Vương Tử có chút đau đầu, ở trên bảng báo giá, so với các đối thủ cạnh tranh, [Thiên Hà] đã đưa ra nhiều ưu đãi nhất, sau mấy hạng mục nhỏ kia, dường như Lâm Lỗi Đông với [Thiên Hà] cũng khá vừa lòng, vậy vấn đề rút cục nằm ở đâu?
Ngu Hiểu đã lờ mờ nhận ra nhưng không dám đi chứng thực. Mới đó đã tới cuối tuần, Vương Tử nhận được thiệp mời của Lâm Lỗi Đông, tham gia tiệc sinh nhật bốn mươi lăm tuổi của gã. Trong thiệp mời còn chỉ đích danh Ngu Hiểu phải tham gia, không muốn làm Vương Tử khó xử, Ngu Hiểu đành phải đi theo.
Tiệc sinh nhật được tổ chức tại khu biệt thự cao cấp của Lâm Lỗi Đông. Tân khách rất nhiều, đều là nhân vật có tiếng trong giới thương nhân. Phòng khách trang hoàng rực rỡ, cực kỳ náo nhiệt. Lâm Lỗi Đông đang đứng trong đại sảnh, liếc thấy bọn họ liền cáo lỗi với mấy người khách đang bắt chuyện rồi tiến đến.
“Lâm tổng, sinh nhật vui vẻ.” Vương Tử đưa quà tặng cho gã, “ Đây là Tiểu Ngư tự mình chọn đấy.”
“Thật sao? Vậy tôi nhất định phải cất giữ cẩn thận.” Lâm Lỗi Đông quét mắt nhìn cậu, ánh mắt so với trước kia càng thêm càn rỡ, Ngu hiểu hạ mí mắt …
“Tiểu Ngu xấu hổ rồi.” Lâm Lỗi Đông bỗng cười đến chói tai.
“Tiểu Ngư đến giờ vẫn không quen với nhưng nơi đông người.” Vương Tử giảng hòa nói.
“Vậy không được, Tiểu Ngu, cậu là trợ lý riêng của Vương tổng, sống phải thoáng, chịu khó xã giao, cố mà quen đi.”
Ngu Hiểu không nói gì, nhìn cảnh xa hoa huyên náo quanh mình, cách nói năng nịnh nọt giả dối, tất cả làm cậu không tài nào thở nổi. Tuy rẳng cậu đã rất cố gắng nhưng quả thật vẫn không thể nào đón ý mà hùa theo cho được.
Vốn định cùng Lâm Lỗi Đông nói vài câu xã giao, giao quà tặng rồi về sớm, ai ngờ Lâm Lỗi Đông lại giữ chặt lấy Vương Tử, nói là đợi tan tiệc muốn cùng anh bàn về hạng mục quốc tế Thương Hạ. Vương Tử sao có thể bỏ qua cơ hội tốt này, thế là Tiểu Ngư cũng bất đắc dĩ ở lại.
Sau bữa tiệc phong phú là vũ hội để cho mọi người thêm phần hứng thú. Vương Tử thi thoảng lại cùng vài người nói chuyện, anh có thân hình cao lớn cùng vẻ ngoài đẹp trai, lại ăn nói giỏi, ở trong bữa tiệc rất nổi bật. Không ít thiên kim giàu có đều vây quanh anh, cùng anh nói chuyện.
Ngu Hiểu đứng một góc, lẳng lặng chăm chú nhìn anh đứng ở trung tâm hội trường, trên môi giữ một nét cười thản nhiên.
Vương tử xứng cùng công chúa, đây mới là kết thúc đẹp trong truyện cổ tích. Một ngày nào đó, cậu cũng sẽ giống như bây giờ, nhìn anh cùng cô gái xinh đẹp mà anh yêu bước vào cuộc sống hôn nhân.
Vì quá nhàm chán, Ngu Hiểu vô tình uống không ít rượu cocktail, không khỏi váng đầu hoa mắt. Cậu lặng lẽ rời khỏi, đi tìm nhà vệ sinh.
Biệt thự của Lâm Lỗi Đông có ba tầng, các dãy hành lang liên tiếp giao nhau, cứ y như một mê cung thu nhỏ. Cậu trong lúc ngà ngà say cứ theo hành lang mà đi, vô tình tiến vào một phòng ngủ mở rộng cửa. Trong phòng mơ hồ có thể thấy được phòng tắm. Ngu Hiểu bước vào, rửa mặt mũi, thấy đỡ hơn nhiều. Kéo xuống chiếc nơ làm cậu khó thở, chăm chú nhìn gương, hít sâu một hơi lạnh toát …
“Tiểu Ngu, không nghĩ cậu lại chủ động như vậy, tự mình chạy đến phòng của tôi!”
“Lâm tiên sinh …” Gặp phải người không muốn gặp nhất, vẻ mặt gian xảo tựa ở cửa, da đầu Ngu Hiểu run lên., biết mình đã phạm phải một sai lầm cực lớn, “Ngài đừng hiểu lầm, tôi vốn không biết đây là phòng của ngài. Tại tôi uống hơi nhiều, chỉ muốn tìm một chỗ để rửa mặt cho tỉnh táo mà thôi.”
“Ha hả, không cần giải thích, tôi đều hiểu, đều hiểu mà …” Lâm Lỗi Đông dường như cũng uống không ít, hơi thở nồng nặc mùi rượu, cởi áo khoác ném tới bên giường, cười đến lộ rõ ý đồ, “Tiểu Ngư, đến đây, chúng ta cùng tâm sự.”
“Lâm tiên sinh, giờ tôi có việc, thật xin lỗi.” Không để Ngu Hiểu kịp ra ngoài, Lâm Lỗi Đông [rầm] một cái đóng cửa lại, khóa trái. Trong phòng cách âm rất tốt, cửa vừa đóng, không gian bên trong liền trở nên tĩnh lặng, dù có phát ra thanh âm lớn thế nào cũng không qua được vách tường kia. “Tiểu Ngu, cậu theo tôi đi, cái công ty rách nát của Vương Tử kia có gì tốt chứ? Chỉ cần cậu đồng ý, gian biệt thự này sẽ tặng cậu làm quà gặp mặt, mỗi tháng còn có thể cho cậu thù lao hậu hĩnh. Kỳ thật so với đám nhóc con đẹp đẽ kia, tôi thích khí chất lặng lẽ nhu thuận của cậu hơn. Cậu nên biết không phải ai cũng hào phóng như tôi đâu …”
“Lâm tiên sinh, ngài thực sự lầm rồi, tôi không phải loại người mà ngài muốn đâu!” Ngu Hiểu vẻ mặt ngưng trọng nhìn đối phương, “Đến giờ tôi vẫn chưa nói chuyện này với Vương Tử, nếu ngài để tôi đi, tôi cam đoan sẽ không bao giờ … nói ra chuyện này. Bằng không nếu Vương Tử biết, anh ấy chắc chắn sẽ không hợp tác với ông nữa!”Lâm Lỗi Đông ngẩn ra, lập tức cười ha hả, “Tiểu Ngu a Tiểu Ngu, cậu thật sự là rất đơn thuần! Cậu cho rằng Vương Tử không nhận ra sao? Cậu cho rằng hắn toàn bộ không biết gì sao? Cậu quá khinh thường hắn rồi, hắn là người có dã tâm. Nếu hắn mang cậu đến sinh nhật ta tức là đã ngầm đồng ý với ta, cho dù ta làm gì với cậu, liệu hắn có [anh hùng cứu mỹ nhân] mà ra mặt cứu cậu không?”
Ngu Hiểu như ngừng thở, theo bản năng phản bác lại, “Ông nói bậy, Vương Tử không phải người như thế!”
“Cậu hiểu được bao nhiêu về Vương Tử? Lại biết được bao nhiêu về lòng dạ con người? Tên nhóc đó không phải người bình thường, tâm tư của hắn thâm sâu đến mức ngay cả kẻ trải đời như ta cũng không thể nhìn thấu.”
“Câm miệng, ông không cần nói nữa!” Ngu Hiểu lớn tiếng quát.
“Tiểu Ngu, đừng khổ sở như vậy, ta sẽ an ủi cậu thật tốt … Quên Vương Tử đi, hắn không cùng một thế giới với cậu, cậu không thể ở bên hắn đâu …” Lâm Lỗi Đông cậy mạnh, túm tay kéo cậu nhào lên giường.
Người trẻ tuổi trước mắt giỏi lắm cũng chỉ coi là thanh tú, nhưng khí chất của cậu lại khiến Lâm Lỗi Đông thực vừa lòng. Mấy năm nay, gã đã nếm qua không ít nam hài xinh đẹp, đứa nào cũng nịnh nọt đến tục tĩu, coi tiền như mạng, miễn cưỡng cũng chỉ có thể coi như đồ chơi. Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu hiểu, mắt gã liền sáng lên, thật vất vả mới tìm được con mồi ngon thế này, sao gã có thể dễ dàng dừng tay? Hơn nữa Ngu Hiểu khẳng định vẫn còn là xử nam, càng làm cho gã sung sướng muốn bay lên, khó mà hãm lại được.
“Buông!” Thân thể nặng nề của đối phương không ngừng cọ sát làm Ngu Hiểu thấy buồn nôn, những chỗ bị đụng đến đều phát lạnh. Lâm Lỗi Đông uống không ít rượu, thú tính bốc lên, thân hình của gã lại béo tốt, làm cậu không tài nào nhúc nhích được. Nhưng Ngu Hiểu từng là cứu hộ viên, thể lực không tệ, sao có thể ngoan ngoãn cho người ta cưỡng bức chứ?
Hai người ở trên giường kịch liệt giằng co, khi đầu lưỡi của kẻ kia giống như rắn độc trườn lên cổ cậu. Ngu Hiểu cảm thấy dạ dày một trận phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, máu nóng bốc lên đầu, thuận tay vơ một vật nặng nhất có thể, nện xuông đầu Lâm Lỗi Đông …
“A …” Lâm Lỗi Đông kêu thảm một tiếng, máu đỏ tươi từ sau gáy chảy xuống ròng ròng, nhất thời cả người rũ xuống. Đẩy kẻ kia ra, vứt chiếc đèn bàn xuống, mặc kệ quần áo xộc xệch, Ngu Hiểu mở cửa lao ra ngoài.
…….
Nghe điện thoại đi a … vì sao không nghe … mau nghe đi!
Từng đầu ngón tay kịch liệt run rẩy, dường như không cầm nổi điện thoại, Ngu Hiểu phải đưa cả tay trái lên đỡ lấy tay phải mới có thể miễn cưỡng ấn được dãy số quen thuộc. Cũng không hiểu sao mà mãi không có ai bắt máy. Vương Tử không biết đang vội cái gì, chẳng lẽ vẫn đang tán gẫu với mấy cô gái trong bữa tiệc, ồn ào quá mà không nghe được tiếng cậu cầu cứu sao?
Mau nghe điện thoại đi!
Ngu Hiểu há miệng thở dốc, không phát ra được một tiếng nào. Yết hầu giống như bị một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, khô nóng đến mức muốn nứt ra, trong tai dồn dập toàn tiếng mạch đập, giống như sắp chết bất đắc kỳ tử, dạ dày cậu lại cuộn lên …
Hốt hoảng nhìn xung quanh, Ngu hiểu mới phát hiện mình trong lúc rối tinh rối mù đã lao ra khỏi biệt thự của Lâm Lỗi Đông, đứng trên đường cái tối om không một bóng người. Cậu quần áo xộc xệch, vết máu loang lổ, cứ thế này thì không thể quay lại đại sảnh, bằng không sẽ gây xôn xao lớn.
Phải nhờ ai đây? Người đầu tiên nghĩ đến là Vương Tử lại không thể liên lạc được. Kinh hoàng một lúc, Ngu hiểu rút cục không đứng nỗi nữa, cậu chậm rãi ôm đầu ngồi xuống …
Cậu chưa từng nghĩ muốn làm hại ai! Vừa rồi lỡ tay, không biết có gây ra sai lầm gì lớn không? Nếu Lâm Lỗi Đông thực sự bị trọng thương, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng, vậy phải làm sao? Ngu Hiểu luôn rất trầm lặng, đừng nói đến xung đột với người khác, cho dù tranh chấp ngoài miệng cũng chưa từng, giờ đột nhiên gặp phải chuyện này, không khỏi bấn loạn, mười đầu ngón tay cứ thế vò đầu …
Đột nhiên, di động reo lên, Ngu Hiểu vội ngẩng đầu, thấy có chút hi vọng, vừa ấn nghe đã vội vàng la lên: “Vương Tử?”
“Là ta, Tiểu Ngư Nhi.”
“Sa Mộ Thần …“ Thanh âm như nghẹn lại trong miệng, cậu hoàn toàn không nghĩ lại là hắn.
“Thật có lỗi, ta không phải Vương Tử mà cậu ngày nhớ đêm mong.” Từ trong điện thoại vọng ra tiếng châm chọc quen thuộc, lúc bình thường nghe xong chỉ thấy chói tai, nhưng hiện giờ nghe lại cho cậu cảm giác như mình được cứu.
“Sao cậu không ở nhà? Ta muốn ăn [đường dấm chua bài cốt] (ta thật sự chả biết nó là cái món khỉ gì, ai biết làm ơn chỉ giáo, đa tạ!). Ngày mai ta có hai cuộc phẫu thuật, không ăn bài cốt cậu làm thì không lấy đâu ra sức, nghe không? Đừng có tung tăng bên ngoài nữa!”
Vẫn cái kiểu khẩu khí đại thiếu gia vênh mặt hất hàm mà sai bảo người khác, Ngu Hiểu rất muốn cười, nhưng hốc mắt lại âm ấm, dường như có cái gì đó đang tuôn ra …
“Tiểu Ngư Nhi, cậu có khỏe không vậy?” Sa Mộ Thần tựa hồ thấy cậu không được bình thường.
“Tôi tốt lắm …” Thanh âm không khỏi nghẹn lại.
“Cậu nói thế chắc chắn là không tốt! Rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì? Cậu ở đâu?” Sự mẫn cảm của Sa Mộ Thần vượt xa nhưng gì cậu tưởng tượng.
“Biệt thự của Lâm Lỗi Đông …”
“Lâm Lỗi Đông? Chính là tên sắc lang lần trước ta gặp ở khách sạn ấy hả? Cậu tự nhiên tự lành chạy tới biệt thự của hắn làm cái gì? Khốn kiếp, không phải ta đã sớm cảnh báo cậu đừng có chạy loạn lung tung rồi sao?”
Ngu Hiểu nắm chặt điện thoại không nói gì, hai gò má lạnh lẽo.
“Cậu đợi ở đó, không được nhúc nhích, chờ ta mười phút!” Đối phương ra lệnh ngắn gọn rồi ngắt điện thoại.
Mười phút sau, một chiếc ô tô màu bạc từ đoạn đường tối đen mà lao đến, giống như một tia chớp xẹt qua trong đêm.
Tia chớp xé gió phi như điên rồi phanh kít một cái trước mặt Ngu Hiểu. Cửa xe đóng lại đến [sầm] một cái. Nhìn nam nhân đang sải bước đến, nội tâm Ngu Hiểu trăm mối cảm xúc ngổn ngang …
Vì sao mỗi lần cậu cần nhất, người xuất hiện trước mặt cậu không phải Vương Tử mà là hắn? Cậu cũng không muốn chạm mặt hắn trong hoàn cảnh thê thảm thế này, nếu hắn biết được chuyện vừa rồi, đảm bảo sẽ châm chọc tới nơi tới chốn cho coi.
Trong lòng chuẩn bị thật tốt công tác tư tưởng để nghe hắn cười nhạo, ai ngờ hai tay lại bị người kia cầm lấy, dùng lực mạnh đến khó có thể tưởng tượng, sức mạnh khiến người khác kinh sợ, đôi mắt hẹp dài ẩn chứa sự lo lắng đến vô cùng. “Cậu có sao không?” Không đợi câu trả lời, tầm mắt của Sa Mộ Thần hơi nhích xuống, vừa thấy Ngu Hiểu quần áo lộn xộn, vạt áo thậm chí còn loang vết máu, lạnh giọng hỏi, “Là tên khốn kiếp nào làm?!”
“Đưa tôi về nhà.” Ngu Hiểu không có giải thích, cậu nói không nên lời.
“Là tên Lâm Lỗi Đông kia?”
“…….”
“Ta đi làm thịt hắn!”
“Không cần!” Ngu Hiểu gắt gao giữ lấy tay hắn. Sa Mộ Thần không phải người ăn nói tùy tiện, cậu chưa bao giờ thấy hắn lộ ra dáng vẻ đáng sợ như bây giờ, thậm chí mang theo cả vẻ mặt muốn giết người.
“Đến lúc nào rồi mà cậu còn nói không cần với chả không sao? Rút cục cái đầu cá ngu ngốc của cậu đang nghĩ cái quái gì thế? Nhìn lại mình xem, quần áo bị xé rách không nói, còn vết máu này là sao? Ta phi một mạch 180km/giờ, vượt ba cái đèn đỏ không phải để chạy đến đây xem cậu run rẩy, cái đồ đầu cá quả!” Sa Mộ Thần giận dữ hét lên.
“Là ngoài ý muốn … Lâm Lỗi Đông mời tôi đi dự sinh nhật hắn, tôi vô tình đi nhầm vào phòng ngủ của hắn … hắn … động tay động chân với tôi, tôi nhất thời quá tay, dùng đèn bàn đập vào đầu hắn. Hắn … chắc là bị tôi đánh ngất đi, không biết thương thế sao rồi … Tôi không biết nên làm sao…” Ngu Hiểu cắn chặt răng, khó khăn lắm mới kể xong câu chuyện.
“Tên kia, tốt nhất đừng để ta thấy hắn lần nữa! Cậu có bị hắn làm gì không?” Sắc mặt Sa Mộ Thần càng thêm khó coi.
“Không có, chỉ có quần áo bị xé rách thôi, so ra vẫn không bằng việc tôi đập đầu hắn.” Nghĩ lại lúc đó, đầu ngón tay lại run lên, “Tôi không biết Lâm Lỗi Đông còn sống không … nếu … nếu hắn thật sự …”
“Tiểu Ngư Nhi, bình tĩnh một chút. Đừng sợ, ta sẽ xử lý!” Sa Mộ Thần lấy điện thoại di động ra gọi đến bệnh viện, sau vài câu ngắn gọn liền gác máy, “Xe cứu thương sẽ tới bây giờ, mạng người dai lắm, nện xuống như thế không chết được đâu. Mà nếu có chết cũng coi như may phúc cho hắn. Cậu không cần phải hoảng, vừa rồi là phòng vệ chính đáng, sẽ không sao hết. Ai dám kiện cậu, ta làm cho hắn sống không yên, ta sẽ không để ai chạm đến một sợi tóc của cậu!”
“Cám ơn.” Ngu Hiểu thấp giọng nói. Sa Mộ Thần đêm nay hoàn toàn giống như một người xa lạ. Hắn vốn coi việc khi dễ cậu la nguồn vui, thật không thể ngờ, có một ngày hắn lại trở thành chỗ dựa cho cậu.
“Đừng có vội cảm ơn ta, ta làm nhiều thứ như vậy không phải miễn phí đâu.” Sa Mộ Thần hừ một tiếng, cởi áo khoáng choàng lên người Ngu Hiểu. Cảm giác ấm áp bao phủ lấy mình, Ngu Hiểu kéo sát chiếc áo lại, không còn run rẩy như trước nữa.
“Vương Tử đâu, sao hắn không ở bên cạnh cậu?” Sa Mộ Thần nhướn mi nhìn bốn phía.
“Tôi vừa từ trong đó chạy ra, tất cả mọi nhười đang ở trong phòng khách khiêu vũ, rất náo nhiệt, chắc Vương Tử … “
“Tên khốn kia xem cậu là người chết sao?” Sa Mộ Thần nổi bão.
“Không phải, anh ta có việc xã giao của mình, không ít bạn bè trên thương trường cần nói chuyện, sao có thể theo sát bên tôi được?”
“Thế là thế nào? Hắn biết tên Lâm Lỗi Đông đó như vậy mà còn mang cậu đến dự sinh nhật hắn, rõ ràng là quăng cậu vào chảo mỡ! Hắn rút cục là an tâm cái quái gì? Mời cậu làm trợ lý là hắn, nói mấy thứ ba hoa chích chòe cũng là hắn, giờ cậu xảy ra chuyện lớn thế này, hắn lại không biết đang phong lưu khoái hoạt ở chỗ nào?”
“Vương Tử không biết Lâm Lỗi Đông là loại người này …”
“Cái con cá ngốc này đến bây giờ còn nói đỡ cho hắn sao?” Sa Mộ Thần tức giận mà không có chỗ trút, thực hận không thể cạp cho cái tên đang tái nhợt kia một cạp, cạp cho cái đầu cá đặc như bùn của cậu tỉnh ra, “Hắn ở trước mặt cậu có thể tỏ ra là một bạch mã vương tử chính khí đầy mình, nhưng không thể lừa được ta. Tiểu tử này ở nơi thương trường hỗn tạp, chẳng lẽ không nhìn ra ý đồ bất chính của kẻ kia với cậu sao? Hơn nữa ta đã sớm cảnh báo hắn là cậu không hợp với việc xã giao, đừng có lôi cậu như mèo hoang chó dại chạy loạn khắp nơi nữa. Dù bộ dạng xấu xí của cậu nhìn cái biết ngay nhưng mà vẻ mặt vừa ngoan vừa ngu dễ bị lừa lại cực kỳ hợp ý mấy vị ông chú trung niên biến thái. Thế giới hỗn loạn luẩn quẩn này không phải nơi tên ngốc như cậu nên ở!”
“Mà cậu cũng thật là, Vương Tử nói gì là làm nấy sao? Hắn bảo cậu đi nhảy lầu cậu cũng đi à? Cậu cứ làm việc cho tốt là được, cần gì cứ phải như cái đuôi đi theo hắn? Thậm chí với cả loại khách hàng ghê tởm này cũng phải tự ép mình xã giao sao? Nhiều lúc cũng phải tập nói [không] chứ!”
Ngu Hiểu siết chặt nắm tay, lời Sa Mộ Thần từng chữ từng chữ đều găm sâu vào lòng cậu, đau đến khó mà chịu nổi.“Đi thôi! Theo ta về nhà!” Sa Mộ Thần ra lệnh, Ngu Hiểu cúi thấp đầu, không nhúc nhích.
“Còn gì nữa mà không đi a?” Sa Mộ Thần nhíu mi trừng cậu.
“Ít nhất cũng phải nói với Vương Tử một tiếng, nếu tôi đột nhiên biến mất, anh nhất định sẽ lo lắng …”
Cuối cùng Sa Mộ Thần cũng lĩnh hội được thế nào là [tức muốn hộc máu]. “Lo lắng? Hắn đã sớm quẳng cậu ra khỏi đầu rồi, sh*t!”
“Anh ấy không biết chuyện xảy ra vừa rồi, nếu biết nhất định sẽ đến tìm tôi.”
“Nếu thật sự để ý như vậy thì sao ngay từ đầu lại bỏ mặc cậu?” Lời Sa Mộ Thần không phải không có chút châm chọc.
“Tôi chỉ là trợ lý của anh ta, không phải là người yêu, vậy sao có thể để ý đến tôi chứ?” Ngu Hiểu hơi cười khổ một chút, chậm rãi nói: “Các người đừng luôn luôn mang ác ý ra mà phán xét Vương Tử như vậy. Anh ấy thực sự tốt lắm, làm thủ trưởng thì lãnh đạo giỏi, quan tâm đến cấp dưới, làm bằng hữu thì săn sóc ôn hòa, nghĩa khí hào hiệp. Theo bên cạnh anh ấy dù có chút vất vả nhưng cũng học được không ít. Không khép kín bản thân nữa, học được cách cười, học được cách giao tiếp với người khác, học được cách hòa nhập với thế giới này … Đây đều là nhưng trải nghiệm quý giá trong đời người …”
Không nhắc tới Vương Tử thì thôi, vừa nhắc tới anh, Ngu hiểu liền thao thao bất tuyệt, vẻ mặt hưng phấn, hoàn toàn mất đi dáng vẻ trầm lặng ít lời. Thì ra chỉ cần thích một người là cũng có thể làm cho một nhánh cỏ dại tầm thường trong chốc lát trổ hoa rực rỡ, là vì một mảnh tình cảm trong sáng thôi sao?:
“Cậu thích hắn đến vậy? Thà rằng mình chịu nhuc cũng không muốn rời xa hắn sao?” ý mỉa mai đọng lại trong giọng nói, Sa Mộ Thần vẻ mặt phức tạp nhìn đối phương.
Ngu Hiểu trầm mặc trong chốc lát, dứt khoát trả lời: “Đúng vậy!”
“Cậu cuối cùng cũng thừa nhận.” Sa Mộ Thần muốn cười, lại cười không nổi.
“Phải.”
“Dù biết rõ hắn chỉ lợi dụng cậu, cậu cũng chấp nhận sao?”
“Phải!”
“Dù biết rõ một ngày nào đó hắn kết hôn, lập gia đình, chỉ còn lại một mình cậu, đứng nhìn hắn từ xa?”
“Phải!”
“Sao lại có con cá ngu đến mức không bổ đầu vào tường thì không quay đầu lại, mà bổ đầu vào tường rồi cũng chịu không quay đầu như cậu chứ?” Sa Mộ Thần thở dài thật sâu, ánh trăng thu vào trong đôi mắt sâu hun hút kia tạo thành một luồng hàn ý lạnh đến tận xương, thậm chí mang theo một tia nghiêm khắc đau đớn.
“Cậu cho rằng cậu là ai, không ngại hi sinh vì người khác, là thánh mẫu của thời đại mới sao? Trước đây ta từng đọc qua một quyển truyện cổ tích ngu xuẩn – [Nàng tiên cá], từ đó về sau không bao giờ động vào truyện cổ tích nữa. Ta thật sự không hiểu, sao cậu lại muốn làm nàng tiên cá liều mạng, bất chấp tất cả, trăm phương nghìn kế để ở bên hoàng tử, chỉ vì một câu hứa hẹn giả dối của hắn mà vui đến điên lên, cuối cùng vẫn bị hoàng tử hung hăng vứt bỏ?”
“Tất cả nam nhân đều là loài động vật nông cạn, khi cùng tiểu mỹ nhân ngư ở trên biển, hắn cư nhiên khoe ra một đống tri thức về hải dương học, tỏ ra mình là người học thức uyên bác, hắn đối với nàng ôn nhu đến cực điểm, thế nhưng khi vừa nhìn thấy công chúa xinh đẹp của nước láng giềng liền đứng núi này trông núi nọ, chớp nhoáng mà kết hôn …”
“Cho nên ta thật sự không hiểu cậu rút cục vì cái gì mà thích hắn? Là mặt mũi, diện mạo, hay vì một thứ ảo giác về nam nhân hoàn hảo nào đó? Hoặc là giống như tiểu mỹ nhân ngư, không thể thoát khỏi sự trói buộc vô hình của lời nguyền? Dù biết trước mặt là bờ vực tối đen vẫn liều mạng nhảy xuống sao? Cậu không sợ sẽ tan xương nát thịt sao?”
Hàng loạt câu hỏi bén nhọn không ngừng đưa ra làm Ngu Hiểu không còn đường lui. Cả thể xác lẫn tinh thần vốn đã quá mức yếu ớt lại phải đối mặt với từng đợt công kích không ngừng, tâm can rã rời. Ngu Hiểu hít thật sâu, cố không để mọi cảm xúc bộc phát, nhưng khi nói ra miệng vẫn không thể không nghẹn ngào …
“Có lẽ tôi rất ngốc, nhưng ai có thể làm chủ tình cảm của mình? Ai có thể bách chiến bách thắng, mọi thứ đều trôi chảy?”
Ngu Hiểu ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt có lệ nhưng cũng có quang.
Tràn đầy thứ ánh sáng tinh thuần thấu triệt.
“ Không phải ai cũng mong có kết quả như vậy. Chỉ cần có thể ở bên anh ấy, đi qua đoạn đường này là tôi đã rất thỏa mãn rồi … Tôi chưa bao giờ nghĩ tới có thể thật sự ở bên anh, cũng không dám hy vọng xa vời. Tôi cũng không muốn lưu lại một cái gì đó trong lòng anh ấy, chỉ cần anh coi tôi như một người bạn đáng tin cậy, một cấp dưới chuyên nghiệp, một sinh mệnh đáng để nhớ tên trong vô số những người khách qua đường … Cảm giác này cậu có hiểu hay không?”
“Ta không hiểu, cả đời này cũng không hiểu được!”
Một màn nước mắt giăng mờ trong đôi mắt người kia, không biết vì sao, Sa Mộ Thần thấy đau quá. Hắn từng nghĩ tâm mình vững như bàn thạch, không tài nào lay chuyển, cũng không muốn lay chuyển, đến giờ phút này mới phát hiện, thì ra trước đôi mắt yếu ớt kia, hắn không chịu nỗi một kích.
Dù như thế, lòng hắn cũng muốn đối với người kia ôn nhu một chút, muốn an ủi một chút, muốn làm vơi đi cảm giác ủy khuất của người kia, nhưng cái miệng của hắn vẫn cứ thao thao bất tuyệt mà phun ra mấy lời tàn nhẫn.
Đương nhiên, Sa Mộ Thần cũng sẽ không hối hận vì sự tàn nhẫn của mình, bởi bản chất của cuộc sống chính là tàn nhẫn, chỉ còn cách càng nghiêm khắc hơn mới có thể sinh tồn trong cuộc sống phong sương ác liệt này. Huống chi hắn là ai cơ chứ, hắn là Sa Mộ Thần, là con cá mập mở miệng ra bên trong toàn những máu, không phải vương tử ôn nhu dịu dàng. Đứng trước mặt con cá ngốc này, không tung cho mấy cước thì không phải tác phong của cá mập hắn.
“Với cậu mà nói, truyện cổ tích chẳng qua chỉ là mấy thứ chuyện ma quỷ gạt người, nhưng tôi tin thế giới này vẫn tồn tại tình yêu chân thành. Ít nhất, tôi đã thực sự thích một người, còn cậu thì sao?” Ngu Hiểu đưa tay quệt đi dòng lệ nóng hổi trên khóe mắt, ngẩng đầu nhìn hắn ….
“Cậu từ lúc còn trong nhà trẻ đã dắt con gái về nhà. Khi học tiểu học thì có cả đám nữ sinh vây quanh cậu, thư tình bay tá lả. Đến bây giờ lại mỗi tháng thay một cô bạn gái, không mối quan hệ nào có thể kéo dài. Cho dù là loại con gái nào cậu cũng có được dễ như trở bàn tay, đều là các nàng tự dâng lên đến miệng, cậu đã bao giờ thật sự thích một người, thật sự theo đuổi một người hay chưa?”
“Cậu có hiểu cảm giác vì thích một người mà động tâm, vì không thể có được người đó mà thống khổ hay không? Cậu có hiểu cảm giác chỉ vì nhớ nhung người đó mà suốt đêm không ngủ, vì một câu nói của người đó mà trằn trọc lo lắng vui buồn …. Đó là cảm giác yêu đến trầm mê, cậu đã từng biết đến chưa?”
Một đống vấn đề cứ theo nhau mà đến, Sa Mộ Thần nhận ra, hắn một chữ cũng không đáp lại được.
“Cậu có biết cái gì là tình cảm chân thành, cái gì là yêu? Cậu có biết thích một người, chính là hi vọng người đó luôn vui vẻ, mang hết sức lực của mình ra bảo bọc người đó, cho dù trắng tay cũng không sao, thích một người, chính là ở bên cạnh người đó, cho dù bến bờ hạnh phúc của người đó không phải là cậu, cậu cũng sẽ vì người đó mà vui mừng.”
“Yêu chính là vô tư mà dâng hiến, không cần được đáp lại! Tôi vĩnh viễn sẽ không quấy rầy anh ấy, chỉ cần đứng ở chỗ của mình, lặng lẽ, đem hết sức lực ra, hy vọng có một ngày, có thể tận mắt nhìn anh hạnh phúc, như vậy, tôi cũng rất vui vẻ ….”
“Nói nghe còn hay hơn hát, cậu căn bản cũng chỉ muốn thỏa mãn bản thân mà thôi.” Sa Mộ Thần há miệng châm chọc, lại phát hiện ra giọng nói của mình khản đặc. Hắn ghét phải đối mặt với ánh mắt như thế này, đơn thuần, im lặng, mang một chút thương tâm cùng yếu đuối, rồi lại tràn đầy thương hại.
Không phải với chính mình mà là với cậu!
“Vậy thì đã sao? Tại sao lại không thể thỏa mãn chính mình? Tại sao không thể không hồi báo?”
Người này bề ngoài chỉ như một thanh niên bình thường, lại vươn thẳng sống lưng cùng đôi mắt trong veo quyết liệt mà nhìn hắn, “Loại người luôn đùa cợt với người khác như cậu, quá dễ dàng có được tình cảm của tất cả mọi người, chưa bao giờ động tâm nên căn bản cũng sẽ không biết đau lòng. Bởi vì cậu chưa từng thật tình yêu ai, chưa từng có!”
—–bởi vì cậu chưa từng thật tình yêu ai, chưa từng có!
Không nghĩ tới con cá nhỏ này cư nhiên lại đâm vào vết sẹo sâu nhất trong nội tâm của mình, Sa Mộ Thần cảm thấy ***g ngực như cứng lại, không nói nên lời.
“Tôi thích một người, là vì người đó liều mạng, cậu thì sao?”
Một câu hỏi đơn giản nhưng Sa Mộ Thần lại không có từ nào chống đỡ.