“Vương Tử!”
Sa Mộ Thần thờ ơ lạnh nhạt, trước mắt là cảnh mấy người đang lao vào nhau, sao trông giống mấy cảnh sinh ly tử biệt gì đó trong phim bộ dài tập rô-măng-tíc vậy nè?
“Tiểu Ngư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi thấy xe cấp cứu chạy vào trong biệt thự của Lâm Lỗi Đông, ông ta được người khác nâng ra ngoài …. Chẳng lẽ có liên quan đến cậu?”
“Ông ta còn sống?” Ngu Hiểu vội vàng hỏi.
“Vẫn còn thở, tận mắt tôi nhìn thấy.”
“Vậy là tốt rồi.” Tảng đá lớn đè nặng trên ngực Ngu Hiểu cuối cùng cũng được nâng xuống.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe xong lời giải thích ngắn gọn của Ngu Hiểu, Vương Tử tỏ ra cực kỳ áy náy, “Thực xin lỗi, Tiểu Ngư, tôi không nghĩ Lâm Lỗi Đông lại là người như thế, nếu biết, tôi tuyệt đối sẽ không dẫn cậu đi dự sinh nhật của hắn. Thực xin lỗi, là tôi không cẩn thận mới hại cậu gặp phải chuyện này!”
Sa Mộ Thần hừ một tiếng, hai tay khoanh lại.
“Không phải lỗi của anh, ai ngờ được ông ta dám ở ngay biệt thự của mình … Có điều tôi đập vỡ đầu ông ta vậy, không biết sau này ….”
“Chuyện này cậu không cần phải lo, tôi sẽ nhất nhất chuẩn bị, chuyện của Lâm Lỗi Đông cứ việc giao cho tôi xử lý.”
“Vậy còn chuyện làm ăn với ông ta …”
“Đừng lo mấy chuyện làm ăn gì đó nữa …” Vương Tử nhịn không được xoa xoa đầu Ngu Hiểu, mái tóc vừa mượt vừa mềm mại, ánh mắt ỷ lại của cậu khiến cho người ta nhìn vào liền muốn chở che.
“Lại thêm phiền toái cho anh rồi.”
“Khách khí gì chứ, người sai là tôi mà.” Vương Tử xoa đầu cậu thêm một chút mới thu tay về. Vừa ngẩng đầu, nhìn chàng trai đang đứng cách đó không xa, nét mặt cười như không cười, không khỏi ngẩn ra, “Sa tiên sinh, cậu cũng ở đây à?”
“Đến được một lúc rồi.”
“Mỗi lúc nguy nan cậu đều kịp thời xuất hiện. Tiểu Ngư có người bạn tốt như cậu thật là may mắn.”
“Mỗi lúc nguy nan, Tiểu Ngư đều có một vị cấp trên khôn khéo như anh ở bên cạnh, cũng là may mắn của cậu ta.” Sa Mộ Thần nói, ngoài mặt thì cười nhưng trong không cười.
“Sa tiên sinh thật biết nói đùa, lần này là lỗi của tôi, lần sau tôi sẽ bảo hộ cậu ấy thật tốt.”
Sa Mộ Thần cười khẩy, “Vương tiên sinh xem ra rất thích nuôi cá, nhưng có thực sự hiểu tập tính của cá hay không?”
“Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu.”
“Ờ! Tôi thật mỏi mắt chờ mong.”
Ngu Hiểu hết nhìn nhìn người này lại dòm dòm người kia. Hai nam nhân đứng cùng nhau, rõ ràng miệng nói ra đều là mấy câu thoại rất bình thường, trên mặt cười còn rực rỡ hơn cả thái dương, rất chi là ôn nhu dễ gần, thế mà không hiểu sao không gian lại chìm trong bầu không khí giương cung bạt kiếm, khói thuốc súng nồng nặc, gần như là sắp quyết một trận sống mái tới nơi.
“Vậy, tôi có thể đưa Tiểu Ngư đi không?” Vương Tử rất thân thiện hỏi.
“Rốt cuộc đi với ai, không phải ngay từ đầu cậu ta đã quyết định rồi sao?” Sa Mộ Thần trả lời mặt không hề biến sắc.
“Thất lễ.” Vương Tử mỉm cười. ôn nhu nói với Ngu Hiểu: “Tôi đưa cậu về nhà.”
Ngu Hiểu gật gật đầu, lúc bước qua Sa Mộ Thần, dừng bước nói: “Tối hôm nay, rất cám ơn cậu.”
“Muốn báo đáp sao? Vậy một tháng sau, ngày nào cũng phải nấu bữa tối cho ta, thức ăn không được lặp lại, nếu không ta không ăn.”
“Sa Mộ Thần, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu.” Ngu Hiểu xám mặt nói.
“Lúc này không tranh thủ thì đợi đến lúc nào?” Sa Mộ Thần cười gian đến đắc ý, đợi hai bóng người đã khuất đi, nụ cười mới chậm rãi đọng lại, trầm mặc đứng thật lâu …
Lâm Lỗi Đông nằm viện một tuần, trừ những vết thương bên ngoài, não cũng bị sang chấn nhẹ. Sau khi ra viện cũng không thấy xuất hiện nữa, nghe đâu là ra nước ngoài an dưỡng.
Đó đều là tin đồn mà Ngu Hiểu nghe được, từ sau đêm xảy ra chuyện, cậu chưa từng gặp lại Lâm Lỗi Đông. Chỉ biết là Vương Tử trong lúc gã nằm viện có tới thăm, bắt tay giảng hòa. Sau đó, Vương Tử cười đến sáng sủa, nói với cậu là mọi chuyện đã được giải quyết, Lâm Lỗi Đông tự mình thừa nhận là vô ý té ngã bị thương, không hề nhắc nửa chữ đến Ngu Hiểu. Mà trên chuyện hợp tác, Lâm Lỗi Đông cũng rất sảng khoái giao toàn bộ dự án quốc tế Thương Hạ cho [Thiên Hà] xử lý.
Ngu Hiểu không khỏi âm thầm nghi hoặc, cậu tuy có chút trì độn, nhưng không đến mức ngu ngốc. Mặc kệ như thế nào, Lâm Lỗi Đông coi như là người từng trải, giờ bị đả kích như vậy, chẳng những không truy cứu, ngược lại còn hợp tác vô điều kiện với Vương Tử. Tự nhiên tự lành có chuyện dễ dàng như vậy, nếu không phải quá tốt thì chính là một cái bẫy. Nhưng Vương Tử lại cười cười, bảo Ngu Hiểu cứ tin vào năng lực của anh, trong đó có vài chi tiết không được đề cập đến nên Ngu Hiểu cũng không hỏi nhiều.
Trải qua lần kinh nghiệm này, Vương Tử về sau chỉ để Ngu Hiểu xử lý các sự vụ trong công ty, còn lại việc xã giao ngoài thương trường hay quản lý thị trường đều tự mình ra mặt. Biết sự sắp xếp này, Ngu Hiểu âm thầm thở dài nhẹ nhõm.
Cuộc sống trở lại thanh bình như xưa.
Sau giờ tan tầm, Ngu Hiểu quay về cuộc sống của một chú cá nhỏ quanh quẩn trong nhà, làm cơm, dọn dẹp, xem tiểu thuyết … Thỉnh thoảng, tên mặt dày Sa Mộ Thần lại sấn tới cửa, dõng dạc sai khiến làm cái này cái kia. Ngu Hiểu cũng không tức giận như trước kia nữa. Cậu lơ mơ cảm thấy rằng, tuy Sa Mộ Thần độc mồm độc miệng, nhưng vẫn là một người bạn tốt.
Tuy rằng hắn thích bắt nạt mình, nhưng lại không chấp nhận việc mình bị người khác bắt nạt, coi như nhân cách vặn vẹo méo mó của người này cũng có chỗ đáng yêu đi. Cho dù tên cá mập này thuộc loại gọi không đến đuổi không đi, chẳng khác nào cường hào ác bá, thoải mái ngồi bắt chéo chân trên sofa, ăn hoa quả mình mới mua về, đối với đồ ăn mình vất vả làm thì chọn ba lấy bốn … Ngu Hiểu vẻ mặt xám ngoét mà tự an ủi bản thân.
Công ty [Thiên Hà].
Ngu Hiểu ra khỏi thang máy, liền thấy một đống người đang vây quanh bàn thư kí, chụm đầu quanh một quyển tuần san giải trí.
“Hôm nay có tin tức gì không?” Ngu Hiểu mỉm cười đi qua.
“Qua mà coi nè, xem ra bạch mã Vương Tử của chúng ta đã thành hoa có chủ rồi! Hu hu hu … người đàn ông tốt như thế sao có thể để vuột mất cơ chứ.” Cô nàng thư kí tỏ vẻ thương tiếc không thôi, nén giận nói: “Tiểu Ngu, cậu cũng thật là kín miệng, không chịu nói cho bọn tôi biết, thì ra bạn gái của Vương Tử là cô người mẫu xinh đẹp như vậy!”
Trên bìa ảnh màu của tuần san giải trí, một mỹ nữ mặc bộ váy màu vàng nhạt để lộ ra tấm lưng với đường cong lả lướt, lúm đồng tiền động lòng người. Tay trái nàng cầm chiếc túi xách màu bạc, tay phải khoác tay một nam nhân cao lớn, dáng vẻ rất thân mật. Nét mặt nghiêng nghiêng của người nam nhân kia, thật dễ nhận ra.
Ngu Hiểu giật mình, Vương Tử quả thực rất hấp dẫn, kết giao với không biết bao nhiêu người đẹp. Nhưng xuất hiện trên báo trí thế này đúng là lần đầu tiên.
“Tiểu Ngu, mỹ nữ này là ai a?” Một đồng nghiệp khác hỏi.
Không đợi Ngu Hiểu trả lời, cô thư kí đã tiếp lời: “Này mà cũng không biết sao? Đúng là nhà quê a! Cô ấy là người mẫu sáng giá hiện nay – Lisa, vừa xuất hiện đã có được mấy giải thưởng người mẫu quốc tế rồi, gần đây rất nổi tiếng, nghe đâu ra giá cả trăm vạn để thuê cô ấy làm quảng cáo mà vẫn không nhận lời, siêu sao đó nha.”
“Tôi cũng nghe nói về cô ta rồi.” Có người nói xen vào: “Lai lịch của cô ta không tầm thường đâu, cũng không phải người mẫu bình thường chỉ dựa vào quảng cáo để kiếm tiền. Sinh ra đã là công chúa của một đế quốc rồi, một trăm vạn cho cô ta cũng chẳng bõ ăn sáng, cần gì phải đi chụp ảnh quảng cáo cho vất vả.”
“Hử, cái gì mà công chúa, nói nghe chút coi?”
“không biết sao? Cha của cô ta chính là Cổ Minh Tuyền a!”
Cái tên vừa gọi ra liền khiến mọi người hô lên kinh ngạc. Đến người mù tịt như Ngu Hiểu cũng từng nghe qua cái tên vang danh trên thương trường này.
Cổ Minh Tuyền thực sự là một ông vua, nghe nói làm giàu từ mỏ quặng, rồi mới chuyển dần sang buôn bán, vận chuyển, bất động sản … Cho đến ngày nay, công ty con của ông ta mọc lên như nấm. Nói về sự nghiệp kinh doanh của Cổ Minh Tuyền chỉ có một câu [Kết cấu vững vàng, lớn mà không loạn, đến hôm nay đã phát triển thành một tập đoàn đế quốc không thể lật đổ]. Tòa nhà chọc trời đứng sừng sững giữa khu trung tâm phồn hoa nhất chính là biểu tượng cho sự thành công của ông ta.
Cổ Minh Tuyền ngoại trừ buôn bán còn rất quan tâm đến công việc từ thiện, công ích xã hội, thỉnh thoảng lại đặt bút ủng hộ cực kỳ hào phóng. Bởi vậy mà danh tiếng tốt vô cùng, ngay cả Ngu Hiểu cũng nghe nói đến.
“Oa, thì ra là con gái của Cổ Minh Tuyền, thảo nào chỉ có một đêm mà bước lên thảm đỏ!”
“Đúng vậy, Cổ Minh Tuyền chắc chắn là rất ủng hộ con gái mình, có điều bản thân Lisa cũng có rất nhiều lợi thế, mặt mũi đẹp, vóc người cũng chuẩn nữa.”
“Nghe nói Lisa là con gái duy nhất của Cổ Minh Tuyền, là viên ngọc quý trên tay, vậy … ông chủ của chúng ta có được nàng, chẳng phải như [cá chép vượt long môn], được nhờ vợ rồi?” Có người ngoa ngoắt nói.
“Hứ, sếp nhà ta không phải cũng rất cao ráo đẹp trai sao, đứng cạnh Lisa đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi, đúng không Tiểu Ngu?” Cô thư kí khó chịu, quay ngoắt sang Tiểu Ngư.
“Uhm, thật sự là xứng đôi.” Ngu Hiểu chăm chú nhìn hai người nét mặt đầy tình cảm trong bức ảnh ….
Nếu cậu nhớ không lầm, một tháng trước, có lần Vương Tử được mời tham gia một buổi trình diễn thời trang. Lúc ấy anh hỏi cậu có muốn đi cùng không, Ngu hiểu không quen với mấy chuyện này nên từ chối. Chắc là lần đó rồi, Vương Tử vừa quen biết Lisa, tới hôm này mới được một tháng ngắn ngủi mà đã truyền ra ngoài, tin đồn quả là nhanh đến kinh người.
Nàng công chúa xinh đẹp này, chẳng lẽ chính là cô gái định mệnh của Vương Tử sao?
Ngu Hiểu nhìn bức ảnh, ảm đạm xuất thần.
“Mọi người đang nói chuyện gì thế?” Thang máy mở cửa, Vương Tử bước ra.
“Không có gì, sếp, chúng ta làm việc thôi.” Mọi người giải tán, chỉ còn lại Ngu Hiểu cùng tờ báo bên cạnh.
“Tiểu Ngư, đi theo tôi.” Vương Tử nhìn lướt qua tuần san, bất động thanh sắc.
Ngu Hiểu theo sau, mở lịch làm việc, “Đúng mười giờ anh phải mở một hội nghị thường kỳ, một giờ có hẹn ăn trưa với Lý tiên sinh, ba giờ anh phải đi …”
“Thay tôi hủy bỏ.”
“Hủy bỏ toàn bộ sao?” Ngu Hiểu ngây ra.
“Đúng, toàn bộ. Đợi lát nữa cậu theo tôi đi gặp một người.”
“Ai?”
“Đến nơi cậu sẽ biết.” Vương Tử giữ kín không nói ra.
Dọc đường đi, Vương Tử vững vàng lái xe, Ngu Hiểu ngồi bên cạnh, lặng lẽ ngẩn người …
“Tiểu Ngư ….. Tiểu Ngư …..”
“Hả?”
“Suy nghĩ gì mà xuất thần như vậy?” Vương Tử dừng lại chờ đèn đỏ, quay sang nhìn cậu.
“Không có gì.”
“Cậu ghen sao?”
“Cái gì mà … ghen ….” Trong nháy mắt tâm tư rồi loạn.
“Tuần san hôm nay có ảnh của tôi và Lisa.”
“Cô ấy rất được.” Ngu Hiểu thấp giọng nói.
“Đúng là rất được, cũng thật đáng yêu, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở, đôi khi cũng tùy hứng đến mức khiến người ta đau đầu. Nhưng nếu có thể nói đến thiên trường địa cửu, tôi hy vọng vẫn có Tiểu Ngư ở bên cạnh. Tôi cũng sẽ quan tâm cậu thật tốt, cho cậu cả đời vui vẻ.” Vương Tử vuốt mái tóc cậu, vẻ mặt cười đến cưng chiều.
Trong lời nói của đối phương, làm tim Ngu Hiểu đau đớn co rút lại. Đến bây giờ, cậu dần dần sáng tỏ, cho dù nói êm tai đến đâu, sự thật vẫn là sự thật.
“Chúng ta tới rồi.” Gió nhẹ vuốt qua mặt, truyền đến hương vị của biển, mặn mà, mát lạnh. Từ cửa kính xe nhìn ra, vắt ngang tầm mắt là bãi biển trải dài bất tận.
Sắc trời có chút âm u, sóng biển dạt dào từng đợt xô vào bờ cát.
Bên bãi biển là dãy biệt thự đẹp đẽ ẩn sau hàng tùng xanh mướt. Tại bến tàu, một loạt đông đúc những du thuyền tư nhân neo đậu, có vài chiếc đã giương buồm rời bến đi du ngoạn.
“Vương tiên sinh phải không?” Một thuyền viên trung tuổi ra đón họ.
“Phải.”
“Xin mời đi theo tôi.”
Người nọ đưa họ lên chiếc du thuyền màu trắng, một người đàn ông mặc bộ y phục hưu nhàn màu xanh sậm đang ngồi quay lưng về phía họ cởi bỏ dây thừng. Ngu Hiểu nhìn trên thân thuyền có khắc một chữa [Cổ], nội tâm chấn động.
“Ông chủ, bọn họ tới rồi.”
Người nọ dừng tay, chậm rãi xoay người …..
Hô hấp của Ngu Hiểu không khỏi ngừng trệ, vốn chỉ cần gặp người lạ đã đủ khiến cậu khẩn trương, huống chi đó còn là người được xưng tụng [vị thánh trên thương trường] Cổ Minh Tuyền. Cứ tưởng rằng nhân vật như vậy chắc chắn sẽ rất oai phong lẫm liệt, vẻ mặt lạnh lùng, không ngờ lại hoàn toàn tương phản, thái độ nhàn nhã, phong thái thong dong, khuôn mặc sắc nét, lúc còn trẻ chắc chắn là một người thanh niên anh tuấn phong độ.
“Cổ tiên sinh, rất vui được gặp ngài.” Vương Tử tiến lên từng bước, chủ động vươn tay ra.
“Vương tiên sinh, ta chỉ định gặp một mình cậu mà thôi.” Cổ Minh Tuyền đem ánh mắt chuyển sang người Ngu Hiểu. Ánh mắt nói lên rất rõ ràng sự lợi hại của ông. Tuy rằng bề ngoài hòa ái nhưng ánh mắt lại sắc như dao, thoảng như xuyên thấu hồn người.
“Cậu ấy là Ngu Hiểu, trợ lý riêng của tôi, cũng giống như người nhà vậy, tôi không có bí mật gì phải giấu cậu ấy cả.” Vương Tử phẫn nộ thu tay về.
“Các cậu vào đi.” Cổ Minh Tuyền thản nhiên nói, đi trở vào trong khoang thuyền.
Du thuyền nhanh chóng di chuyển rời bến, Cổ Minh Tuyền ngồi vào một vị trí trong boong tàu, rót trà cho họ. Trên bàn bày một ít hoa quả điểm tâm, còn có một bộ trà cụ tinh xảo.
“Mời.” Cổ Minh Tuyền khoát tay.
Vương Tử cùng Ngu Hiểu không dám bỏ qua hảo ý này, cầm tách trà một hơi uống cạn.
“Thật là thơm.” Vừa nhấp một ngụm liền cảm thấy được hương vị nồng nàn, Ngu Hiểu không thể không thốt ra lời khen ngợi. Nói xong mới cảm thấy mình hơi lỗ mãng.“Thích thì uống nhiều chút đi.” Cổ Minh Tuyền mỉm cười, rót thêm cho cậu một chén nữa.
“Cổ tiên sinh, tôi cũng biết đại khái vì sao ngài gọi tôi đến đây, ngài hãy nghe tôi giải thích … “ Vương Tử vừa mở miệng đã bị Cổ Minh Tuyền đưa tay ngăn lại.
“Nghe Lisa nói, cậu là con trai duy nhất trong nhà?” Cổ Minh Tuyền thản nhiên mở miệng. thái độ này lại càng cho người ta cảm giác bí hiểm.
“Đúng vậy, Cổ tiên sinh, tôi là con một.” Mười ngón tay Vương Tử đan vào nhau, siết chặt, khẽ mỉm cười, nhưng Ngu Hiểu có thể thấy được là anh rất khẩn trương. Vương Tử luôn rất có tài ăn nói, khó có thể tin là giờ trước mặt Cổ Minh Tuyền lại như gặp phải đại địch. Là bởi khí chất vương giả toát ra từ người kia hay vì nguyên nhân khác đây?
“Lisa cũng nói cậu có một công ty riêng, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng?”
“Cũng không có gì, so với Cổ tiên sinh, tôi còn kém xa, không dám múa rìu qua mắt thợ.” Vương Tử xấu hổ cười cười.
“Lisa từ nhỏ đã quen sống độc lập, rất ít kể chuyện của mình với ta, gần đây thường nghe nó nhắc tới cậu, ta rất hiếu kì.”
“Cổ tiên sinh, Lisa là một cô gái tốt, thông mình hào phóng, được quen biết với cô ấy hoàn toàn là nhờ duyên phận, tôi vốn không biết ngài là phụ thân của cô ấy …”
“Biết rồi thì thái độ của cậu sẽ thay đổi sao?” Câu hỏi này rất trực tiếp, cũng thực sắc bén.
“Không, chính con người nàng mới là quan trọng nhất.” Vương Tử dứt khoát trả lời.
“Nếu vậy cậu cần gì phải để ý tới ta là ai?” Lời nói trào phúng lại mang ý nghĩa sâu xa khiến Vương Tử không biết phải nói sao.
“Vương tiên sinh, nghe nói công ty của cậu gần đây có gặp chút phiền toái nhỏ?” Cổ Minh Tuyền thản nhiên hỏi.
“Ngài cứ gọi tôi là Vương Tử thì hơn.” Vương Tử cười nói.
“Không cần, cứ gọi là Vương tiên sinh đi.” Cổ Minh Tuyền rõ ràng là cố tình đẩy khoảng cách ra cả ngàn dặm.
“Gần đây có rất nhiều nguy cơ tài chính, tình cảnh hiện nay cũng rất khó khăn. Tuy rằng có nhận vài hạng mục, nhưng thẳng thắn mà nói, vì nguyên vật liệu cùng chi phí nhân công đều không ngừng lên giá, không được như mong muốn. Đương nhiên cũng có thể vì tôi không đủ năng lực, không có sức cạnh tranh trên thị trường.”
“Vậy cậu có tính toán gì không?” Cổ Minh Tuyền chăm chú nhìn người thanh niên trẻ tuổi dã tâm bừng bừng trước mắt.
“Không dám nhận là hùng tâm tráng chí gì, nhưng tôi sẽ làm hết sức mình, vượt qua cửa ải khó khăn này!” Vương Tử tự tin nói.
“Uhm? Chỉ mới quen Lisa có một ngày đã nhiệt tình theo đuổi rồi sao?”
Ngu Hiểu trong lòng chấn động, nhịn không được quay đầu nhìn Vương Tử.
“Tôi theo đuổi Lisa vì tôi thực lòng thích cô ấy, không liên quan đến những chuyện khác.” Vương Tử bất động thanh sắc, thận trọng trả lời.
“Nếu ta không đồng ý vậy cậu sẽ làm sao?”
“Có phải ngài có hiểu lầm gì đó về tôi không?” Vương Tử mỉm cười.
“Chỉ là giả thiết thôi.” Cổ Minh Tuyền cũng cười đến vân đạm phong khinh.
“Nếu tôi có khuyết điểm gì, tôi sẽ cố gắng cải tiến, hy vọng ngài có thể … cho tôi một cơ hội nữa.”
“Chàng trai trẻ, giờ ta đã biết vì sao Lisa thích cậu rồi, cậu thật sự rất cẩn trọng.” Cổ Minh Tuyền mỉm cười, nhấp một ngụm trà, chuyển đề tài, “Nếu hai người thật sự yêu nhau, chắc khoảng cách cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
“Phải.”
“Lisa vẫn còn trẻ, trước mắt tuy đã có được vài giải thưởng, nhưng suy nghĩ vẫn còn nông cạn. Ta muốn để nó ra nước ngoài du học ba năm. Hai người vẫn có thể liên lạc với nhau, bây giờ dù sao cũng không còn là thời đại phong kiến nữa, nhưng tôi hy vọng cậu sẽ không quấy rầy việc bài vở của nó, vì chuyện học hành vẫn là quan trọng nhất. Ba năm sau nếu tình cảm của cả hai vẫn như trước, ta sẽ không nói thêm lời vô nghĩa nào nữa.”
“Lisa cũng đồng ý sao?” Vương Tử hỏi, Cổ Minh Tuyền ngoài mặt nói chuyện khách khí, nhưng đến cả Ngu Hiểu cũng cảm nhận được ông ta phản đối chuyện tình cảm này. Trước hết là tạo khoảng cách giữa hai người, rồi nhân tiện một đao cắt đứt luôn, quả là một hành động cao minh.
Cổ Minh Tuyền cười lớn nói, “Ta cũng không phải là một người cha thông thái rởm, Lisa rất hiếu thuận, cũng rất nghe lời. Nếu ta phản đối gì đó, cho dù nó không muốn cũng sẽ tôn trọng ý kiến của ta. Bởi vì nó tin tưởng vào cách nhìn nhận của ta, cũng biết rằng ta hoàn toàn chỉ vì muốn tốt cho nó.”
“Cổ tiên sinh, ngài cũng chưa hiểu gì về tôi, vì sao lại …” Vương Tử không nhịn được hỏi.
“Này, cậu thanh niên, khi đến tuổi của ta, cậu sẽ hiểu được rằng, trực giác luôn chính xác.”
“Cổ tiên sinh, tôi …..”
“Không cần giải thích.” Cổ Minh Tuyền ngắt lời, “Nếu cậu thực tình thích Lisa, vậy hãy cho nó thời gian ba năm, dù sao nó vẫn còn trẻ, nói chuyện hôn nhân vẫn hơi sớm.”
“Phải…..” Vương Tử miễn cưỡng cười nói, có thể thấy rằng anh cũng không tình nguyện.
“Thời tiết hôm nay rất hợp để câu cá.”
Cổ Minh Tuyền mỉm cười, đứng lên, thuyền viên đưa đến một chiếc cần câu. Ông thành thạo chỉnh lưỡi câu, quăng dây, lưỡi câu rơi xuống mặt biển phía xa xa, chìm vào làn nước.
“Ta rất thích câu cá, mỗi tuần đều phải rời bến một lần. Đám thanh niên các cậu lấy sự nghiệp làm trọng, tranh thủ thời gian, nói vậy chắc cũng chẳng có thời gian rảnh để mà rong chơi. Yên tâm, ta đã gọi ca nô đến, lập tức có thể đưa các cậu về nhà. Nếu thấy hứng thú thì có thể ở lại đây câu vài con cá lớn lớn một chút, làm bữa tối đãi các cậu… “
“Không dám làm phiền Cổ tiên sinh.” Vương Tử khách khí nói.
Lúc này đang là khoảng giao mùa thu và đông, thời tiết hay thay đổi.
Mới phút trước còn đang tĩnh lặng, phút sau đã thấy cuồng phong gào thét, sóng ngày một dữ dội hơn. Biển cuộn lên dữ dội, du thuyền trong sóng gió xóc nảy nhấp nhô, tràn đầy nguy hiểm. Cổ Minh Tuyền mặc dù được thuyền viên lo lắng cảnh báo nhưng nhưng trí không giảm, không chịu thu cần câu quay về trong khoang thuyền.
Đột nhiên, một trận gió lớn thổi qua, Cổ Minh Tuyền đang đứng ở mép thuyền đột nhiên lảo đão mất thăng bằng, suýt nữa rơi xuống biển, Ngu Hiểu đang đứng gần nhất vội vã bước đến, đưa tay kéo lại …
“Cổ tiên sinh, cẩn thận!” Vương Tử cùng thuyền viên cực kỳ sợ hãi, vội chạy đến hỗ trợ…..
“Ngọc bội …. Ngọc bội của ta rơi rồi!”
Trong lúc hỗn loạn, món trang sức trên cổ Cổ Minh Tuyền bung ra, lóe một cái rồi rơi vào đáy nước. Ông kinh hãi hô lên một tiếng, định liều lĩnh nhảy xuống ….
“Cổ tiên sinh, nguy hiểm, không thể xuống đó!” Thuyền viên gắt gao giữ ông lại.
“Buông ra, ta nhất định phải tìm nó về!” Cổ Minh Tuyền dãy dụa không nghe, ý chí kiên định. Thấy bộ dáng lo âu, quyết tâm tìm về như thế, đó chắc chắn là thứ quan trọng.
Lại một con sóng to dồn đến, mọi người trên dưới đều hoảng loạn cúi gập người xuống, ngoại trừ việc cố giữ an toàn cho mình, chẳng ai lo được chuyện gì khác nữa.
“Ngài đừng nóng vội, tôi sẽ tìm giúp ngài.” Kỹ năng bơi lội của Ngu Hiểu rất giỏi, thấy thế vội cởi áo khoác và quần dài, [ùm] một tiếng, như con cá lao xuống mặt biển …..
Cơn mưa giá buốt trút xuống, nước biển lạnh đến tận xương.
Mưa to gió lớn đến nhanh mà đi cũng nhanh. Sau một trận điên cuồng gào thét, mặt biển quay lại với vẻ thanh bình vốn có, chỉ còn lại chút xám xịt ảm đạm phía chân trời. Mọi người nín thở nhìn xuống mặt biển, xem điểm đen trong lòng nước cách đó không xa, thậm chí hít sâu cũng không dám.
Thời gian trôi qua chậm chạp đến khó chịu.
Không biết sau bao lâu, tựa như có gì không ổn, Vương Tử không nhịn được hét to: “Tiểu Ngư, quay lại đi, xuống thêm nữa cậu sẽ chịu không nổi đâu!”
“Cậu thanh niên, đủ rồi. Ta sẽ quay về mời thợ lặn chuyên nghiệp, không cần tìm nữa.” Cổ Minh Tuyền cũng lo lắng hô lên.
Không hiểu tiếng gọi có truyền đến được không, chỉ thấy Ngu Hiểu càng lặn sâu xuống nước, biến mất trong lòng biển … Ước chừng mấy phút đồng hồ, đến lúc Vương Tử bắt đầu nghĩ đến chuyện không may, Ngu Hiểu lại giống như chú cá heo vọt lên khỏi mặt nước, chậm rãi bơi về phía du thuyền …..
“Mau mau, kéo cậu ấy lên.”
Mọi người ba chân bốn cẳng chạy tới trợ giúp, kéo chàng trai đang run rẩy toàn thân ướt đẫm lên. Sắc mặt cậu tái nhợt, môi tím tái vì rét, trên mặt lại trải một nét cười trong veo. Giơ tay phải ra, bên trong nắm một khối noãn ngọc treo bằng dây đỏ. “Cổ tiên sinh, thứ ngài muốn tìm có phải cái này không?”
“Phải, phải, chính là nó!” Cổ Minh Tuyền đỡ lấy, nét mặt vui sướng như muốn điên lên, “ Không nghĩ tới…. Thật sự không nghĩ tới vẫn có thể tìm về được … Ta cứ nghĩ … Cứ nghĩ sẽ mất đi nó …” Trong lòng vui sướng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
“Nó đối với ngài quan trọng lắm sao?” Ngu Hiểu nhịn không được liền hỏi. Mảnh ngọc ánh sáng vẩn đục, chế tạo thô ráp, thật sự không phải thứ quá quý giá gì, trông như chỉ cần vài đồng cũng mua được đầy rẫy trên vỉa hè.
“Đúng vậy, quan trọng vô cùng! Nó là….. di vật của một người bạn thân, cám ơn cậu!” Cổ Minh Tuyền run rẩy vuốt ve mặt ngọc, trân trọng đến khó diễn tả thành lời.
“Thật tốt quá, ngài không cần khách khí như vậy.” Nét mặt Ngu Hiểu giãn ra một nụ cười, thì ra là di vật trân quý, vậy một phen vất vả của cậu không uổng phí chút nào.
“Ta đưa các cậu lên bờ, đến biệt thự của ta nghỉ ngơi chút đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ.” Cổ Minh Tuyền chỉ thị cho thuyền viên lập tức quay về, Ngu Hiểu định từ chối nhưng không lay chuyển được Cổ Minh Tuyền, chỉ đành an phận.
Ở chỗ Cổ Minh Tuyền tắm rửa, thay bộ đồ mới sạch sẽ, Ngu Hiểu có chút lo lắng sờ sờ bộ y phục hàng hiệu, sợ vô ý một cái sẽ làm bẩn bộ đồ trị giá đến mấy tháng tiền lương của cậu này.
Mở cửa phòng, một vị quản gia trang nghiêm đứng ngoài cung kính cười nói với cậu: “ Ngu tiên sinh, lão gia mời ngài đến phòng trà nói chuyện, xin hãy theo tôi.”
“Được.” Chân bước trên sàn nhà bóng loáng, Ngu Hiểu nhìn bốn phía xung quanh. Biệt thự của Cổ Minh Tuyền quả là ngoài dự đoán của cậu, chỉ cảm thấy chất phác thoải mái, không hề có sự xa hoa.
“Lão gia sẽ đến sau, mời ngài ngồi xuống, uống chén trà gừng để tránh cảm mạo.” Quản gia thay cậu chuẩn bị một tách trà nóng.
“Vương Tử đâu?” Ngu Hiểu hỏi.
“À, tiểu thư đã về, đang ở bên ngoài với Vương tiên sinh.” Quản gia chỉ ra ngoài cửa sổ.
Ngu Hiểu đến bên cửa sổ, quả nhiên, giữa vườn hoa hồng, một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng bên nhau. Khoảng cách hơi xa, mơ hồ có thể nhìn thấy một dáng người thon thả, giống như một con chim nhỏ nép bên người Vương Tử, quả thực xứng đôi.
Phía sau truyền đến tiếng ho nhẹ, phá vỡ khoảnh khắc xuất thần của cậu, Ngu Hiểu quay đầu, đã thấy Cổ Minh Tuyền ở bên trong, hơi đăm chiêu nhìn cậu.
“Cổ tiên sinh.”
“Ngồi đi.” Cổ Minh Tuyền gật đầu, ý bảo cậu ngồi xuống sô pha đối diện rồi hướng ánh mắt về phía quản gia. Quản gia từng bước tiến đến, lấy một tờ giấy từ trong túi ra đưa cho Ngu Hiểu.
“Đây là …?” Ngu Hiểu nghi hoặc nhận lấy, một tờ chi phiếu hiện ra trước mặt cậu, con số lên tới … Một trăm vạn! Cậu hít sâu một hơi.
“Cậu thanh niên, đây là thứ cậu xứng đáng được nhận. Mảnh ngọc này rất quan trọng với ta, giá trị của nó không thể đong đếm được. Chút thù lao nho nhỏ này xin cậu nhận lấy. Ngoài ra, ta còn nợ cậu một tấm chân tình. Chỉ cần cậu nói, phàm là việc có thể làm, ta nhất định sẽ giúp cậu hoàn thành!”
Có được lời hứa hẹn này của Cổ Minh Tuyền, chắc trên đời không con người thứ hai. Nhưng Ngu Hiểu lại không hề vui vẻ, lặng lẽ lắc đầu., đem chi phiếu trả lại, “Ý tốt của ngài tôi xin nhận, nhưng tôi không thể lấy cái này.”
“Ngại không đủ sao? Ta có thể tăng thêm một con số nữa.” Cổ Minh Tuyền lấy bút ra, liền bị Ngu Hiểu ngăn lại.
“Cổ tiên sinh, ngài đừng như vậy, tôi thật sự không phải vì tiền.” Sắc mặt Ngu Hiểu vẫn tái nhợt nhưng đôi môi lại kiên định đến lạ lùng, Cổ Minh Tuyền ngẩn ra, chậm rãi thu tay lại.
“Nói đi, cậu có yêu cầu gì?”
“Chỉ có một.”
Cổ Minh Tuyền mỉm cười thấu hiểu, trên đời này, căn bản không ai có thể ngăn được sức hấp dẫn của tiền tài quyền thế, kể cả cậu thanh niên ra vẻ đơn thuần trước mắt này hẳn cũng không ngoại lệ.
“Ngài có thể không … không đưa Lisa ra nước ngoài du học được không?”
“Vì sao?” Nét cười trên mặt Cổ Minh Tuyền chậm rãi rút đi.
“Ít nhất … Xin ngài hãy thử tiếp xúc với Vương Tử một thời gian, thử hiểu về anh ấy. Anh ấy không phải người như ngài nghĩ, là vì điều kiện hoàn cảnh của Lisa mới theo đuổi cô ấy. Tôi thừa nhận, Lisa là con gái duy nhất của ngài, gia thế hiển hách, hấp dẫn người khác, nhưng Vương Tử không giống những người đàn ông khác. Có lẽ anh ấy có dã tâm, nhưng lại càng kiêu ngạo hơn thế. Không ít cô gái có điều kiện cực kỳ tốt theo đuổi, anh ấy cũng không có động tâm. Tôi thấy, chỉ có lần này, anh ấy là thật lòng với Lisa.” Ngu Hiểu nhìn người kia, ánh mắt tha thiết chân thành.
“Cậu tin tưởng cậu ta đến vậy sao?”
“Đúng vậy!” Trên mặt Ngu Hiểu lộ ra nét cười yếu ớt, “Ngài không thấy hai người đó đứng bên nhau rất đẹp đôi sao? Giống như hoàng tử cùng công chúa trong cổ tích, trời sinh một cặp.”
Im lặng mỉm cười, một tia ưu thương khẽ lướt qua trên mặt.
Đột nhiên Cổ Minh Tuyền tâm thần hoảng hốt, thời gian dường như quay ngược, ông nhớ lại thời trẻ tuổi hăng hái ngày xưa. Khi đó, bên cạnh ông cũng có một người thanh niên giống như Ngu Hiểu, cả ngày đứng trang nghiêm, theo sát ông như hình với bóng, lặng lẽ không tiếng động. Nhưng chỉ cần quay đầu lại, nhất định có thể nhìn thấy người đó. Cho dù có xảy ra chuyện gì, cho dù cả thiên hạ đều phản đối, người đó cũng sẽ ủng hộ trợ giúp ông vô điều kiện. Nhưng khi đó, cứ vênh mặt hất hàm mà sai khiến, dã tâm bừng bừng, trong tầm nhìn làm sao có sự tồn tại của người đó cơ chứ?
Hiện giờ mọi thứ đã trôi qua, mái đầu điểm bạc, mỗi khi nhớ về chuyện cũ vẫn sâu đậm một nỗi ân hận khôn nguôi.
“Cậu gọi Vương Tử vào đi.” Cổ Minh Tuyền thật sâu thở dài, sức lực toàn thân như cạn kiệt, trong thâm tâm mệt mỏi rã rời.
Ngu Hiểu gật gật đầu, im lặng lui xuống. Chỉ còn mình ông ngồi lại, chìm đắm trong thứ ánh sáng thâm trầm như lão tăng nhập định.