- Cũng mới thôi. Lâu rồi không gặp, cô bạn thân yêu quí của tôi. - tôi nhếch mép cười giơ tay định bắt.
- Khỏi cần.- nhỏ liếc mắt khinh thường. - Mày đừng có phá tao với Hoàng Nguyên nữa.
- Ôi! Bạn thân nói gì vậy mình không hiểu?
- Mày đừng có giả vờ. Mày hiểu tao nói gì mà. Tình yêu vốn chỉ dành cho hai người. Vậy mà có người hình như không biết đếm - nó khoanh tay tiến về phía tôi.
- Chỉ là học hỏi bạn thôi mà.
- Mày nghĩ sẽ thắng được tao?
- Tao của năm năm trước khác bây giờ. Mười đứa như mày bây giờ tao cũng không ngán đâu. Bạn-tốt-ạ. - tôi mỉa mai.
- Tốt. Có cố gắng. Để xem một con nhỏ ngốc nghếch như mày thì làm được gì.
- Phải rồi. Về độ đanh đá, chanh chua và giả tạo như bạn thì mình đâu thể sánh được.
- Tao không phủ nhận điều này. - cái con này còn mặt dày hơn cả tôi thì phải.
- Người ta có câu: "Thà khốn nạn công khai còn hơn giả nai thánh thiên". Giá như mọi người nhìn thấy được bạn Thuỳ Dương bây giờ nhỉ?
- Mày... Chuyện lúc trước mày vẫn muốn trả thù tao sao?
- Đến Tấm còn biết lấy oán báo oán nữa là. - tôi ghé sát mặt nó săm soi - Tốt bụng? Hiền lành? Mày á? Công nhận đấy.
- Chuyện cũ qua rồi. Tao với mày bây giờ nước sông không phạm nước giếng. - nó lùi ra mấy bước.
Đúng lúc thằng Bin hàng xóm dội nguyên xô nước xuống. Báo hại nhỏ ướt như chuột lột từ đầu xuống chân.
- Ah! Em xin lỗi! Chị Thy, em không cố ý dội nước vào bạn chị đâu! Tại em không để ý. Chị ơi!! - thằng Bin rối rít.
- Không sao đâu. Nhỏ bạn chị nó HIỀN LÀNH THÁNH THIỆN lắm. Nó không để tâm đâu. - tôi cố tình nhấn mạnh.
- Coi như mày khiêu chiến với tao trước. - nó lườm tôi cháy mặt rồi ngúng ngẩy bỏ đi.
- Bin! - tôi gọi to.
- Gì chị? Em bảo là không cố ý mà!
- Ai làm gì mày đâu. Định cảm ơn tí thôi. - tôi nháy mắt rồi vào nhà. Mặt nó ngu ngơ nhìn theo khó hiểu.
Đúng là trái đất hình tròn. Nhớ hồi đó tôi với nhỏ chơi với nhau thân thiết lắm. Nhỏ thì cũng chăm chỉ còn tôi thì khá lười nhưng thành tích học tập lúc nào cũng hơn nhỏ rất nhiều. Tôi có thích một cậu bạn cùng lớp. Bọn tôi là kiểu "tình trong như đã mặt ngoài còn e". Ông trời oái oăm thế nào lại sắp đặt cho nhỏ đó và tôi cùng thích một người. Nhỏ bắt đầu đi nói xấu tôi với mọi người, gây hiểu lầm giữa tôi và cậu bạn đó. Thế đấy! Tất cả chỉ vì sự ganh ghét đố kỵ mà nó lại làm như thế ư? Tôi đã nói rồi. Gì thì gì chứ riêng trai là không thể động đến được. Mối thù này tưởng chừng đã đi vào dĩ vãn khi nhỏ chuyển trường đi nhưng nào ngờ duyên số lại sắp đặt cho tôi gặp lại nhỏ. Chắc là do ăn ở hiền lành nên ông trời thương tình cho tôi cơ hội trả thù đây mà.
Chiều nay đội bóng có lịch tập. Yep. Lần này không được để bị như lần trước nữa. Tôi mang Kimbap đến, bọn hắn vừa nhìn thấy đã xanh mặt. Tuy lần trước tôi cũng đã tạo chứng cứ ngoại phạm nhưng bọn hắn chắc cũng không khỏi nghi ngờ. Coi thường nhau vừa thôi chứ.
- Mọi người ăn đi! - tôi mỉm cười còn bọn hắn nhìn nhau với vẻ mặt hình sự. Chắc đang đấu tranh tư tưởng dữ lắm. - Anh Hưng! Ăn đi! - tôi nhìn cảnh cáo.
- Tưởng đai đen mà anh sợ chắc. - hắn lẩm bẩm.
- Há? Anh nói cái gì?
- Đâu đâu! Anh bảo nhìn ngon nhỉ. Anh ăn, anh ăn mà. - lão miễn cưỡng ăn. Ăn một miếng rồi lại gắp thêm một miếng.
- Thế nào? Ngon chứ?
- Ngon. Ngon thật đấy! - thấy thế mấy lão còn lại không e dè nữa mà cũng xông vào chiến nhiệt tình.
Đương nhiên rồi. Không ngon làm sao được. Tôi đã phải năn nỉ gãy lưỡi bà chị họ nữ công gia chánh mới làm hộ cho. Kêu nể tình chị em mà cũng mất mấy tờ poster đấy! Còn không ngon nữa thì đúng thật không còn gì để nói.
- Thy, sao dạo này em tốt thế nhỉ? Lạ thật đấy!- lão Hưng vừa nhai nhồm nhoàm vừa nhìn tôi nghi hoặc.
- Em vốn tốt từ bé mà, có gì lạ đâu. Phải không? - tôi lườm hắn bằng ánh mắt "anh thử nói không xem".
- Ừ, ừ phải rồi. Em vốn tốt từ bé mà. - lão Hưng mấy lần bị tôi tẩn cho vì cái tội đùa quá chớn nên bây giờ mà thấy tôi lườm là lão im ngay.
- Hay là An Thy định tán anh nào trong đội hả? Anh nghi lắm. - lão Tuấn nhíu mày cười gian.
- Đúng rồi đấy! Sao biết.
- Kinh nha! - cả lũ ồ lên.
- Hay là em thích anh? Cứ nói ra đi không cần ngại đâu. - lão Hưng cười cười.
- Chắc vậy.
- Ôi! Không ngờ em lại thầm thương trộm nhớ anh cơ đấy! Vậy mà không nói sớm.
- Làm gì?
- Để lúc em tỏ tình anh còn từ chối ý mà haha...
- Đồ thần kinh. Anh muốn ăn dép không?
- Món mới à? Có ngon không? - lão Hưng ngu ngơ hỏi.
- Thằng ngu! - cả lũ đánh đầu lão tới tấp - Ngu vừa thôi cho bố mày ngu với. Thằng đần.
- Có đồ ăn là tốt rồi. Anh đừng có nhiều chuyện. - xong tôi kéo lão Khoa lại thì thầm - Anh, Hoàng Nguyên đâu?
- Nó có ca học thêm hôm nay không đến được. - lão tỉnh bơ.
- Cái gì? Sao anh không nói sớm?
- Ngu gì mày. Thế có mà mất ăn à? Hờ hờ...
Thật tình ngay lúc này đây tôi rất muốn đá phăng cái con lợn này sang lò mổ. Tưởng tượng cảnh lão bị chọc tiết xong kêu éc éc mà thấy hả lòng hả dạ ghê gớm. Uổng phí công ta mang đồ ăn đến lại dâng hiến không cho lũ lợn kia. Ahhh! Thật tức chết mà.