạng của chúng tôi hiện tại, miệng xì xầm lời bàn ra tán vào...Kỳ Phong đứng ra thu xếp, đừng thái độ nhã nhặn và chân thành để nói với "" người bị hại "":
- Tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi anh, do tụi tôi quá bất cẩn. Thôi, anh bỏ qua cho nhé! Chúng tôi mua đền cho anh bộ khác...
Những tưởng anh ta sẽ vui vẻ nhận lời hoặc là cau có, mắng mỏ một tí rồi bỏ qua. Ai ngờ anh ta chỉ nhướng mày, giọng điệu châm chọc nhìn Phương:
- Cái thân đã không thon thả như người ta rồi mà còn không biết nhìn đường...! - Rồi hắn quay sang chúng tôi giọng điệu vẫn xấc láo như cũ - Nhắm đền nổi cho tôi không mà nói hay quá vậy? Biết bộ đồ tôi đang mặt giá trị bao nhiêu không?
Tôi thảng thốt không nói được lời nào, trông một người có vẻ ngoài dễ coi, ăn mặc lịch sự mà có thể nói lời thô lỗ với con gái như vậy. Tôi nhìn Phương, trông mặt nhỏ tím tái, tay nắm chặt, người nhỏ run lên. Cứ như là nhỏ vừa mới bị người ta tát cho một cái vậy đó. Tôi có hơn gì nhỏ, tôi có cảm giác một gáo nước lạnh vừa mới bị tạt vào người..
- Không có tai hả? Hay có mà bị chó gặm rồi? Bộ không nghe tụi này xin lỗi hả? Giàu cỡ nào mà phách lối quá vậy..? - Phong nói, giọng nhỏ tức tối. Tôi biết nhỏ đang bắt dầu nổi khùng thật sự.
- Mày là con nào mà láo vậy hả?
Ngọn lửa của sự tức giận được thổi bùng trong tôi, thằng này dám đụng tới nạn chí cốt của tôi. Láo!
- Mày tới số rồi thằng khốn......!
Tôi tức quá, không thể chịu nổi, hét um lên rồi nhảy xổ vào hắn, hắn cũng đang thủ thế chuẩn bị xông vào. Mấy nhỏ còn lại thì kéo tôi lại. Một người ông trên 40 cũng chạy tới và kéo hắn lại:
- Thôi đi Minh, bình tĩnh Minh ơi!
- Thôi bỏ qua đi cậu hai ơi! Ông bà chủ mà biết được là rắc rối to đó!
- Bỏ tao ra, đứa nào kêu tao bỏ qua cho nó, tao bạo cúc hết bậy giờ! - Tôi gầm lên, cố rướn người về phía trước.
- Bác bỏ con ra, con phải đánh bầm dập con quỷ hỗn hào này, nó dám thủ thế đánh con - Hắn gào to không kém.
Mọi người xung quanh cũng lật đật chạy đến hòa giải, có người đòi gọi bảo vệ.Một lát sau, tôi bị cả bọn kéo ra chỗ khác. Tôi gầm lên, mặt tôi đỏ gay vì giận..
- Sao nhường nhịn thằng đó vậy, tụi mày không can là nó thấy bà nó rồi!
- Suỵt! - Con Phong ra dấu kêu tôi im lặng, nó nhìn dáo dác thấy không có ai mới cất giọng:
- Sao kích động vậy, ai biểu với mày là tao tha nó, đụng tới bạn tao là không xong đâu!
- Vậy mày định làm gì? - Thanh hỏi
Con Phong cười nham hiểm, không nói,.....
Lúc chúng tôi bước khỏi siêu thị lại nhìn thấy tên hồi nãy, hắn đang dựa vào chiếc xe Volvo nói chuyện điện thoại với ai đó, vẻ mặt giận dữ. Tôi lại nổi xung thiên lên...Nhưng Phong chỉ nhẹ nhàng bước tới nơi hắn đang đứng. Hắn thấy nhỏ đến, lập tức tắt điện thoại mở miệng tính chưởi tiếp. Nhưng xem kìa, nhỏ chỉ đặt tay lên vai hắn, dùng ánh mắt tình tứ đến gớm ghiếc nhìn hắn. Gớm quá, nhỏ định làm gì vậy trời??!
- Anh giận tụi em lắm phải không? - Nhỏ cất giọng thỏ thẻ. Da gà chúng tôi nổi lên từng cục, hiếm thấy à nha!
- Ơ,...Bớt...Bớt giận rồi! - Hắn chớp chớp đôi mắt to, mặt đỏ ửng!
- Anh bạn, anh rất đẹp trai!
- Ơ, anh biết!
- Em cũng rất thích những người đẹp trai!
Mặt tên đó càng đỏ hơn, còn da gà bọn tôi càng nổi dữ dội hơn. Nhỏ là đứa thường xuyên đả kích trai đẹp nhiều nhất "" Da trắng như xác chết, mặt thì như con gái, bán nam bán nữ. Dẹp! Đẹp trai không nhai được cơm! ""
Hắn mấp máy môi:
- Vậy.........
- Nhưng mà, tao cực ghét mấy thằng ỷ đẹp, ỷ giàu mà thô lỗ với phụ nữ - Nhỏ gầm lên.......
Rồi nhỏ lấy túi xách phang thẳng vô mặt của hắn. Hắn mất đà, lảo đảo rồi ngã xuống, nhỏ lật sấp hắn lại, moi trong túi ra một cái dây buộc tóc cột hai tay hắn lại, rồi lại lật ngửa hắn ra, nắm tóc, hét lên:
- Đứng đó làm gì? Quất nó tụi bây!!
Rồi sau đó. Những tiếng đấm đá vang lên, tiếng rên la vang xa........Moahahahahaha
Chúng tôi đang hăng máu thì ông chú U40 của hắn chạy tới, hốt hoảng:
- Mấy người....Mấy người.........Bớ người ta, ám sát, ám sát...........
- Huhuhu, bác ơi, cứu con, cứu con....Aaaaaaaaa.....- Nạn nhân la làng như heo bị thiến....
Chúng tôi vội vã xách bọc đồ mới mua, ba chân bốn cẳng bỏ chạy khỏi hiện trường, văng vẳng bên tay còn nghe tiếng mắng chưởi của hắn:
- Tụi mày nhớ mặt tao nha! Tao Lê Quốc Duy không tha cho tụi mày....Á...đau, bác nhẹ nhẹ thôi.!!! Ngon thì ra khỏi Thành Phố A nếu còn yêu cuộc sống...!
Phong ngoái lại:
- Nhớ rồi...Muốn báo thù thì kiếm tao nè Duy! Lý Kỳ Phong lớp 9 Trường T.S.G ( Viết tắt cho The speacial Girls). Kiêp sao gặp lại!!!
Chúng tôi chạy mãi cho đến Đường L. Đứa nào đứa nấy thở hồng hộc, mặc đỏ gay. Chúng tôi nhìn nhau rồi ngửa mặt cười to...
Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi với ánh mắt dành cho bệnh nhân tâm thần. Kệ!
Thật là thỏa mãn quá đi mà! ~
Xài nắm đấm đúng lúc, thật ý nghĩa!