Nhược Thiên hôm nay tâm trạng thật tốt. Lâu lắm rồi nàng mới vui như vậy, được ăn nhiều thứ như vậy. Nhớ lại lúc trước suốt ngày chỉ nằm ỳ trong phòng viết tiểu thuyết, ban đêm lại đi buôn bán ở "Chợ Đen", lâu lâu lại đi làm sát thủ, thật sự chưa có ngày yên bình.
Nhưng mà đi nãy giờ nàng chưa gặp cái thanh lâu nào a. Chết tiệt, trí nhớ của tên vương gia này cái cần nhớ thì lại không nhớ hay là chẳng lẽ tên này chưa đi đến thanh lâu? Không lí nào lại không đến nơi như thế, nàng ta là nữ nhân phong lưu mà , chẳng lẽ lời đồn nàng ta chung tình với tên nam nhân ẻo lả kia là thật.
"Bạch Quý, ngươi biết ở đâu có thanh lâu không?" Chi bằng tự nhớ thì tốt nhất hỏi luôn cho lẹ. Nàng nghĩ Bạch Quý đã từng sống ngoài cung thì không lí nào không biết.
Bạch Quý nghe hỏi, ruột gan liền quặn thắt lại đau tận tâm can. Vương gia cần tìm thanh lâu? Người muốn tìm người lập thiếp? Nghĩ như thế hắn tự cười chính mình, phải rồi người là vương gia đức cao vọng trọng thì tam thê bảy thiếp là điều quá bình thường, hắn cũng tự mình không ảo tưởng cao xa nhưng.....sao vẫn đau thế này?
"Thưa....ở phố Nguyệt Minh có một thanh lâu nổi tiếng"
"Uh, để tối đến ta sẽ đi, bây giờ ngươi dẫn ta đến hàng trang sức đi" nàng mỉm cười, nàng cần làm một vật quan trọng a.
Bạch Quý vẻ mặt buồn rầu dẫn Nhược Thiên đến tiệm trang sức nổi tiếng. Không biết Nhược Thiên nói gì với chủ tiệm một lúc lâu, còn lấy giấy ra vẽ hay viết gì đó, cuối cùng lại đưa nhiều chi phiếu cho chủ tiệm ước tính chắc khoảng một ngàn lượng.
"Bây giờ gần trưa rồi, đi kiếm tiệm nào ăn đi, ngươi muốn ăn gì?"
"Bạch Quý ăn gì cũng được thưa vương gia" Hắn mỉm cười buồn, trên mặt không tránh khỏi nét buồn rầu làm Nhược Thiên không thể không chú ý.
"Ngươi không sao chứ?'' nàng tự hỏi không biết tên này có gì không nữa, lúc nãy đi dạo vẫn còn rất vui mà, nhưng sao bây giờ buồn rồi.
"Không sao thưa người" hắn lắc đầu. Phải rồi kẻ được xem là "phế vật" như hắn có tư cách gì để quản chuyện của ngài, có tư cách gì lên tiếng, có tư cách gì để buồn.Sau cùng lại tự cười chế giễu bản thân.
Nàng dẫn Bạch Quý đến tiệm ăn có vẻ đông khách mà lúc nãy đi ngan qua tiện thể để ý. Suốt cả bữa ăn, Bạch Quý hắn thật sự nuốt không trôi mặc dù đồ ăn ngon. Hắn vẫn thật sự để tâm đến chuyện lúc nãy.Ăn xong lại đi dạo đến nhiều nơi. Đến tối, sau khi tìm được khách điếm để tá túc lại một đêm, Nhược Thiên bắt đầu đi đến phố Nguyệt Minh.
Ngước nhìn thanh lâu Hoa Nhược Viên, nàng không khỏi khen một câu. Thực sự là lớn a. Có nhiều nam nhân trang điểm son phấn kĩ càng vẫy vẫy khăn chào mời khách.Nhược Thiên vừa bước vào liền thu hút sự chú ý. Tối nay nàng hắc y đơn giản, gương mặt không son phấn nhưng vẫn hiện rõ nét vừa cương vừa nhu đầy xinh đẹp, môi đỏ vốn yêu kiều, nụ cười đẹp đẽ như gió xuân, thật sự rất thu hút.
"Xin hỏi đại gia đây muốn tìm mĩ nhân nào đây" một tú ông lam y mỉm cười chào hỏi.
"Người nào đẹp cứ đưa ra diện kiến" nàng mỉm cười xinh đẹp lấy ra nhiều chi phiếu "Nhiêu đây có đủ?''
"Vâng vâng đủ, ở đây mĩ nhân Gia Minh là đẹp nhất, phiền đại gia theo tiểu nhân" tú ông lam y thấy tiền liền sáng mắt, dẫn Nhược Thiên đi đến một gian phòng.
Nhược Thiên đi theo. Vừa bước vào cửa đã nghe thấy tiếng đàn du dương. Tự nhíu mày một cái, nam nhân ở đây rất thích đánh đàn?. Gian phòng rộng, trên bàn đặt gần cửa sổ có một bóng dáng yêu kiều. Làn da trắng, ngón tay thon dài đánh đàn, gương mặt nét cương nhu có đủ, lại không có cử chỉ ẻo lả, thật sự rất vừa mắt nàng; nhưng mà...ánh mắt của tên nam nhân này rõ ràng là ánh mắt nham hiểm, không thể để bên người được, thật sự có ngày mang họa vào thân.
"Ta bán nghệ, không bán thân" giọng nói có chút trầm lại kèm theo âm điệu lạnh lùng.
"Ta không cần kĩ nghệ, không cần thân xác, chỉ là tiện đường xem mắt" nàng nở nụ cười đáp lại, tự cảm thán ở trong lòng, thật là uổng quá đi, nam nhân như vậy khó tìm lắm a, nhưng mà đôi mắt kia rõ ràng là đôi mắt nham hiểm không nên tiếp xúc nhiều, nàng lúc trước làm sát thủ ở hiện đại đã gặp qua không ít người có ánh mắt này. Nàng không ngại đem hắn về chỉ là nàng ngại ngày nào cũng phải đấu trí với hắn nếu thế quả thật rất nhức đầu, lại ngại hắn có ý đồ không tốt với Bạch Quý.
Nam nhân kia không khỏi ngạc nhiên, không cần nghệ không cần thân chỉ là tiện đường xem mắt, có thật đơn giản như vậy? Hắn tạm để thắc mắc qua một bên liền đánh một khúc đàn. Nhược Thiên nàng ngáp một cái, bởi vậy nàng mới nói không cần Bạch Quý giỏi đàn ca, nghe rất buồn ngủ. Nghe chưa được nửa bài thì nàng liền trực tiếp rời khỏi thanh lâu, nàng rốt cuộc vẫn không tìm được người vừa ý, tốt nhất là nhanh rời khỏi nếu không công sức nhịn nôn trước mùi son phấn là công cốc.