Tiểu khu nhân tài cao cấp đồng bộ của vườn công nghệ, vốn thứ bảy này sẽ chính thức mở bán. Trịnh Bảo Châu đã bắt đầu chú ý từ lúc tòa nhà này bắt đầu xây dựng, không giống nhiều chủ đầu tư hiện tại chỉ cần xây xong tầng một, đã lấy giấy phép bắt đầu dự bán, tòa nhà này nghiêm chỉnh đợi đến khi cất nóc xong mới bắt đầu trù bị mở bán.
Căn hộ trong tiểu khu nhân tài cao cấp được xây rất đẹp, hơn nữa đều có diện tích lớn, Trịnh Bảo Châu nhìn nó xây lên từng chút từng chút một, hiện giờ sắp mở bán rồi, cô nhất định phải đến xem náo nhiệt. Phòng giao dịch của dự án cũng mới xây xong hai tháng trước, thường thường nhìn thấy có người đến xem tư vấn. Vị trí của phòng giao dịch ở gần công viên Ánh Sao, Trịnh Bảo Châu đổi một đôi giày đế bằng giẫm xuống chân ga, chiếc xe vững vàng chạy ra khỏi ga-ra, trông hệt như một viên ruby lấp lánh.
Do hôm nay không phải ngày mở bán chính thức, cho nên người ở phòng giao dịch không nhiều, Trịnh Bảo Châu dừng xe rồi đổi sang giày cao gót, đeo túi rồi bước ra.
Nhân viên bán hàng gần cửa ra vào nhất thấy cô đi tới, chủ động chào hỏi cô: “Kính chào quý khách, tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ?”
Trịnh Bảo Châu nhìn sang cô ta, tuổi của đối phương không khác mình là bao, mặc đồng phục thống nhất, tóc buộc gọn gàng trên đầu, trông vừa giỏi giang vừa chuyên nghiệp. Trịnh Bảo Châu cười với cô ta một cái, dừng lại nói: “Nghe nói thứ bảy này sẽ mở bán, tôi tới để tìm hiểu xem.”
Cô tò mò nhìn về sa bàn đặt chính giữa phòng giao dịch, nhân viên bán hàng thấy thế, trực tiếp dẫn cô qua đó.
Tòa nhà này ngoại trừ cái nhã danh “Tiểu khu nhân tài cao cấp” ra, còn có một tên chính thức khác, gọi là “Kim Ngọc Mãn Đường”. Trịnh Bảo Châu cảm thấy tên này đặt quá tuyệt, vừa có thể là giàu về học thức, vừa có thể là giàu về của cải.
Nghe tên đã thấy sáng lấp lánh rồi, cô thích.
Tiểu khu cũng xây rất đẹp, chí ít là nhìn từ sa bàn, tổng cộng có mười hai tòa, vị trí sắp đặt nhìn cái là biết được nghiên cứu cẩn thận, không có tòa nào chắn tòa nào, hơn nữa khoảng cách giữa các tòa rất lớn, dung tích nhỏ. Quan trọng nhất là, vị trí của khu này được thiên nhiên ưu ái, tiếp giáp với công viên Ánh Sao, đứng trên ban công rộng rãi ở tầng cao, có thể nhìn thấy hơn phân nửa công viên Ánh Sao.
Có thể thấy chính phủ thực sự rất muốn hấp dẫn người tài.
“Tôi nghe nói hiện tại cần có giấy mời, mới có tư cách mua nhà phải không?” Trịnh Bảo Châu hỏi một câu, lòng thầm nghĩ cũng thú vị, những khu khác mua nhà dựa vào quay số, còn khu này lại dựa vào văn bằng.
Ai nói học giỏi không có tác dụng chứ?
Nhân viên bán hàng gật đầu, giải thích với cô: “Lượt đầu tiên chủ yếu mở cho những người phù hợp với chính sách nhân tài cấp cao, nhưng sau đó chúng tôi sẽ mở lượt thứ hai, lượt thứ hai sẽ mở cho tất cả mọi người, nếu quý khách có hứng thú, có thể đăng ký trước ở chỗ chúng tôi, đến lúc đó có thông tin chúng tôi sẽ gọi điện báo cho quý khách.”
“À…” Trịnh Bảo Châu có chút đăm chiêu gật đầu, “Còn có lượt hai à? Nhưng lượt hai chẳng phải đều là đồ thừa của người khác sao?”
Nhân viên bán hàng cười nói: “Cũng không thể nói như vậy, chuyện mua nhà này, cũng giống củ cải rau xanh mỗi người một sở thích, cái người khác thích quý khách cũng không chắc đã thích, quan trọng là chọn một căn nhà hợp với mình, đúng không ạ?”
Trịnh Bảo Châu chớp chớp mắt: “Không hổ là tư vấn chuyên nghiệp ha, tài ăn nói tốt thật, thật hâm mộ sếp của cô có được nhân viên như cô đấy.”
“Quý khách nói đùa rồi.” Nhân viên bán hàng lễ phép khiêm tốn một câu, mời cô ngồi xuống sô pha bên cạnh, “Đây là bản khai, quý khách có thể điền trước một bản.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu tiếp nhận bút, cúi đầu điền thông tin. Ngoại trừ chút thông tin cơ bản ra, bản khai này còn phải kê khai nghề nghiệp và tiền lương hàng năm, chỉ kém nước bắt nộp xác nhận số dư tiền gửi ngân hàng thôi.
“Cái này, tôi hỏi một chút, là về bản khai này, bên cô còn muốn xét duyệt nữa hả?” Trịnh Bảo Châu nhấc mắt nhìn nhân viên bán hàng bên cạnh, “Thông qua xét duyệt mới có tư cách mua lượt thứ hai sao?”
Nhân viên bán hàng cười nói: “Chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu tình hình cơ bản của khách hàng thôi ạ, đương nhiên, cũng sẽ sàng lọc qua một chút, dù sao ở đây đều là những người có tầng lớp khá cao.” Cô ta nói xong nhìn thoáng qua thông tin của Trịnh Bảo Châu, lại nói tiếp: “Nữ doanh nhân như quý khách đây, khẳng định là có tư cách ạ.”
Trịnh Bảo Châu ngày càng thích vị tư vấn viên chuyên nghiệp này rồi, dù sao cô ta cũng là một trong số ít người gọi cô là “nữ doanh nhân” mà.
Cô điền bản khai xong, lại cầm một phần tài liệu dự án, liền đánh xe quay về. Lúc về tới khách sạn, Trịnh Bảo Châu thấy thời gian không sai biệt lắm, bèn đi thẳng tới nhà ăn dùng bữa trưa. Lúc khách sạn đông khách, cô sẽ chọn hai món bảo nhà bếp đưa lên phòng, nhưng vào mùa vắng khách này, cô thích tự mình xuống ăn hơn.
Đi vào sảnh đồ Trung, Trịnh Bảo Châu chọn một chỗ gần cửa sổ để ngồi. Vị trí gần cửa sổ này sát với vườn hoa của khách sạn, vườn hoa một năm bốn mùa có người làm vườn chăm sóc, cảnh quan cực kỳ xinh đẹp, bình thường vị trí này đều phải đặt trước mới có chỗ, ngay cả Trịnh Bảo Châu một năm cũng không được hưởng thụ mấy lần.
Đồ ăn cô chọn vừa bưng lên không lâu, Khúc Trực và Tề Thịnh cũng bước vào.
Hai người họ tới ăn trưa, tuy trong vườn công nghệ có thể gọi đồ ăn ngoài, nhưng Tề thịnh nghe nói đồ ăn dân giã ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu rất nổi tiếng, bèn sống chết ăn vạ kéo Khúc Trực qua đó ăn trưa.
“Tôi thấy ông không phải đến ăn trưa, mà là muốn đến xem Trịnh Bảo Châu nhỉ?” Khúc Trực quá rõ chút tâm tư ấy của Tề Thịnh.
“Có cả, có cả.” Tề Thịnh hớn hở nhìn Khúc Trực, “Tôi đã nghe ngóng rồi, chỉ có lúc thấp điểm, nhà ăn mới mở cho khách ngoài, đổi thành bình thường ông có muốn cũng không ăn được.”
Tề Thịnh nói lời này không sai, nhà ăn đồ Trung ở khách sạn của Trịnh Bảo Châu rất hot ở nông trường Ánh Sao, bình thường tiếp đón khách đoàn và khách trọ đã rất bận rồi, sẽ không đón tiếp khách lẻ. Vào mùa vắng khách nhà ăn không bận như thế, sẽ mở ra ngoài, nhưng phần lớn thực khách đều gọi ship, tự mình tới ăn không nhiều.
Khúc Trực nghe anh ta nói xong, nhìn anh ta cười lạnh một tiếng: “Tôi đang ở đây, cầm thẻ phòng là tới ăn được.”
Tề Thịnh: “…”
Đáng giận, lại bị cậu ta ra vẻ.
“Anh Khúc, anh tới ăn trưa ạ?” Lương Tuệ Tuệ thấy Khúc Trực đi vào, bèn nhiệt tình đón tiếp, “Vị này là bạn của anh ạ?”
“Phải phải, xin chào.” Tề Thịnh cực kỳ quen thuộc chào hỏi Lương Tuệ Tuệ, vừa quay đầu liền thấy Trịnh Bảo Châu đang ngồi gần cửa sổ.
“Lão Khúc!” Anh ta kéo mạnh Khúc Trực một cái, mặt mũi hưng phấn nhìn chằm chằm vào Trịnh Bảo Châu, “Đại mỹ nữ bên cửa sổ kia, không phải là Trịnh Bảo Châu đấy chứ!”
Khúc Trực thuận thế nhìn qua, cũng thấy Trịnh Bảo Châu. Cô vẫn ăn mặc giống buổi sáng, tóc bên trái vén sau tai, để lộ bông tai trân châu óng ánh, chiếc kẹp tóc tinh xảo và hạt pha lê trên móng tay phản chiếu lẫn nhau, rạng rỡ tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Khúc Trực thậm chí cảm thấy cô cố ý ngồi trước cửa sổ, chính là vì để kẹp tóc và móng tay của mình được nắng chiếu vào, để được lập lánh hơn.
“Ừ, là cô ta.” Anh ừ một tiếng không nhẹ không nặng, nói với Tề Thịnh bên người, “Rất dễ nhận ra phải không, có phải rất giống Niffler không?”
Tề Thịnh: “….”
Dường như có chỗ nào đó sai sai, lại dường như chẳng có gì sai cả.
Lương Tuệ Tuệ đứng bên cạnh cũng ngẩn ra, Niffler? Là sinh vật huyền bí trong phim ấy hả?
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, Trịnh Bảo Châu cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Khúc Trực ở trước cửa. Bên cạnh anh còn thêm một người, không cao bằng anh, nhưng da dẻ trắng nõn, từ thẻ công tác trên cổ anh ta mà xem, có lẽ là đồng nghiệp của Khúc Trực.
Tề Thịnh kéo Khúc Trực đi qua, càng đến gần, càng cảm thấy Trịnh Bảo Châu đẹp đến xiêu lòng: “Xin chào, cô là thanh mai của Khúc Trực – Trịnh Bảo Châu phải không? Quả nhiên là xinh đẹp giống như cậu ta nói!”
Trịnh Bảo Châu vốn định phản bác từ “thanh mai” này, nhưng cô phát hiện điểm nhấn không phải ở đó: “Sao cơ, cậu ta khen tôi xinh đẹp?” Trịnh Bảo Châu đưa mắt liếc nhìn Khúc Trực đang đứng bên cạnh: “Sao tôi thấy khó tin vậy nhỉ?”
Khúc Trực liếc Tề Thịnh một cái, nói với Trịnh Bảo Châu: “Bởi vì nguyên lời tôi là tốt mã giẻ cùi.”
Tề Thịnh: “….”
Tề Thịnh cảm thấy với cái miệng thối của Khúc Trực, cậu ta có thể sống tới bây giờ hoàn toàn là nhờ vào cái mặt thôi.
May mà Trịnh Bảo Châu không đương trường lật mặt, cô khẽ gật đầu, như hiểu ra mà đáp một câu: “À, vậy thì đúng là khen tôi xinh đẹp rồi.”
“….Đúng nhỉ!” Tề Thịnh lập tức thở phào, lại tự nhiên như ruồi ngồi xuống đối diện cô, “Quên không tự giới thiệu, tôi là đồng nghiệp của Khúc Trực, Tề Thịnh.”
Trịnh Bảo Châu ca ngợi: “Xuất quân đắc thắng, tên hay.”
“Quá khen rồi, quá khen rồi.” Tề Thịnh hàm hậu cười, “Chủ yếu là do bố tôi họ Tề, mẹ tôi họ Thịnh à.”
Trịnh Bảo Châu: “….”
Đây chính là “Nguyên liệu cao cấp thường chỉ cần phương pháp nấu đơn giản nhất” ha.
“Vậy, nếu đã gặp được, chúng tôi có thể ngồi ăn chung không?” Tề Thịnh cười toe hỏi.
Trịnh Bảo Châu nhìn Khúc Trực một cái, gật đầu đáp: “Có thể, nhưng tôi gọi không đủ món, hai người gọi thêm vài món ưa thích đi.”
“Được nha!” Tề Thịnh kéo Khúc Trực vẫn còn đứng ở kia ngồi xuống, Lương Tuệ Tuệ đưa thực đơn cho bọn họ xem. Tề Thịnh gọi vài món thương hiệu, sung sướng ngồi chờ cơm.
Trịnh Bảo Châu ngồi đối diện hình như nhớ ra gì đó, không lắm tình nguyện nói với Khúc Trực: “Đồng Đồng nói muốn làm một bữa đón gió tẩy trần cho cậu, ở chỗ tôi luôn, cậu xem tối nay có thời gian không?”
Sầm Đồng Đồng là bạn chung của Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, ba người ở cùng một tiểu khu, chẳng là Sầm Đồng Đồng không học cùng trường với bọn họ, nhưng cũng tính là bạn cùng lớn lên từ bé.
Chuyện bữa ăn này lúc sáng Sầm Đồng Đồng đã nói với Khúc Trực, khi ấy Khúc Trực đang bận, không trả lời.
Anh nghĩ một lát, rồi gật đầu: “Có.”
“Vậy được, để tôi báo lại với cậu ấy.” Trịnh Bảo Châu múc vài thìa canh từ bát của mình, “Còn có Mạnh Nhã Hâm, cậu ấy cũng biết tin, tối nay cũng đến.”
“Mạnh Nhã Hâm?” Khúc Trực nhấc mắt nhìn Trịnh Bảo Châu, Mạnh Nhã Hâm là bạn học cấp ba của bọn họ, lúc đi học rất thân với Trịnh bảo Châu, “Hai người vẫn còn liên lạc à?”
“Đương nhiên, bọn tôi là bạn thân mà?” Trịnh Bảo Châu khinh thường bĩu môi.
“Bạn thân?’ Khúc Trực cười khẩy, nhìn Trịnh Bảo Châu phía đối diện một cái, “Mạnh Nhã Hâm có biết cậu chơi thân với cô ta, là vì trong tên cô ta có ba chữ ‘kim’[1] không?”
[1]鑫: Hâm – nhiều tiền, vượng tài. Trong đó có 3 chữ Kim nghĩa là vàng. 😀
Trịnh Bảo Châu: “…..”