Khúc Trực dỗ Khúc Tư Tiệp ngủ xong, trở về liền thấy Trịnh Bảo Châu hai mắt lấp lánh nhìn mình.
Anh khựng lại một chút, khép cửa phòng lại đi về phía giường: “Làm sao?”
“Không có gì, chỉ nghĩ……”
“Muốn cô con gái?”
Đôi mắt lấp lánh của Trịnh Bảo Châu chớp chớp: “Không phải anh cũng muốn sao?”
Khúc Trực không nói gì, anh cũng muốn có con gái thật, nhưng anh lại không muốn Trịnh Bảo Châu lại chịu khổ sinh nở. Vốn hai người đã bàn với nhau, chỉ cần một đứa, nhưng hôm nay Khúc Tư Tiệp ồn ào như vậy, Trịnh Bảo Châu lại động lòng cũng không lạ.
Anh đến ngồi xuống cạnh Trịnh Bảo Châu, nhìn cô nói: “Tuy là vậy, không ai trong chúng ta có thể bảo đảm đứa thứ hai là con gái.”
“……” Sự thật đúng là thế, nhưng nói thẳng ra không khỏi làm người ta nhụt chí, “Xác suất sinh nam sinh nữ không phải là năm năm sao? Chúng ta có con trai rồi, xác suất đứa thứ hai là gái không cao hơn à?”
Khúc Trực cười một tiếng: “Đây là kiến thức cấp ba, có cần anh ôn tập cho em không?”
Trịnh Bảo Châu bĩu môi, quật cường nói: “Em mặc kệ, em có cảm giác, lần này nhất định là con gái!”
Khúc Trực giơ tay sờ cô đầu, khẽ cười: “Anh thấy em với Thông Thông không khác gì nhau, đều trẻ con đến đáng yêu. Nhưng nếu quyết định sinh đứa thứ hai, vấn đề này em phải nghĩ kỹ, nếu đứa thứ hai vẫn là con trai, em có thể chấp nhận không?”
Trịnh Bảo Châu vốn muốn bảo anh đừng có mồm quạ đen, nhưng lại thấy anh nói xác thật không sai, sinh có thể là trai có thể là gái, đến lúc đó nếu vẫn là con trai, cô có thể chấp nhận tâm lý chênh lệch này không? Nếu cô không thể chấp nhận, vậy phải chăng cô vốn không nên quyết định sinh đứa con này?
Cô suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Nếu thật sự vẫn là con trai, em đành nhận thôi.”
Khúc Trực gật đầu: “Ừ, như một người trưởng thành. Nhưng em chấp nhận đã khó như vậy, Thông Thông thì sao? Nó có thể chấp nhận sự thật không phải em gái mà là em trai không? Nếu nó không thích em trai, cứ đòi em gái thì em tính sao?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Khúc Trực sao lại lý trí vậy chứ! Vì sao phải phá nát ảo tưởng có con gái của cô!
Cô im lặng thật lâu, cuối cùng thử thăm dò: “Có phương thuốc bí truyền nào để sinh con gái không?”
Khúc Trực: “……”
“Tin vào khoa học, đừng có mê tín.” Khúc Trực khẽ búng trán cô, “Vấn đề này cần phải nói rõ với Thông Thông trước, nếu nó không thể chấp nhận em trai, vậy tốt nhất vẫn là không sinh nữa.”
Trịnh Bảo Châu ủ rũ cụp đuôi gật đầu: “Biết rồi, ngày mai Thông Thông không đi trẻ, để em tâm sự với nó.”
Thông Thông tuy trông không quá thông minh, nhưng vẫn rất nghe lời. Cô tin chỉ cần nói chuyện tử tế với nó, thằng bé nhất định sẽ hiểu.
“Được, nếu đã quyết định, thì không cần lo lắng chuyện này nữa.” Khúc Trực cúi người, hôn lên giữa đôi mày của Trịnh Bảo Châu, “Ngủ sớm đi, ngày mai Thông Thông dậy sớm, lại muốn tìm mẹ.”
“Ừm.” Trịnh Bảo Châu lên tiếng, kéo chăn, chờ Khúc Trực tắt đèn.
Trong bóng tối, Trịnh Bảo Châu lại thì thầm một câu: “Hay là mình tìm thầy tính thử xem? Xem xem mệnh em có con gái không.”
Khúc Trực: “……”
Có thể vì mong ngóng con gái quá, Trịnh Bảo Châu tối nằm mơ còn thấy mình có một cô con gái. Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô kích động kể với Khúc Trực: “Tối hôm qua em mơ thấy em có con gái! Đây chắc chắn là dấu hiệu tốt!”
“…… Ừ, hy vọng thế.” Khi con người phát hiện sự việc không thể thay đổi bằng sức người, liền thích gửi gắm hy vọng vào những điều huyễn hoặc.
Buổi sáng một nhà ba người ăn cơm xong, Trịnh Bảo Châu liền kéo Khúc Tư Tiệp đi tâm sự. Khúc Tư Tiệp không hiếu động như những cậu bé khác, bác giúp việc trong nhà cũng khen cậu nghe lời hơn những đứa trẻ khác, không cần ngày ngày theo sau mông cậu dọn đồ chơi.
Lúc này Trịnh Bảo Châu muốn nói chuyện với cậu, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, nhìn mẹ.
Dáng vẻ này quá đáng yêu, Trịnh Bảo Châu nhịn không được chọc chọc cái mặt búng ra sữa của cậu: “Thông Thông, ngủ một giấc dậy, còn muốn có em gái không?”
“Có!” Khúc Tư Tiệp gật mạnh có đầu nhỏ.
Trịnh Bảo Châu nói: “Tối hôm qua mẹ với bố đã trao đổi, có thể sẽ thêm một em gái hoặc một em trai.”
Khúc Tư Tiệp nghe em trai là cau mày: “Không muốn em trai, muốn em gái cơ.”
Trịnh Bảo Châu cười một cái, bảo với cậu: “Nhưng là em gái hay em trai, bố mẹ cũng không quyết định được.”
Khúc Tư Tiệp không rõ: “Vì sao?”
“Ừm…… Giống như Thông Thông, mẹ sinh con ra, mới biết con là trai hay gái.” Trịnh Bảo Châu cân nhắc giải thích vấn đề này với cậu thế nào, “Xác suất một nửa là em gái, một nửa là em trai. Nếu là cái em trai, Thông Thông có thể chấp nhận không?”
Khúc Tư Tiệp nghe cô nói không chắc là em gái, cái mặt nhỏ méo xệch, sắp sửa khóc. Trịnh Bảo Châu sờ đầu của cậu, nói: “Nếu Thông Thông không thích em trai, thế bố mẹ không cần em trai nữa.”
Khúc Tư Tiệp ngửa cải đầu nhỏ nhìn cô: “Vậy cũng không có em gái luôn phải không ạ?”
Trịnh Bảo Châu gật đầu: “Đúng rồi, hoặc là không có em, hoặc có thể là em gái, có thể là em trai.”
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Tư Tiệp nhăn nhó, giống như đang tự hỏi một nan đề gì đó vượt tầm tuổi cậu. Trịnh Bảo Châu cũng không giục, để cậu tự suy nghĩ.
Qua một lúc lâu, Khúc Tư Tiệp dường như đã hạ quyết tâm, nhìn Trịnh Bảo Châu nói: “Nếu không phải em gái, vậy em trai cũng được ạ.”
Cậu nói câu này còn miễn cưỡng hơn cả Trịnh Bảo Châu tối qua, Khúc Trực ở bên cạnh nghe xong, không nhịn được nói chêm vào: “Thông Thông phải nghĩ kỹ, có em, thì phải phụ trách đến cùng, không thể bỏ giữa đường.”
“Không đâu!” Khúc Tư Tiệp cãi anh một câu, “Cho dù là em trai, Thông Thông cũng không bỏ em.”
Trịnh Bảo Châu nghe cậu nói như vậy, có phần dở khóc dở cười: “Vậy Thông Thông phải nói được làm được nhé, đàn ông con trai đã nói là không được nuốt lời nha.”
“Vâng.” Khúc Tư Tiệp gật đầu, chủ động vươn ngón tay nho nhỏ để ngoéo tay với Trịnh Bảo Châu, “Thông Thông ngoéo tay với mẹ.”
“Được.” Trịnh Bảo Châu ngoéo tay với cậu xong, lại hỏi, “Nếu may mắn có em gái, Thông Thông sẽ bảo vệ em gái chứ?”
“Vâng!” Khúc Tư Tiệp gật đầu mạnh hơn khi nãy, “Thông Thông sẽ bảo vệ em gái, chơi với em, sẽ không cho người khác bắt nạt em!”
Trịnh Bảo Châu sờ cái đầu nhỏ của cậu: “Thông Thông ngoan quá, nhưng Thông Thông cũng không được bắt nạt bạn nữ khác nhé, phải tôn trọng bạn nữ.”
Khúc Tư Tiệp chớp chớp mắt to, nhìn Trịnh Bảo Châu hỏi: “Tôn trọng bạn nữ là gì ạ?”
Trịnh Bảo Châu giải thích: “Chính là không được kéo tóc bạn nữ, không được tốc váy các bạn nữ, cũng không được nói th.ô tục với các bạn nữ, càng không được tùy tiện chạm người các bạn nữ nhé.”
Khúc Tư Tiệp gật đầu, rồi lại hỏi cô: “Mẹ ơi, thế các bạn nữ có được sờ vào người con không?”
“……” Trịnh Bảo Châu im lặng một chút, “Có bạn nữa nào sờ Thông Thông à?”
Khúc Tư Tiệp gật đầu: “Các bạn nữ ở nhà trẻ toàn thích sờ mặt với lông mi của con ấy.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Ừm, cô có thể hiểu mấy cô bé đó, cô cũng thích.
“Nếu Thông Thông không thích các bạn chạm vào, có thể lễ phép nói với các bạn, không chỉ đối với các bạn nữ, mà là đối với tất cả mọi người phải thế nhé.” Trịnh Bảo Châu kiên nhẫn mà nói với cậu, “Nếu có ai cứ sờ vào người con, có thể mách cô, cũng có thể nói với bố mẹ, con trai ở bên ngoài cũng phải biết bảo vệ bản thân. Biết chưa con?”
“Biết rồi ạ.” Khúc Tư Tiệp nói xong, lại xán lại dính Trịnh Bảo Châu, “Thông Thông yêu mẹ, ôm một cái hôn một cái.”
“Mẹ cũng yêu Thông Thông!” Trịnh Bảo Châu ôm cậu, hôn chụt một cái lên mặt cậu.
Khuôn mặt búng ra sữa của Khúc Tư Tiệp hơi đỏ lên, nom khờ khờ nhìn Trịnh Bảo Châu: “Mẹ thích hôn Thông Thông, hay là thích hôn bố?”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Cô ngước mắt nhìn Khúc Trực ở bên cạnh, Khúc Trực ho nhẹ một tiếng, bảo với Khúc Tư Tiệp: “Thông Thông đừng ăn vạ trên người mẹ mãi thế, hôm qua lego đã xếp xong chưa?”
“……Chưa ạ.”
“Vậy hôm nay xếp tiếp.” Khúc Trực lại ôm cậu đi, đặt vào đống đồ chơi.
Quyết định mở blind box một lần nữa, Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực liền bắt đầu tích cực chuẩn bị mang thai. Lần trước Khúc Tư Tiệp tới ngoài ý muốn, lần này hai người chuẩn bị kỹ càng, nghênh đón sinh mệnh mới.
Không biết do có kinh nghiệm hay là chuẩn bị khá đầy đủ, lần này mang thai Trịnh Bảo Châu cảm giác nhẹ nhàng hơn lần trước một chút. Chẳng qua Khúc Trực vẫn khẩn trương hệt như lần trước, tới thời gian cuối gần như là một tấc không rời.
Khúc Tư Tiệp cũng rõ em trai, em gái ra đời thế nào, biểu hiện còn lo lắng hơn cả bố, có mấy lần nhìn thấy Trịnh Bảo Châu nôn nghén, còn sợ khóc toáng lên, thút tha thút thít nói không cần em nữa.
Vào dịp Quốc khánh, sinh mệnh nhỏ thuận lợi ra đời, Trịnh Bảo Châu được như ý, mừng được một bé gái!
Cô biết mà, mệnh cô là mệnh có con gái!
Khúc Tư Tiệp cũng mừng như bắt được vàng, cậu có em gái thật rồi!
Thấy em gái sinh ra, Khúc Tư Tiệp là người khóc to nhất nhà.
Lễ Quốc khánh là ngày có ý nghĩa kỷ niệm, vài thập niên trước, những đứa trẻ sinh ra dịp này, hơn phân nửa được đặt tên là X quốc khánh. Cũng may bây giờ cha mẹ đặt tên cũng không đơn giản thô bạo như vậy, lại có tên của Khúc Tư Tiệp làm mẫu, Trịnh Bảo Châu cơ hồ trong nháy mắt liền quyết định, đặt tên con là Tư Mẫn!
Có tên sau, Khúc Tư Tiệp mỗi ngày đứng trước giường em gái, gọi hoài Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn, còn dùng tay nhỏ chọc em.
Khúc Tư Mẫn có một cặp mắt to cực kỳ linh động, nhìn rất chi là thông minh, Trịnh Bảo Châu vẫn luôn nói với Khúc Trực, con gái nhà cô nom thông minh sáng láng!
Khúc Trực không có ý kiến với việc này, rốt cuộc một đứa trẻ bé xíu như vậy thì đâu có nhìn ra gì, Trịnh Bảo Châu filter(*) nặng quá.
Nhưng dần dần, anh cũng phát hiện, con gái họ hình như thông minh thật.
Khác với Khúc Tư Tiệp lúc trước, Khúc Tư Mẫn học gì cũng nhanh, mặc kệ là bò, là đi hay là nói, đều vượt xa các em bé khác, thậm chí còn tự bắt đầu nghiên cứu phép cộng trừ……
“Khúc Trực, khi còn nhỏ anh cũng thế này à?” Nếu không phải vì Khúc Trực cũng thông minh từ nhỏ, Trịnh Bảo Châu còn phải nghi con cô là linh hồn xuyên tới.
Khúc Trực tuy cũng hơi ngạc nhiên, nhưng không khoa trương như Trịnh Bảo Châu: “Thiên tài và thần đồng chắc chắn là có, nhưng phải xem cách bồi dưỡng và phát triển sau này.”
Khúc Tư Tiệp hiện giờ đã lên tiểu học, thành tích không tính là tốt, nhưng cũng không đến mức hết cứu, kiên nhẫn dạy là vẫn học được. Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực đều thấy bình thường, chỉ cần con khỏe mạnh vui vẻ lớn lên là được, nhưng giờ thấy Khúc Tư Mẫn thông minh như thế, nói không chừng có thể tập trung bồi dưỡng một chút.
“Oa, em gái giỏi ghê, lại tính đúng rồi!” Khúc Tư Tiệp vừa mới dạy phép cộng trừ hai chữ số cho Khúc Tư Mẫn, không ngờ cô bé mau mắn suy một ra ba, có thể tính đến ba chữ số, bốn chữ số, trực tiếp vượt cả Khúc Tư Tiệp.
Khúc Tư Tiệp thấy kết quả mình ấn máy tính ra giống hệt Khúc Tư Mẫn nói, bèn chạy đi kể cho Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực, Trịnh Bảo Châu không ngờ thoáng cái, Khúc Tư Mẫn làm toán đã đến bốn chữ số rồi…… Sau này bài tập của Khúc Tư Tiệp, cho em nó phụ đạo???
“Em gái thông minh quá! Anh cho em ăn kẹo nhé!” Khúc Tư Tiệp bóc một viên sô cô la cậu cực kỳ thích, đút vào miệng Khúc Tư Mẫn. Khúc Tư Mẫn miệng ngâm sô cô la, cười ngọt ngào với Khúc Tư Tiệp: “Cảm ơn anh, rất ngọt.”
Khúc Tư Tiệp lập tức nhũn hết cả tim, ô ô ô, sô cô la nào ngọt bằng em gái cậu! Em gái cậu ngọt nhất quả đất!
“Mẫn Mẫn cũng có kẹo đó.” Khúc Tư Mẫn lấy trong túi của mình ra hai viên kẹo trái cây, trải trong lòng bàn tay, “Viên này cho anh, viên này cho mẹ.”
“Còn có phần của mẹ à?” Trịnh Bảo Châu đi lên lấy viên kẹo trái cây trên tay cô bé, hôn lên mặt bé, “Cảm ơn Mẫn Mẫn nha.”
“Không có gì.” Khúc Tư Mẫn ôm Trịnh Bảo Châu, cũng bẹp một miếng trên mặt cô, “Mẹ thích kẹo mà.”
“Oa, Mẫn Mẫn còn nhớ mẹ thích ăn đường hả?”
Khúc Tư Tiệp ở bên cạnh nhấc tay: “Thông Thông cũng nhớ!”
“Giỏi giỏi.” Trịnh Bảo Châu cũng sờ đầu cậu, sau đó cố ý hỏi Khúc Tư Mẫn, “Không có của bố à?”
Khúc Tư Mẫn nói: “Chỉ còn lại hai viên, bố chắc chắn sẽ không tranh của mẹ với anh. Lần sau có lại cho bố.”
Trịnh Bảo Châu cảm giác đứa trẻ này không chỉ có IQ cao, EQ cũng thế.
Khi Khúc Tư Mẫn đi nhà trẻ, quả nhiên làm cả nhà trẻ kinh ngạc, ngay cả cô giáo cũng phải hỏi riêng Trịnh Bảo Châu và Khúc Trực bình thường dạy con như thế nào.
Nhà trẻ Khúc Tư Mẫn học rất cao cấp, không chỉ có con vào học phải thi, ngay cả bố mẹ cũng phải thi. Trường học đương nhiên biết Khúc Trực bằng cấp rất cao, cho nên mới hỏi anh việc này.
Khúc Trực ăn ngay nói thật: “Phép cộng trừ không phải tôi dạy, là anh nó dạy một chút, chính con bé suy một ra ba.”
Cô giáo: “……”
Đây là đỉnh cao của flex à? Hơn nữa nếu nhớ không lầm, con trai nhà ngài cũng mới học tiểu học ấy chứ!
Nhà trẻ còn phải học cả tiếng Anh, không ngờ Khúc Tư Mẫn không chỉ có thiên phú về toán học, về phương diện ngôn ngữ cũng không thua kém chút nào, làm giáo viên nước ngoài cũng nga nhiên, hô to bạn nhỏ này là thiên tài.
Khúc Tư Mẫn mặt mũi không được tinh xảo đẹp đẽ bằng Khúc Tư Tiệp, nhưng cười lên có hai cái má lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong, đặc biệt ngọt. Nhà trẻ không có giáo viên nào có thể chống được nụ cười của Khúc Tư Mẫn, rõ ràng cô bé thích là những con số lạnh như băng, sao có thể cười ngọt như vậy chứ!
Đáng sợ nhất là, lúc cô bé làm đề toán cũng cười!
Khúc Tư Mẫn đi nhà trẻ tuy còn chưa bắt đầu hướng dẫn bài tập tiểu học cho anh trai cô bé, nhưng các loại xếp lego trong nhà, Khúc Tư Tiệp không xếp được, đều là Khúc Tư Mẫn giúp anh cô bé xếp xong, thậm chí còn dạy anh mình bí quyết chơi Rubik.
“……” Trịnh Bảo Châu nhìn mà chấn động, “ Rubik là anh dạy Mẫn Mẫn à?”
Khúc Trực gật đầu, lại lắc đầu: “Ngày hôm qua anh ngồi kia chơi một lần, Mẫn Mẫn chỉ ở bên cạnh nhìn.”
Trịnh Bảo Châu: “……”
Bây giờ cô đã tin, sinh con giống mở blind box thật, quá kích thích.:)