• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì kế hoạch lần trước bị tan tành mây khói như vậy nên tôi quyết định tiếp tục triển khai kế hoạch A đợt hai, gọi tắt là Kế hoạch A.2 đi. Nghe cứ như chiến dịch quân sự ý nhỉ? Lần này mà tôi còn cho thằng Hải nhúng tay vào thì tôi thề tôi không bằng con nó luôn. Người ta thường nói: "Không có chó bắt mèo ăn c**" Nhưng thiết nghĩ mèo thì ăn ... thế quái nào được? Thế nên không có chó thì kiếm con chó khác chứ ta đây đếch cần mèo. Dạo này hình như mình có hơi bựa thì phải? Mà thôi, buôn chuyện ngoài lề thế là đủ rồi. Bây giờ phải vào vấn đề chính. Hôm nay bổn cung cho mở hội nghị quốc gia. Các bô lão xưa kia mở Hội nghị Diên Hồng để bàn về chiến lược quân sự. Còn tôi ngày nay mở Hội nghị Hồng Nhan để bàn về chiến lược cua trai. Cũng chẳng khác nhau là mấy nhỉ :3 :3 Hội nghị do tôi chủ trì, đương nhiên. Đã có con Như sẽ chịu trách nhiệm "Truyền thông và quan hệ công chúng". Còn thằng Hải cho làm chân lon ton sai vặt. Cho chết cái thằng khoác lác, giờ nó phải làm osin cho tôi để trả nợ đống đồ ăn tôi đã dâng tận miệng cho nó với tính thêm cả tiền bồi thường thiệt hại vụ bánh...bánh gì gì ý nhỉ? Lại quên xừ nó tên rồi.

- Tao có ý này. - con Như bỗng nãy ra ý kiến - Thằng à mà nhầm con Hải Anh nó quen với bọn chuyên Anh nhiều lắm.

- Hải Anh nào? - tôi cầm ly nước lên toan định uống.

- Tao chứ ai. - thằng Hải ỏng ẻo. Tôi bị sặc nước phun luôn nước vào mặt lão Khoa làm lão la oai oái.

- Gì đấy? Điên à? - tôi vuốt ngực.

- Mày điên ý. Từ giờ tên tao là Hải Anh. Tao mới đổi tên cho nó nữ tính.

- !!!

Cái thằng này càng ngày bệnh càng nặng. Mà quên, nó thích là con gái thì chuyển sang gọi hẳn nó là con vậy.

- À mà lúc nãy mày đang nói cái gì hả Như? - tôi ném cho nó quả táo đồng thời với thêm một quả để ăn.

- Hình như con Hải Anh nó quen thân với bọn chuyên Anh nhiều phết đấy! Ngày trước nó chẳng định thi chuyên Anh còn gì?

- Liên quan quái gì?

- Sao hôm nay mày ngu thế nhở? - nó dí đầu tôi.

- Yên, bố đang ăn. Con dở này.

- Con Hải Anh chính là ứng cử viên sáng giá cho nhiệm vụ làm gián điệp thăm dò tình địch của mày đấy.

- Cái gì? Nó á? Không-còn-cách-nào-khác-à?

- Còn nhưng không hiệu quả. Đó là cách tốt nhất. - nó nhìn tôi trăn trối.

Trời ạ! Lúc nãy vừa sống chết thề thốt là lần này mà còn cho cái con xăng pha nhớt kia nhúng tay vào thì không bằng con nó luôn. Ah! Đúng rồi! Chắc lúc nãy ý mình là nếu để nó nhúng tay vào thì mình không ngu bằng con nó luôn. Điều đó là điều dĩ nhiên rồi. À mà nó gay thì có con thế quái nào được nhỉ =))

- Hải Anh!!! - tôi đổi giọng gọi nó.

- Gì cưng?

- Tao với mày ý, bạn bè với nhau bao nhiêu năm nay.

- Thì saooo? - nhìn cái mặt hả hê vênh váo của nó thật sự tôi rất muốn cho ăn tát. Bình tĩnh nào, kiềm chế là sức mạnh. Mình đang nhờ vả nó cơ mà? Không nhờ được thì tí vả sau.

- Chuyện của tao cũng như chuyện của mày. - tôi vẫn giữ nguyên "tông giọng của kẻ nhờ vả".

- Bồ của mày cũng như bồ của tao? - mắt nó sáng lên.

- Cái con điên này. Nói nhẹ không nghe hả? Bố mà không nhờ được là bố vả cho bây giờ. Mày không nhìn thấy cái đai đen karate sừng sững trên tủ kính kia hả con? - tôi nổi giận chống nạnh quát. Cái gì thì cái chứ trai là không thể đụng chạm đến được. Vớ vẩn.

Mà con này là cứ phải thế mới xong cơ. Nói nhẹ không ưa, cứ để mình phải động tay động chân mới được.

Nhờ quen biết rộng nên con Hải Anh nhanh chóng xin được số điện thoại của nhỏ Thuỳ Dương đấy và cũng hóng hớt được kha khá thông tin. Nhỏ này bề ngoài nhìn cũng được cơ mà không bằng tôi :3 Đương nhiên rồi. Theo thông tin từ hội bà tám hay hớt thì tính cách nhỏ này khá thân thiện, tốt bụng, hiền lành, ngây thơ bla bla... Nói chung mọi người đều nói rất tốt về nhỏ này. Mình cướp người yêu nhỏ có ác quá không, nó sẽ không vượt qua cú sốc này mất. Nhưng mà tôi sống vì bản thân chứ không phải vì đứa khác. Nó có vượt qua hay không thì cũng kệ nó chứ, nó đã có lão Khoa ở bên cùng vượt qua "khoảnh khắc khó khăn ấy" rồi. Tôi vừa mới suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng mà suýt nữa thì quên mất. Tôi từng đọc ở đâu đó một câu có nội dung đại loại như thế này: "Khi bạn cướp người yêu của người khác, thứ bạn có được chỉ là một kẻ phản bội". Ngẫm cũng đúng. Nhưng đừng vội nghĩ chỉ vì thế mà tôi đã bỏ cuộc. Người ta nói mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi cũng từng đọc được một câu khác: "Cướp người yêu của người khác không có gì là xấu. Chỉ là ta giúp họ nhận biết được rằng họ chưa thực sự yêu nhau". Tôi nghĩ là mình nên bổ sung chiến lược một chút. Bây giờ phải làm thế này cho lão Khoa cưa đổ được nhỏ Dương. Rồi hai người đó sẽ trở thành cặp nhân vật phản diện. Còn tôi nghiễm nhiên trở thành một cô gái tốt bụng ở bên an ủi kẻ bị người yêu phản bội theo trai. Được. Quá được. Kế sách quả là cao minh.

Tôi cho họp hội nghị gấp, ra quyết định triển khai kế hoạch. Khỏi nói, lão Khoa mừng rơn. Chắc lão cảm động dữ lắm, không ngờ là mình lại đối tốt với lão như thế ý mà. Em gái vô cùng, vô cùng xin lỗi anh trai nha! Nhưng em cũng chỉ là muốn giúp cho anh mau chóng có người yêu thôi mà. Theo như kế hoạch, con Như sẽ giả vờ tông vào xe nhỏ Dương rồi bỏ đi. Lão khoa sẽ anh hùng cứu mỹ nhân xông pha ra giúp. Những tưởng kế hoạch trôi chảy ai ngờ lại gặp phải sự cố bất ngờ. Chẳng là sau khi con Như tông xe vào nhỏ Dương.....

- Đi đứng thế à? Ra đường mắt cứ tớn lên nhìn trai chứ không nhìn đường thế hả? - nhỏ Dương oang oang.

Tôi đứng hình luôn. Sao bảo nhỏ thân thiện, tốt bụng, hiền lành gì gì đó cơ mà? Hoá ra là tin vịt hết hả? Con Như cũng đứng hình vài giây rồi nhanh chóng bỏ đi.

 

- Bà chưa chửi xong mà đã phủi mông bỏ chạy thế hả? Con kiaaa!!! - nhỏ Dương hét ầm lên.

Shock. Con nhỏ này cũng chanh chua chẳng kém ai đâu. Tôi quay sang nhìn thấy lão Khoa cũng đang đứng hình nhìn nhỏ không chớp mắt.

- Ê ê! Sao em thấy bảo nhỏ này hiền lành lắm cơ mà? Bọn trường mình đồn toàn tin vịt nhỉ? - tôi lay lay lão.

- Không phải tin vịt đâu. Anh mày để ý lâu rồi, rõ ràng là rất "chuẩn gái ngoan" cơ mà nhỉ? - lão nói nhưng mắt vẫn dán chặt vào cái con nhỏ đang phủi phủi quần áo đứng dậy miệng lẩm bẩm gì đó.

- Há? Thật á? Thế hoá ra trước giờ con này toàn giả nai rồi còn gì.

- Đáng yêu mà. - nói rồi lão phi ra đỡ nhỏ, dựng xe đạp giúp.

Tôi có nghe nhầm không nhỉ? Đáng yêu á? Lão bị điên à? Cái con giả nai level max đấy thì đáng yêu cái nỗi gì? Mà nhìn kìa, trước mặt trai lại giả vờ e thẹn, dịu dàng kìa. Ôi trời ơi! Con này nó không phải dạng vừa đâu. Đây chính là cái thể loại "Con nai vàng ngơ ngác đập chết bác thợ săn" đây mà. An Thy tôi đây gặp phải đối thủ đáng gờm rồi đây. Cũng không dễ đối phó đâu. Cơ mà nhìn cái kiểu đong đưa ngứa mắt của nó thế kia thì lão Khoa cũng có cơ hội cao phết. Uổng công lúc nãy mình còn day dứt không đành lòng cướp người yêu nó cơ đấy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK