Từ ngày đấy, ta vẫn được hậu đãi trong khoảnh các nhỏ. Đọc sách, viết chữ mỗi ngày đều là công việc của ta. Thừa Hoan vẫn chưa trở về, ta mấy ngày rồi không có ai để nói chuyện.
Tiểu Thuận Tử đưa tới cho ta trà vừa được tiến công, nói rằng Cao công công biết Hiểu Văn cô nương thích những thứ này, cố ý sai hắn mang đến cho ta.
Cúc Hương hầu hạ bên cạnh ta cũng không còn líu ríu chuyện trò, bưng trà rót nước, nhất cử nhất động, cử chỉ lời nói đều đúng theo quy củ, chỉ là nét mặt nhiều lúc lộ ra vẻ nghi hoặc. Không rõ Cao công công vì sao lại dặn nàng cẩn thận hầu hạ ta, thế nhưng hoàng thượng vì sao không hệ triệu kiến, thậm chí đặt chân đến thăm cũng không, dù chỉ cách một bức tường, một khoảng sân.
Nắng chiều xuyên qua cành lá chiếu xuống đúng vào mặt. Một tay che mắt, một tay gối đầu, ta muốn ngủ một lát. Đột nhiên, trước mắt sáng ngời, chói mắt khiến ta bỏ tay che mặt. Mở mắt ra liền thấy Thừa Hoan đang đứng trước mặt, cùng Hoàng Lịch khẽ mỉm cười đứng ở phía sau.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thừa Hoan đang nhắn lại, cau có, trong mắt ứ lệ. Kỳ thật mấy ngày nay không nhìn thấy nàng, ta cực kỳ lo lắng. Ngồi thẳng dậy, ta đưa tay kéo Thừa Hoan vào lòng, nàng quật cường mở tay của ta, lui về phía sau một bước. Nàng chằm chằm nhìn ta, nước mắt thuận thế chảy xuống.
Ta đứng dậy, cười trêu nàng, nàng lại bước lui một bước. Ta ngẩng đầu nhìn Hoằng Lịch, hắn lắc đầu cười khẽ, biểu thị không giúp được ta. Ta ngồi xuống, hai tay mở rộng, chờ nàng.
Nàng đứng một lúc, thoáng cái nhào vào trong lòng ta, ‘oa’ một tiếng khóc lớn. Nàng cố sức ôm lấy cổ ta, khóc ròng nói: “Hiểu Văn cô cô không tốt, giống như Nhược Hi cô cô, các người cũng không cần Thừa Hoan.”
Khóe mắt cay xè, nhưng ta cười vỗ về nàng, thoải mái nói: “Ta sao lại không cần Thừa Hoan. Ta vĩnh viễn ở bên cạnh Thừa Hoan.” Hoằng Lịch cất lên tiếng cười rộ, mãi sau mới nói: “Thừa Hoan, yên tâm chưa?” Nàng vẫn ôm chặt cổ ta, không trả lời.
Hoằng Lịch cười lắc đâu, dùng ánh mắt ra hiệu bảo đi ra chỗ khác nói chuyện. Ta gật đầu cười, nhẹ nhàng nói với Thừa Hoan: “Ta không ở đây, Thừa Hoan khỏe chứ?” Nàng lắc đầu, vẫn khóc nức nở trong lòng ta như cũ.
Hoằng Lịch thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thừa Hoan, ngươi cứ để Hiểu Văn ngồi xổm như vậy sao? Nghe lời nào, chúng ta ra ngoài.” Ta bất đắc dĩ ôm lấy nàng, cố hết sức nâng nàng dậy, Hoằng Lịch giúp đỡ lấy nàng, rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Ra khỏi Chân Hi các, hắn nhìn ta nói: “Vài ngày trước đã xảy ra chuyện gì? Ngươi đi đâu thế?” Ta âm thầm suy nghĩ, việc này không nên để nhiều người biết, liền cười cười với hắn, không nói gì.
Hắn lẳng lặng quan sát ta một hồi, khiên ta hoảng hốt. Hài tử này ánh mắt sắc bén, dường như nhìn thẳng vào đáy lòng người đối diện. Ta đi lên phía trước, hắn hừ nhẹ một tiếng nói: “Nghe Thập tam thúc nói, trong phủ có việc, người phải đi về xử lý. Nhưng Thừa Hoan cũng về phủ vài lần, ở trong phủ cũng không thấy ngươi, hôm nay cùng Xảo Tuệ vào trong vườn, cũng không nghe ngươi đã trở lại.”
“Ngươi không ở đây, Cao Vô Dung cho âm thầm cho người ra ngoài, không biết tìm kiếm cái gì. Sau khi ngươi trở về, hắn đã cố ý cử một cung nữ chăm lo cuộc sống hằng ngày của ngươi. Không có Hoàng A mã ngầm đồng ý, hắn sẽ không làm vậy. Phải chẳng, những lời đồn đại kia là thật?”
Ta thực sự kinh hãi, thân thể không ngừng run lên, cố gắng che dấu, cười nói: “Nghe đồn cái gì?” Hắn tiện tay kéo tới một tên thái giám, đưa Thừa Hoan giao cho hắn, phân phó đưa nàng về Chân Hi các. Thái giám nhanh chóng đưa Thừa Hoan bước đi.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, đối diện một hồi, khẽ ngẩng đầu, nhàn nhạt nói: “Hoàng A mã có yêu một nữ tử, nhưng lại bị Hoàng gia gia chỉ hôn cho Thập tứ thúc. Ngươi cùng nữ tử kia lại giống như nhau.”
Ta không thể tiếp túc bước đi, đứng ngây ngốc tại chỗ.
Hắn vẫn nhìn ta chằm chằm, truy vấn nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ta cố lấy lại tinh thần, đờ đẫn cười cười, không nói được lời nào.
Hắn yên lặng đợi một chút, không thấy ta trả lời, toại thở dài, thần sắc lo lắng, nhẹ giọng nói: “Hiểu Văn, mặc kệ ngươi là ai, cũng không quan tâm ngươi đã trải qua việc gì, ngươi không phải là nàng. Là do Hoàng A mã không quên được nàng ta. Ngươi dĩ nhiên đã nhìn thấy, trong đại điển sắc phong hoàng hậu, Hoàng A mã hạ chỉ các phi tần hướng Hoàng hậu triều hạ. Dựa theo lệ cũ, kỳ thực cũng phải hướng quý phi chúc mừng. Nhưng Hoàng A mã không cho phép, cũng không nói rõ vì sao, người còn thực không rõ hay sao? Trong cung không phải là nơi đáng mơ ước, bằng không người đau lòng chỉ có chính ngươi.”
Ta nhếch mép cười khổ, ta làm sao không rõ ý hắn đã nói. Trong hoàng cung này, chỉ có một vị hoàng đế, một vị hoàng hậu, hắn sẽ không cho các nữ nhân khác trong hậu cung ở bên cạnh hắn. Hắn ở ngôi cửu ngũ, là vua trong thiên hạ, bất luận là kẻ nào cũng không thể ràng buộc được hắn. Hậu cung đối với hắn mà nói, chỉ là vật trang trí.
Ta đưa hai tay ôm mặt, lòng đau như cắt.
Hắn giật lấy hai tay ta, vẻ mặt lo lắng. Mặc dù ta trong lòng buồn khổ, nhưng không muốn biểu lộ trước mặt một hài tử. Ta thản nhiên cười nói: “Tứ A ca, ngươi cho rằng nô tỳ phải nên như thế nào?”
Hắn sửng sốt, không nghĩ tới ta bỗng nhiên cười rộ lên. Ta vẫn cười, bước về phía trước. Hắn đuổi theo, trách mắng: “Hình như ngươi rất minh bạch những điều ta vừa nói. Ngươi đừng chê ta múa rìu trước mắt thợ, ta đã trở nên nhiều chuyện mất rồi, tham dự vào chuyện của người khác.”
Vốn những điều hắn nói là hợp tình hợp lý. Hắn khiến ta không thể tiếp tục cười. Ta đưa mắt nhìn hắn, khẽ thờ dài: “Ở trong cung, đi sai một bước cũng liên quan đến tính mạng.”
Lần này ta vô duyên vô cớ mất tích, hắn đã điều tra tỉ mỉ, nhưng rồi ta lại bình an trở về, không biết thập tam làm sao giải thích với hắn ổn thỏa, ta có chút không yên lòng.
Trong lòng vẫn hối hận, nhiều ngày qua ở trong vườn nhàn nhã, cũng không có nghĩ tới chuyện này.
Trong vườn đã có lời đồn đãi, hắn sẽ không tin. Hắn đã từng thấy chữ viết của ta, hắn đã hiểu nhưng sao vẫn không gặp ta. Vì sao? vì sao?…
Ta đột nhiên có một ý nghĩ, khiến toàn thân ta lạnh toát. Ta bị chính ý nghĩ của mình làm cho sửng sốt. Hắn phải chăng cho rằng Thập tam cố ý đưa ta vào trong vườn?
Ta lắc lắc đầu, tự thuyết phục chính mình, tuyệt đối không phải như vậy. Thập tam chính là đệ đệ hắn tín nhiệm nhất, hắn sẽ không nghĩ như vậy.
Hoằng Lịch đã bị ta hù doạn, vẻ mặt kinh ngạc. Ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, đau khổ cười nói: “Tứ A ca, ta có thể dựa vào vai ngươi được không?”
Nghe vậy, hắn sửng sốt, sững sờ tại chỗ, vẻ mặt không tin. Từ trước giờ hắn chưa từng thấy qua nữ tử to gan đến như vậy. Mặc kệ phản ứng của hắn, ta dựa đầu vào vai hắn, nghĩ chỉ một lúc thôi, đã là rất tốt rồi.
Hắn im lặng, bỗng cười nói: “Có đúng hay không chuyện nử tử có thể hoán đổi khuôn mặt?” Nghe vậy, đột nhiên ta có chút hoảng hốt, lập tức hiểu ra ý nghĩ của hắn, chợt thấy lòng ấm áp.
Những lời này nghe có vẻ tổn thương người khác, nhưng hắn là có ý khiến ta vui vẻ một chút. Vì vậy, ta ngẩng đầu cười lớn, nói: “Ta rất già hay sao?”
Hắn tiến thêm vài bước, cười cũng rất to, nói: “Đúng vậy, rất già.” Ta chạy đuổi theo hắn, dọc đường cười vui vẻ. Quả thật, hắn khiến ta tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Sức nam tử tốt hơn nhiều, chạy một chút, hắn đã cách ta rất xa. Ta dừng bước, tạm nghỉ một hồi thì thấy hắn cũng dừng lại, ta nhân cơ hội chạy đến phía sau hắn, đẩy mạnh về phía trước, nắm láy cánh tay hắn, cười nói: “ngươi…”
Ta còn chưa dứt lời, một trận vỗ tay hoan nghênh từ phía trước truyền đến, ta vội buông tay ra, xoay người nhìn lại.
Tam A ca Hoằng Thời mặc trường bào màu trắng bạc, vẻ mặt bỡn cợt đang đứng đối diện. Bên cạnh hắn còn có một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, mày cong miệng nhỏ, vóc người cân xứng, có thể coi như là một kỹ nhân hạng nhất. Tuy nhiên, ánh mắt sắc bén khiến cho gương mặt nàng hung dữ, khiến người đối diện cảm thấy khó chịu.
Ta nhẹ nhàng cười, tiến lên thi lễ, rồi thối lui đứng nghiêng sang một bên.
Hoằng Lịch nói: “Tam tẩu cũng vào vườn.”
Thì ra là Hoằng Thời đích phúc tấn. Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn ta, sau hướng Hoằng Lịch hơi gật đầu.
Hoằng Thời cũng tà mị đưa mắt nhìn ta, nở nụ cười nhạt, nói: “Nàng đi cùng Hoàng hậu nương nương tới. Ta đã qua thỉnh an. Tứ đệ nếu rảnh rỗi, cũng tới găp nàng đi.” Ta ngẩn ra, Ô Lạt Na Lạp thị cũng tới vườn.
Hoằng Lịch biến sắc mặt, mỉm cười nói: “Tam ca, ta đi trước tới thỉnh an nương nương.” Nói xong, hắn đi về trước, ta liền đi theo sau.
Đi tới bên cạnh Hoằng Thời, hắn hừ nhẹ một tiếng, ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Hắn đang mỉm cười quái dị, nhẹ giọng nói: “Nghe nói ngươi đã bị bắt.”
Tin tức này ngoại trừ Dận Chân, Thập tam, Cao Vô Dung cùng chính bản thân ta, ngay cả Hoằng Lịch cũng không biết, quả nhiên là hắn. Ta trong lòng tức giận, trừng mắt nhìn hắn, rồi đi thẳng về phía trước.
Hắn xoay người, lại hừ tiếng nữa, lạnh lùng nói: “Bản lĩnh của ngươi quả không nhỏ, có thể nghĩ ra phương cách thông minh đến vậy.”
Ta dừng lại bước chân, quay lại nhìn hắn, cười lạnh một tiếng nói: “Nô tỳ bản lĩnh dù cao đến đâu, cũng không thể hơn được Tam A ca, chỉ là không biết Hoàng thượng nếu biết chuyện tốt là do Tam A ca, Tam A ca làm sao giải thích.”
Sắc mặt hắn lộ lên tia giận dữ, hướng ta đi tới. Đích phúc tấn của hắn kêu lên ngăn cản: “Gia” Hắn liền dừng bước, cắn răng nói: “Ngươi thật ra gặp họa được phúc, tài năng chỉ có vậy mà dám trước mặt bản A ca tỏ vẻ uy phong hay sao?”
Ta nhéch mép mỉm cười, hắn đang giận quá, cũng không muốn cùng hắn chấp nhặt. Hắn vẫn còn ít kinh nghiệm, thủ đoạn của hắn đương nhiên vẫn còn kém xa.
Thấy ta xoay người muốn đi, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn cười nhạt, oán hận nói: “Nếu như Hoàng A mã biết chuyện một nữ nhân vui đùa với Tứ A ca, chẳng biết nữ nhân kia sẽ thế nào?”
Thân thể run lên, nhanh chóng quay người lại thì loạng choạng mất đà, té nhào xuống đất, mắt cá chân đau đớn vô cùng.
Hắn cười tiến lên, giơ tay đưa cho ta. Ta không nhờ đến hắn, cô gắng tự đứng lên, nhịn đau chậm rãi bước về phía trước.
Đi được một chút, thực sự đau không nhịn được, ta ngồi thụp xuống trên mặt đất, kéo tất ra xem thì thấy mắt cá chân đã sưng đỏ.
Ta ngẩng đầu nìn quanh, Hoằng Lịch đã đi xa. U ám thở dài, không thể làm gì khác hơn, ta ngồi xuống chờ xem cung nữ thái giám nào đi qua, nhưng chờ mãi vẫn không gặp ai đi ngang.
Cúi đầu ngồi dưới đất, nghĩ tới những lời Hoằng Thời đã nói. Ta tuy lớn hơn Hoằng Lịch vài tuổi, nhưng người Mãn xưa nay không để ý tới những điều này… Ta thấy thật căng thẳng, trong mắt người khác, quan hệ của ta và Hoằng Lịch thật sự tốt ư?
Hình như có tiếng bước chân truyền đến, ta liền ngẩng đầu, thì ra là Hoằng Lịch.
Thấy ta ngồi dưới đất, hắn bước tới vội vàng, hỏi: “Làm sao thế? có thể đi được không?”
Ta hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Không đi được.” Hoằng Lịch nhìn quanh một vòng, cau mày nói: “Những nô tài này… lúc cần tới thì chẳng thấy một ai.”
Hắn cúi người nhìn ta, dịu dàng nói: “Ta đưa ngươi trở về.” Lòng ta liền cảm thấy ấm áp, cảm động nói: “Ngươi cố ý quay lại tìm ta.”
Hắn sửng sốt, không thể giải thích: “Ta đứng đợi ở phía trước, vẫn không gặp ngươi, liền quay lại xem.” Ta cười nói: “Tứ A ca, người đi trước, tìm người sai đến giúp ta.”
Hoằng Lịch làm như không rõ, ta vì sao vui vẻ như vậy, nhìn ta lắc đầu nói: “Ngươi một mình ở lại đây làm sao được. Ta đỡ ngươi đi.”
Ta gõ nhẹ vào trán hắn, há mồm nói: “Được một A ca đưa trở về, ngươi muốn ta gặp chuyện không may hay sao?” Hoằng Lịch nghiêng người nghĩ một lúc, rồi nói: “Cũng là ta sơ ý. Ta lập tức tìm người đưa ngươi trở về.” Nói xong, hắn nhanh chóng bước đi.
Ta vẫn như trước ngồi dưới đất, lấy tay chống đỡ, cố gượng đứng lên, chậm rãi bước từng bước đi vào tiểu đình phía trước.
Con người ta đã gặp chuyện không may thì tình huống nào cũng có thể xảy ra. Giữa lúc ta gần bước đến tiểu đình yên ổn thì đột nhiên bị vấp, cả người chuẩn bị ngã sấp về phía trước.
Ta nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đau đớn do toàn thân đập xuống đất. Bỗng nhiên, thân thể ta bị kéo lại, tròn mắt nhìn, thì ra là Thập tam. Ta vỗ vỗ ngực, đang muốn mở miệng nói lời cảm tạ, Cao Vô Dung ở phía sau đã lên tiếng: “Vương gia, để nô tài đỡ nàng.”
Cả người ta cứng đờ lại, Cao Vô Dung ở đấy, hắn nhất định cũng ở đây.
Xoay người, nhìn hắn một cái rồi, lập tức lại nhìn xuống, hạ thấp người thi lễ. Cơn đau dưới chân truyền tới, khiến ta không thể nói chuyện.
Dận Chân trầm giọng nói: “Cao Vô Dung, còn đứng ở đó.” Thập tam khẽ đưa mắt nhìn ta ngụ ý, Cao Vô Dung nhanh chóng lại gần, cẩn thận đỡ ta vào tiểu đình hóng mát.
Dận Chân cùng Thập tam cũng chậm rãi tiếng vào, trước sau ngồi xuống. Dận Chân nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống đi.” Ta ngồi xuống, cúi đầu nhìn mặt đất.
Lặng im, không ai nói chuyện, xung quanh một thanh âm nhỏ cũng không có.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu. Thập tam điềm tĩnh tự nhiện, lẳng lặng nhìn con đường phía bên ngoài tiểu đình. Dận Chân trán cau lại, chằm chằm nhìn chân ta, thấy ta ngẩng đầu, hắn mới thu hồi ánh mắt.
Trầm mặc một hồi, ta thật sự nhịn không được, mở miệng nói: “Hoàng thượng, chân nô tỳ thực sự không đau lắm, nô tỳ xin cáo lui.”
Cao Vô Dung nhìn ánh mắt Dận Chân như hỏi ý, liền cẩn thận giúp ta đứng dậy. Ta vừa đứng lên, Thập tam đã mở miệng nói: “Hoàng huynh, thần đệ có chút việc muốn nói với Thừa Hoan, thần đệ đi trước một chút.”
Dận Chân gật đầu, Thập ta đứng dậy bước ra phía ngoài. Cao Vô Dung thấy thế, cũng vội vàng lui bước, vội vã đi theo Thập tam.
Nhìn hai người rời đi, ta dần bình tĩnh lại, ngẩng đầu, nhẹ nhàng nhưng tỏ vẻ tức giận, trong lòng vừa thấy xấu hổ vừa thấy bất an, đột nhiên phát hiện trầm mặc cũng cảm nhận được hạnh phúc.
Tựa như hiện tại, hắn đang bên cạnh, dù chưa nói gì, nhưng ta thấy an bình, ấm áp. Nhoẻn miệng tươi cười, chờ hắn nói chuyện thì bỗng phát hiện Dận Chân đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng, quan tâm.
Đợi ta hoàn hồn, Dận Chân cười cươi, hỏi thăm: “Không đau hay sao?”
Nghe hắn nhắc tới, vết thương ở chân lập tức khiến ta đau đớn. Gương mặt nhăn nhó: “Hoàn toàn rất đau.” Hắn chớp mắt nhìn ta, ngồi xuống cạnh ta, khom lưng nhấc chân ta đặt lên ghế, tinh tế quan sát, mềm mại xoa bóp chỗ sưng đỏ.”
Ta khẽ cắn môi dưới, muốn rút chân về nhưng hắn giữ chặt lại. Trong lòng do dự, hắn rốt cuộc đang nghĩ thế nào. Hơn nữa, hành vi của hắn hôm nay khác hắn so với thường ngày.
Hắn đang cô ý lộ ra ngoài thông tin ta chính là nữ nhân của hắn, thế nhưng vẫn không dám tin có phải đúng như vậy.
Hắn làm như thế này, rõ ràng trong lòng hắn đã có quyết định. Nói cách khác, hắn đối với ta, đã có xác định. Nhưng cho đến thời điểm này, kết quả hiện tại cũng không phải là mong muốn của ta.
Nghĩ đến đây, trong lòng mát lạnh, ngưng thần theo dõi hắn. Vẻ mặt của hắn vẫn lãnh đạm như trước, nhưng khóe môi xuất hiện tia cười.
Đang hồi hộp, xa xa đã thấy Cao Vô Dung mang theo hai thái giám đi tới. Ta đặt chân xuống, nhợt nhạt yêu cầu: “Hoàng thượng, nô tỳ muốn trở về vị trí.” Dận Chân suy nghĩ một chút, nói: “Khi nào chân khỏi hẳn, nói với Cao Vô Dung.”
Cao Vô Dung tiến lên đỡ ta, ta đẩy tay hắn ra, cố chịu cơn đau, vẻ hờn dỗi bước về phía trước. Cao Vô Dung theo sát bên cạnh ta, lần thứ hai ta lại đẩy tay hắn ra.
Nghe tiếng hắn than nhẹ ở phía sau, Cao Vô Dung nhẹ giọng nói: “Cô nương…”
Ta vẫn từng bước đi về phía trước. Cao Vô Dung trong lòng sợ hãi, không biết làm gì hơn ngoài việc theo sát bên cạnh ta từng bước. Hai tên thái giám đưa mắt nhìn nhau, không hiểu rõ một cung nữ nho nhỏ vì sao ở trước mặt hoàng thượng kiêu ngạo như vậy, ngay cả Cao công công cũng câm như hến, không dám mở miệng răn dạy.
Về đến phòng, ta ngồi dựa vào ghế, lã chã rơi lệ.
Chúng ta không phải cách xa trời nam đất bắc, cũng chẳng phải chịu sự chia lìa sinh tử. Thế nhưng, hai người dường như bị bức tường vô hình vĩnh viễn chia cắt, không thể vượt qua, cả hai chỉ có thể đứng xa xa mà quan vọng.
Ta đã từng nhìn vào mắt hắn, đều cảm thấy được sự ấm áp, mỗi câu hắn nói cũng đều cảm nhận được sự trìu mến của hắn.
Thế nhưng, trừ lần đó ra, chúng ta vẫn như trước đây.
Trăm ngàn thắc mắc không thể lý giải. Ta nghĩ đến tột cùng vẫn không hiểu được nguyên nhân, không hiểu hôm nay còn có điều gì ngăn trở hắn.
Rảo nhanh bước về phòng trà, tìm được Cao Vô Dung. Việc đã được Dận Chân đồng ý, hắn không dám ngăn trở. Thế nhưng, từ lúc đó, bọn cung nữ thái giám trong Cần Chính điện không còn dám chủ động lại gần ta nói chuyện, mọi chuyện đều cẩn thận và cung kính. Ta ngoài việc phụng trà, những chuyện khác đều không giống như trước.
Tâm sự trong lòng không thể tiêu tan, người cũng trở nên trầm tĩnh, có lúc một ngày đêm không nói chuyện, toàn bộ thời gian dùng để luyện chữ.
Thừa Hoan thấy ta như vậy, cũng không dám tùy hứng nô đùa, mỗi lần bắt gặp ánh mắt của ta đều tỏ vẻ sợ hãi.
Hoằng Lịch trong lúc tình cờ nhìn thấy chữ viết của ta, liền tỏ vẻ thất kinh, không nói một lời, chỉ nhìn ta chằm chằm, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Mỗi lần hắn tới đều trêu ghẹo ta một chút, dùng kinh phật khuyên nhủ ta, những mong giúp ta nguôi ngoai. Mỗi lần như vậy, ta chỉ gượng gạo khẽ cười. Xảo Tuệ trông thần thái của ta, càng lúc càng tỏ ra lo lắng, thỉnh thoảng lại than nhẹ một tiếng.
Ta không có tâm trí, cũng không muốn quan tâm tới. Ngoài trừ việc luyện chữ, bất cứ việc gì cũng không làm ta lưu tâm.
Thấm thoát, mùa hè đã qua đi phân nửa, khí trời cũng đã bớt nóng bức.
Ta vẫn như trước, một mình đứng ở trong phòng, tiếp tục luyện chữ, chìm đắm trong tâm sự của chính mình.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng lại gần, ngay sau đó một bát chè hạt sen đặt lên trước mặt. Ta ngâng đầu, nói cám ơn với Xảo Tuệ ở bên cạnh, cầm lấy ăn một miếng nhỏ.
Bình thường, mỗi khi tới, Xảo Tuệ luôn than nhẹ một tiếng, rồi xoay người bỏ đi. Nhưng hôm nay, nàng ở lại, không có ý rời đi khiến ta giật mình. Đi tới bàn trà ngồi xuống cạnh nàng, mỉm cười hỏi: “Xảo Tuệ, đã xảy ra chuyện gì?”
Nàng nhìn ta vài lần, ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Thấy bộ dạng của nàng, ta nhẹ nhàng nói: “Xảo Tuệ, có chuyện gì cũng đừng ngại, cứ nói thẳng.”
Nàng suy nghĩ một lúc, nói: “Hiểu Văn, ngươi là do ta bảo lãnh đem vào phủ. Ta không muốn ngươi xảy ra chuyệ gì. Mấy ngày nay, tinh thần ngươi sa sút, ta có chút lo lắng.”
Ta nén đau khổ, cố gượng cười, lẳng lặng ngồi nghe nàng than thở: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, thân thể do phụ mẫu ban cho, ngươi không thể tự làm mình tổn thương.”
Ta ngồi nghe đến ngẩn người, hỏi ngược lại: “Ta tự làm mình tổn thương thân thể?” Nàng nói: “Mấy ngày này, ngươi đã gầy đi rất nhiều.”
Ta nhoẻn cười trấn an nàng: “Ta không sao, ngươi yên tâm.”
Nàng đưa tay qua bàn, nắm chặt lấy tay của ta, run giọng nói: “Ta có thể thấy, bộ dạng này của ngươi rất giống với nhị tiểu thư nhà ta trước lúc qua đời. Không ăn không uống, chẳng kể ngày đêm, chỉ lo luyện chữ. Ta thực sự rất quan tâm, yêu thương tiểu thư, có lúc thực sự sợ ngươi cũng giống như nàng, tuổi còn trẻ đã yểu mạng. Ta hiểu không được nhiều lắm, nhưng cũng lớn hơn ngươi vài tuổi. Người sống trên đời, thật sự có rất nhiều điều, nhiều người cần nên trân trọng.”
Ta thấy hai mắt cay xè, xúc động muốn khóc, nhưng cố kìm lại. Mấy ngày nay, ta đã khóc nhiều lắm rồi.
Cố gắng đè xuống những giọt nước mắt, ta cầm chặt lấy tay nàng an ủi: “Ta không có việc gì.”
Mặc dù ta cố kìm nén, nhưng nàng hai con mắt ửng đó, ứa lệ nói: “Lỗi tại ta, không tự chủ được đã coi ngươi như tiểu thư của ta. Xảo Tuệ cầu xin ngươi, hãy tỉnh lại đứng lên, được không?”
Thấu hiểu những lo lắng chân tình của nàng, ta gật đầu. Xảo Tuệ ngồi nhìn ta một hồi, nghĩ ta cần có thời gian tĩnh tâm, thở dài đứng dậy bước ra ngoài, vừa đi vừa lau nước mặt trên mặt.
Đi tới trước gương, soi kỹ gương mặt, bất giác cười rộ lên đầy đau khổ. Cằm nhọn, hai tròng mắt vô thần, đây chính là ta sao?
Ngồi xuống bàn trang điểm, vẽ lại long mày, xoa lại phấn, cố che đi vẻ mặt tái nhợt tiều tụy. Xong, ta đứng dậy bước ra ngoài.
Đã quá ngọ, mặt trời chiếu chói chang, không có lấy một ngọn gió, vô cùng oi bức. Ta hướng về con đường nhỏ dẫn tới khu rừng từng bước thong thả đi tới, trong đầu miên man suy nghĩ không dứt.
Cố sức lắc đầu, tưởng như muốn bỏ qua tất cả, muốn mình tỉnh táo lại. Tự dối mình, mặc kệ nói thế nào, gặp tình huông như hiện này, so ta với hắn, không biết ai tốt hơn ai.
Ngẩng đầu ngắm mây bay, lại cười khổ một mình. Chân ta đã khỏi hẳn, thực sự khỏe, muốn hắn cảm giác được nhưng thời gian qua, hắn vẫn như cũ. Cố gắng để hắn tự cảm nhận chuyện hiện tại, đột nhiên lại phát hiện, hắn mặc dù lãnh đạm, nhưng cũng chẳng muốn vậy.
Thật lâu đứng ngây ngốc tại chỗ, bổng thấy những tiếng cười nói vui vẻ truyền đến. Ta thu hồi ánh mắt, đưa mắt nhìn quanh thì thấy Dận Chân, Thập tam, Hoằng Thời, Hoằng Lịch, Trương Đình Ngọc đang ngồi trong tiểu đình nghỉ mát đàm luận chuyện phiếm.
Trầm mặc nhìn dáng ngồi ngay ngắn thân quen kia, thấy ánh mắt hắn mỉm cười, đang cùng nhi tử đại thần trong vườn hoa tâm tình, trong lòng ta nhói đau. Ta ở trong phòng tự ngược đãi bản thân, còn hắn, trước mặt ta là một cảnh quân thần phụ tử mỹ đồ.
Mải theo dõi hắn, trong lòng dần tức giận, hắn như cũng cảm nhận được, đưa mắt nhìn tới… Ta từ phía này nhìn qua, trừng mắt nhìn hắn. Hắn nhíu lông mày lại. Thập tam, Trương Đình Ngọc theo ánh mắt cửa hắn, nhìn sang thấy nét mặt tức giận của ta, sửng sốt một thoáng rồi xoay người về như cũ.
Bước thêm vài bước, ta nghe thấy tiếng Cao Vô Dung từ phía sau gọi: “Hiểu Văn cô nương.”
Bước chân của ta bị kiềm hãm, cố tình tỏ vẻ giận dỗi, nhưng lại nghĩ hôm nay khác với hôm đó, ở đây đang nhiều người như vậy. Nghĩ đến đó, ta xoay đầu lại, nén giận nở nụ cười, tự nhiên tiến lên vài bước phân phó: “Hoàng thượng có gì sai bảo?”
Trong lòng tự trách, tại sao trong lúc vô ý lại tới nơi đây.
Cái này là nông viên do hắn lập ra sau khi Thập tam bị giam cầm. Vừa để giữ mình, cũng để cải thiện mối quan hệ với Khang Hi, hắn lánh xa triều đình, mở vườn tu hành, tự xưng ‘Phá trần cư sĩ’. Cuối cùng, Khang Hi từ bỏ cảnh giác đối với hắn, tản thưởng hắn: “Quan tâm tới trẫm, thực tâm yêu trẫm, tâm tình thuần khiết, có thể nói là tận hiếu.”. Cũng bởi lý do này, nông viên vẫn được bảo trì nguyên trạng.
Cao Vô Dung tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Trương đại nhân đích thực là danh gia phẩm trà. Hắn từ lâu đã nghe nói ngươi là cao thủ pha trà trong cung, chưa được thưởng thức tài nghệ của ngươi vẫn thấy đáng tiếng. Vừa đúng hôm nay cô nương tới đúng lúc, hoàng thượng cũng vừa sai nô tài tới mời ngươi qua.”
Ta thuận miệng đáp ứng, liền tiến về phía trước. Cao Vô Dung cố ý đi lui lại phía sau nửa bước, theo ta cùng đi. Thầm nghĩ trong lòng, rốt cuộc hắn tính toán cái gì, ai là chủ tử, ai là nô tài?
Không nói gì, chỉ sợ rằng ta hiện tại, trong mắt chủ tử chỉ là một nô tài, ở cùng với nô tài, ta cũng không xứng làm chủ tử. Cùng lắm, ta chỉ là một tiểu cung nữ được Hoàng thượng tùy hứng ‘sủng hạnh’ mà thôi.
Dần đến gần, nghe bọn họ đàm luận càng rõ hơn. Trương Đình Ngọc nói: “Quốc lấy dân làm gốc, dân lấy ăn làm trời. Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, nhìn rõ hơn bọn chúng thần.”
Hoằng Lịch ánh mắt mang vẻ cười, nhìn về phía ta. Hắn tiếp lời: “Hiện tại, người đông mà đất nông nghiệp lại có hạn, lương thực không đủ, dân chúng ăn uống không no nhất định sẽ sinh ra hỗn loạn, triều đình chao đảo.”
Dận Chân mỉm cười gật đầu. Hoằng Thời ngồi một bên vẻ mặt buồn bã, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hoằng Lịch. Hoằng Lịch vẫn hồn nhiên chẳng biết, ánh mắt vẫn dừng lại trên người ta.
Ta nhíu mày lắc đầu, hắn nhướng mi trêu chọc.
Ta quay về phía Dận Chân, hành lễ. Dận Chân ấm áp nhìn ta, khẽ cười nói: “Đình Ngọc, cuối cùng ngươi cũng có lộc ăn rồi.”
Trương Đình Ngọc trước mặt ta râu tóc đã điểm bạc, nhưng vẫn chưa già. Ta thấy hắn mang dáng vẻ nho nhã, nhưng ánh mắt lại vô cùng sắc bén. Thông thường mà nói, nho nhã và sắc bén không thể cùng lúc xuất hiện trên cùng một con người, nhưng lại có đủ trên người hắn. Ta nghĩ, không có gì là không thích hợp.
Trương Đình Ngọc rất nhanh đưa mắt quan sát ta, mỉm cười nói: “Thần chỉ là hưởng theo phúc khí của hoàng thượng. Nếu như bên cạnh hoàng thượng không có một nha đầu chân tay khéo léo, thần đâu có được phúc khí này.” Ta cười thầm trong lòng, công phu vỗ mông ngựa của hắn thật sự là quá khéo léo.
Quả nhiên, Dận Chân cười lớn: “Hiểu Văn, còn không mau ra tay, ngươi không thể làm trẫm mất mặt đấy.”
Nhẹ nhàng đáp trả, ta hướng về phía hắn bước tới chuẩn bị. Ấm trà chỉ đủ pha cho ba người thưởng thức, chỉ là nơi này có những năm người. Ta đưa mắt hỏi ý kiến hắn.
Hắn mỉm cười, nhìn thấy động tác của ta. Thấy ta dừng lại, hắn hiểu rõ trong lòng ta nghĩ gì, khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Bắt đầu đi, không cần tính tới hai vị A ca.”
Ta ngẩn ra, hai vị A ca, đối với hắn mà nói, đó là hai người con trai ruột.
Chậm rãi đứng rửa tay, Cao Vô Dung đừng đợi một bên, sốt ruột ‘a’ một tiếng. Mặt ta liền nóng lên, quay lại góc tiểu đình, điều chỉnh củi lửa, liền ngồi xuống, tỉ mỉ nhìn ấm nước.
Trong đầu vấn nghĩ tới lời hắn nói, chợt Trương Đình Ngọc từ phía sau lên tiếng: “Trông thật lạ mắt.” Ta sửng sốt trong lòng, chợt hiểu hắn đang âm thầm nhắc nhở.
Ta cúi đầu nhìn, nước đã sôi vừa đủ, ta thêm vào bạch hạc, hạt sen, ô long, hành y bao trùng,… tựa như Hàn Tín điểm binh, hành động liền mạch dứt khoát.
Trông thấy thủ pháp của ta, Dận Chân mặc dù mang vẻ mặt tự nhiên, nhưng ánh mắt mang theo tâm sự không rõ. Thập tam nhăn trán nhíu mày, dõi theo vẻ mặt của Dận Chận, rồi giống như vô tình liếc nhìn ta. Hoằng Lịch vẻ mặt đầy tán thưởng, Hoằng Thời hé mắt nhìn Hoằng Lịch, rồi nhìn ta lạnh lùng.
Trương Đình Ngọc cầm chén, đưa lên mũi, cười hỏi: “Cô nương là người phía Nam?”
Ta âm thầm tự đánh gia, nghe khẩu khí của Trương Đình Ngọc, hắn dường như đã thấy ra điều gì. Trong trường hợp này, làm sao có thể trước mặt mọi người tranh luận, liền khiêm nhường trả lời: “Nô tỳ là người Tây Bắc.”
Nghe vậy, hắn cười với Dận Chân: “Thần quả thực đã được mở rộng tầm mắt.”
Dận Chân ánh mắt tươi cười, ấm ám đưa mắt nhìn ta.
Hoằng Lịch cười nói: “Trương đại nhân, Hiểu Văn pha trà thật ngon.” Ta kinh hãi trong loàng, Hoằng Lịch cũng hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng Hoằng Lịch. Mặt khác, hắn cung hiểu rõ thân phận đặc thù của ta. Thế nhưng hôm nay, trước mặt mọi người nghe ta được khen ngợi, hắn suy nghĩ điều gì.
Lo sợ không yên, trong lòng âm thầm cầu khẩn, lúc này nơi đây, Hoằng Thời vạn lần không nên tiếp lời.
Ngẩng đầu quét mắt nhìn Hoằng Thời, hắn nhìn có chút hả hê. Ta âm thầm thấy không ổn, còn chưa kịp nghĩ cách, hắn đã cười nói: “Tứ đệ tự nhiên là biết rõ. Tứ đệ thường ngày vẫn cùng Hiểu Văn quan hệ rất tốt.”
Ta trong lòng căng thẳng, nhìn nhanh về phía Dận Chân, thấy ánh mắt hắn lạnh lẽo đang quét về phía Hoằng Thời. Hoằng Thời thấy thế, vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói: “Đây chính là sự thực. Trước đây vài ngày, ta còn thấy bọn họ nô đùa trong vườn.” Thanh âm của hắn không lớn không nhỏ, nhưng vừa đủ để mọi người nghe thấy.
Trương Đình Ngọc lặng yên thưởng trà. Thập tam nghi hoặc nhìn ta.
Trương Đình Ngọc buông chén trà, nói lảng sang chuyện khác, phân tán suy nghĩ của mọi người, nhưng câu chuyện đã trở nên nhạt nhẽo. Trong khoảng thời gian ngắn, trong đình lại vắng vẻ, ta dờ đẫn nhìn xuống chân. Tên tiểu tử Hoằng Thời này, rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc này, Thập tam lên tiếng phá tan sự yên lặng: “Hoàng huynh, đã gần tới ngày Trung thu. Tang kỳ của Hoàng A mã đã qua, năm nay đến cùng các vị hoàng thân công thần vui vẻ náo nhiệt.”
Dận Chân thu hồi vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, điềm đạm nói: “Đã qua ba năm tang kỳ, xác thực quân thần nên vui vẻ một phen. Lão Tứ cũng không còn nhỏ, hội yến trong cung lần này để hắn học hỏi kinh nghiệm.”
Hoằng Lịch đứng dậy tạ ơn, Hoằng Thời vẻ mặt đỏ bừng, tức giận.
Thập tam trầm mặc một lúc, nhàn nhạt nói: “Hoàng huynh ra đây đã lâu, nói chuyện cũng đã mệt mỏi, chúng thần xin cáo lui.”
Đoàn người nối nhau, đi ra khỏi tiểu đình, ngoại trừ Dận Chân, Cao Vô Dung và ta ba người. Hắn vẫn ngồi yên, không có ý đứng dậy.
Lặng im, lại một trận lặng im. Tuy sớm nói đây đã là thói quen, nhưng lại thấy một áp lực bức bách đè nén trong lòng ngực, ta rất muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Tâm loạn thì luôn xảy ra chuyện. Giữa lúc ta đang không biết phải làm sao, hắn đã quang bát trà trong tay xuống đất, vỡ vụn. Hắn nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: “Muốn làm đích phúc tấn của lão tứ?”
Ta đứng yên tại chỗ một lúc, lấy lại tinh thần, rồi đi tới trước mặt trừng mắt nhìn hắn, lớn giọng nói: “Ngươi đã không muốn ta, sao lại còn quan tâm?”
Che miệng cười rộ, tuy cười nhưng nước mắt không ngừng rơi, thân thể run rẩy, chưa từng nghĩ tới một ngày hắn nói ra những câu như vậy.
Đây chính là kết quả hắn muốn hay sao?
Trong lòng tuyệt vọng, nét mặt sầu thảm, không liếc nhìn hắn, bước nhanh chạy ra ngoài.
Chạy thẳng một mạch, một lúc sau mới dừng lại, đứng ở bên đường nhìn thấy một mảnh rừng rậm rạp. Không chút do dự, ta chạy thẳng vào trong. Trong rừng, quang cảnh có chút u ám, chỉ một chút ánh mặt trời len qua đám lá cây đem lại ánh sáng. Ta tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống đất, nước mắt cố kìm nén hồi nãy tuôn ra ào ào.
Hắn nói ta mong muốn trở thành đích phúc tấn của Hoằng Lịch. Hắn cư nhiên hỏi ta như vậy, là ý gì?
Ngồi dựa vào gốc cây, đầu ngẩng lên, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ chảy xuống.
Ánh hoàng hôn đỏ hồng dần biến mất, thoáng cái trong rừng đã đen ngòm. Ta vẫn như trước dựa vào gốc cây, trong lòng đã trở nên bình tĩnh, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Phải chăng hắn đã hiểu rõ, nhưng chờ đến hôm nay mới biểu lộ? Trong lòng hắn, ta có chút giá trị nào hay không? Từ sâu thẳm trong lòng ta có thanh âm đáp lại: “Không có. Không có…”
Bên ngoài cánh rừng, một tia sáng mờ nhạt cũng dần biến mất, ta chậm rãi bước ra ngoài, trong đầu vẫn tự hỏi có thực sự muốn đi ra ngoài, làm sao để đi ra ngoài. Hiện tại, ta thầm nghĩ sẽ rời xa tất cả, né tránh hắn.
Ven đường có một bóng đen, không rõ là ai, nghe được tiếng động, xoay người về phía ta.
Thì ra là Hoằng Lịch. Ta hướng về phía trước, trịnh trọng vén áo thi lễ với hắn, sau đó tiếp tục bước đi. Hắn vội vượt lên phía trước, chặn ta lại nói: “Hiểu Văn, ngươi tức giận?” Ta hé miệng cười khẽ, lắc đầu nói: “Tứ A ca, xin lỗi ngươi, bởi vì nô tỳ không thể tiếp chuyện ngài.”
Ta khiêm cung nói chuyện, muốn bỏ đi. Hắn có chút hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Ta căn bản không thèm để ý tới những chuyện này, nàng cũng không nên tự trách mình. Kỳ thực, hôm nay ta muốn…”
Ta u ám, khẽ thở dài, mặc kệ hắn suy nghĩ điều gì, nhưng mấy ngày nay hắn quan tâm, cố làm cho ta vui vẻ, đây là sự thực, ta không thể trách hắn.
Trong lòng đầy những phiền muộn, cũng không muốn biết nguyên nhân hắn làm như vậy, ta ngắt lời hắn, khẽ cười nói: “Ngươi thực sự không để ý?” Hắn sửng sốt, không hiểu nổi trước sau có điều gì, vì sao ta thay đổi nhanh như vậy. Hắn quan sát ta một lát, mới nói: “Không để ý.”
Hé miệng cười khẽ, thầm nghĩ hắn bây giờ nói như vậy, đó là do hắn còn nhỏ, qua vài năm, chưa chắc đã còn như vậy.
Hai người trầm lặng đi cạnh nhau, trong lòng mặc dù còn những nghi vấn, nhưng ta không nhịn được hỏi mổ câu: “Tứ A ca, có khả năng giúp đỡ nô tỳ hay không?” Hoằng Lịch nhoẻn cười, tà mị đưa mắt nhìn ta, nói: “Nếu như có thể giúp ngươi rời cung, ta sẽ không chối từ.”
Ta một lần nữa kinh sợ. Hài tử này hôm nay cư xử thật khác lạ, không giống với khi xưa, dường như chỉ trong một ngày đem đã trưởng thành rất nhiều. Những thay đổi này khiến ta vô cùng kinh ngạc, khó lòng mà tiếp nhận.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ta, hắn cười đắc ý, hai tay chắp sau lưng, ưỡn ngực khoan tai bước đi vài bước rồi nói: “Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Là ngươi cố tình đánh đồng ta cùng Thừa Hoan. Ta đã là một nam tử thành niên, có thể rất nhanh, Hoàng A mã sẽ chỉ hôn cho ta.”
Ta lại thất kinh trong lòng, chuyện hôm nay…, ta không dám nghĩ tiếp.
Nghĩ tới đây, ngực ta lại nhói đau, xích ra xa hắn. Hắn thấy ta như vậy, nét mặt đang tươi cười liền cứng đờ, cúi đầu suy nghĩ, rồi lại cười nói: “Nếu như sau này, nếu ngươi không tìm được người xứng đáng, bản A Ca nhất định sẽ cho ngươi một danh phận.”
Hắn đã hiểu rõ những suy nghĩ, lo sợ trong lòng ta. Hắn đã nói như vậy, chuyện hôm nay sẽ không tiếp tục xảy ra.
Thấy hắn đáp ứng dễ dàng, ta cũng cố che dấu nụ cười, nói: “Tứ A ca, ngươi không chê nô tỳ thật sao?” Hoằng Lịch ánh mắt buồn bã, nhưng lập tức cười to nói: “Ngươi đừng có đắc ý. Bản A ca đối với nữ tử lớn tuổi không có hứng thú. Ta chỉ là cho ngươi danh phận, nếu như không có ai cần ngươi, đừng nghĩ sai lệch.”
Nói xong, hắn bước nhanh chạy đi. Vốn đã biết hắn sẽ nói như vậy, nhưng vẫn không nhịn được cười, vén áo chạy đuổi theo hắn.
Không hoàn toàn là ưu, cũng chẳng là sầu, cũng không còn lo lắng, cuộc sống của ta nhàn nhã, dễ dàng hơn. Thà để mọi chuyện như lục bình trôi trên nước, không ràng buộc, không bị ai điều khiển, tùy ý bồng bềnh trôi, không cần nỗ lực, không cần thay đổi, cũng không còn chuyện lo lắng.
Tại phòng trà của Cần Chính điện, ta chỉ chú tâm chuẩn bị trà nước, không có tâm tư nào khác.
Các cung nữ đều quan sát đánh giá ta. Ta vẫn như cũ, chăm chú đun nước, bỗng những bước chân gấp gáp vội vã truyền đến, ta khẽ cười thầm, lại có người đến thúc giục.
Không xoay người, Tiểu Thuận Tử đã vọt tới bên cạnh, thở hổn hển nói: “Hiểu Văn cô nương, nhanh tay lên một chút, Di Thân vương đến đã lâu rồi.”
Nói xong, hắn tự nghĩ giọng điệu có chút nóng nảy, nhìn ta ngượng ngùng cười cười. Ta gật đầu cười khẽ, bưng khay trà nóng hướng về phía đại điện.
Nhìn thẳng mặt đất, chăm chú cẩn thận, đem nước trà đặt bên cạnh Thập tam, sau đó lui sang một bên, lẳng lặng đứng hầu.
Thập tam nhấp một ngụm nhỏ, rồi nói: “Hoàng huynh, nạn buôn lậu muối ở Chiết Giang ngày càng lan rộng, triều đình nếu như không sớm quản lý, chỉ sợ quan phủ đem thuế khóa đổ lên đầu bách tính. Này sau sợ là các quan cấu kết, dân chúng lầm than. “Dận Chân sắc mặt ngưng trọng, hơi giận nói: “Bọn buôn lậu muối này, đúng là nên quản cho tốt.”
Hắn im lặng một hồi, lại nói: “Lý Vệ là người can đảm, có thể phong là Chiết Giang tuần phủ, chú ý đến ngành muối.”
Thập tam gật đầu nói: “Thần đề cũng nghĩ chỉ có người này mới có khả năng nhậm chức.” Hai người nói thêm một hồi việc triều chính, Thập tam đột nhiên nói: “Hoàng huynh, ngày mai thần đệ mang Thừa Hoan về phủ ở mấy ngày.”
Dận Chân sắc mặt trùng xuống, cười hỏi: “Trong phủ có việc gì?” Thập tam nở nụ cười: “Cũng không phải là đại sự gì. Hôm tới là sinh nhật của Triệu Giai thị.”
Triệu Giai thị là đích phúc tấn của Thập tam. Từ ngày Thập tam bị giam cầm tại Dưỡng Phong đường, nàng vẫn một mình chống đỡ quản lý mọi việc trong phủ. Mặc dù không phải việc gì cũng thuận lợi, nhưng nàng đã cố gắng rất nhiều. Từ sau khi được thả ra, Thập tam lại bận việc Triều đình, hầu như không có thời gian ở trong phủ, nàng trở thành trụ cột của vương phủ.
Dận Chân nghe xong cười nói: “Ngày mai, trẫm sai Cao Vô Dung mang ít lễ vật sang cho nàng. Quả thực, Triệu Giai thị đã vất vả nhiều rồi.”
Thập tam cự tuyệt nói: “Hoàng huynh không cần như vậy.” Dận Chân đứng dậy, bước xuống bậc thềm, đi tới trước mặt Thập tam, vỗ vai hắn cười nói: “Không nên từ chối. Ngươi cũng nghỉ thêm vài ngày.”
Thập tam nói: “Thần đệ tuân chỉ.” Hai người cười nói bước ra khỏi đại điện. Thập tam cáo từ, bước về phía cửa Hiền Lương.
Đợi Thập tam đi xa, Dận Chân nhìn bóng lưng hắn thở dài, ta cũng thầm thở dài. Ta bỗng nghĩ tới Lục Vu, trong lòng không giải thích được, hiện tại có người nào có thể đem chuyện của nàng ra đả kích Thập tam. Ta tin rằng không người nào dám làm như thế. Đã như vậy, còn có nguyên nhân nào khác?
Mặc tưởng một hồi, ngoại trừ trong lóng có chút đau thương, cái gì cũng không nghĩ ra được.
Ngẩng đầu nhìn một hồi, ta chạy về phía bờ hồ. Cao Vô Dung đang đứng ở đầu mũi thuyền, thấy ta vội thi lễ, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng đã đợi 1 lúc rồi.”
Ta gật đầu, đi qua cầu tầu bước lên thuyền, phát hiện Dận Chân đang dựa vào ghế mềm, nhắm mắt dưỡng thân. Ta nhẹ nhàng ngồi ở một góc, trầm mặc nhìn ra phía ngoài.
Thừa Hoan ngày mai sẽ ra khỏi vườn, sao ta không nhân cơ hội này đi ra ngoài. Nghĩ tới đây, trong lòng sửng sốt, đã biết không thể xa, thật sự còn muốn chạy?
Trong lòng vẫn đang do dự chưa quyết, ta khẽ căn môi dưới trầm mặc nhìn hắn. Trong lòng còn đang tính toán đi hay ở, đi thì không muốn mà ở thì không cam lòng. Đúng lúc này, hắn đột nhiên mở mắt, ánh mắt như đọc rõ tâm tư khiến ta choáng váng. Hắn hơi có vẻ cười, nhưng nụ cười chưa bật ra đã hoàn toàn biến mất. Hắn đưa mắt nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Muốn nói cái gì?”
Nghe giọng hắn lạnh lùng tra hỏi, trong lòng giận dữ, lập tức quyết định nên đi. Thiên hạ to lớn, không khó tìm chỗ dung thân.
Tự kiềm chế cơn giận tỏng lòng, ta tĩnh thần, đạm nhiên nói: “Nô tỳ xin được cùng Thừa Hoan hồi phủ mấy ngày.” Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, nhìn ta nói: “Xảo Tuệ đi theo nàng trở về là được.”
Ta nhoẻn miệng cười, khiêu khích nói: “Cần Chính điện có ta hay không, cũng không quan trọng.” Hắn đứng thẳng người dậy, trầm mặc nhìn ta, rồi đột nhiên cúi người về phía ta. Ta hoảng hốt, đẩy tay hắn ra, hắn ngã sấp xuống người ta. Ta vội vàng đẩy hắn ra, rồi nhanh chóng đứng lên, lùi ra phía sau.
Hắn thu hồi tư thế, nhìn ta chằm chằm, thanh âm nhẹ nhành: “Tuy rất khó xảy ra, nhưng ngoài nơi đây người còn muốn chạy đến nơi nào?”
Lòng ta khó chịu, trong mắt có tia lửa giận, ta đã từng quyết định phải lưu tại nơi đây. Từ sau hôm bị giam trong lãnh cung, ta đã nhanh chóng quên đi thân phận của ta ngày hôm nay, cũng quên đi hoàng cung là nơi nào.
Cúi đầu không nói gì, cười khổ, ngồi lại ngay ngắn, tâm tình đã bình tĩnh hơn, ta ngẩng đầu nói: “Nô tỳ chỉ là lo cho cách cách.” Hắn nhìn ta, một hồi đành nói: “Vậy ngươi đi theo nàng đi.”
Khoang thuyền lại rơi vào vẳng vẻ, ta đờ đẫn ngồi.
Thân thuyền chấn động, ta đi ra khỏi khoang thuyền, vén rem lên đợi hắn đi ra. Cao Vô Dung khom người đỡ hắn rời thuyền, ta chậm rãi đi theo phía sau.
Ba người đi vào trong các, đi qua chính sảnh, vào tới nội viện. Ta hướng về nơi ở của mình đi đến, hắn đột nhiên gọi: “Hiểu Văn.” Ta dùng bước, cúi đầu đứng im, nghe hắn nói: “Ngươi nấu một ít đồ ăn cho bữa tối. Cũng lâu rồi, ta chưa được thưởng thức.”
Cao Vô Dung đưa mắt nhìn ta, rồi lại đưa mắt quan sát Dận Chân một cái, rồi nhanh chóng thối lui ra ngoài.
Dận Chân vẫn nhìn ta, nhưng lạnh lùng nói với Cao Vô Dung: “Ngày mai, Hiểu Văn cũng theo về Di Thân vương phủ.” Cao Vô Dung ngẩn ra, đưa mắt nhìn ta rồi nhẹ giọng đáp ứng, vội vàng bước lui đi ra ngoài.
Ta trổ hết tài năng, nấu mấy món hiện đại mang bày lên bàn, rồi lui về phía sau hai bước. Ta thầm nghĩ, đây là lần cuối cùng. Từ nay về sau, mặc dù cùng hô hấp một bầu không khí, sinh sống dưới cùng một bầu trời xanh, nhưng sẽ không bao giờ gặp lại nữa, không nhận thức, không tương phùng… Từ nay về sau, chúng ta hai kẻ xa lạ…
Hắn đến ngồi vào bàn, tưởng như nghe được tiếng lòng ta nói chuyện, nét mặt đờ đỡ, nhìn thẳng ta nói: “Mong rằng đây không phải là lân sau cuối.”
Nghe vậy, ta giật mình hoảng hốt, cố gắng che giấu tâm trạng, cười một chút nói: “Hoàng thượng muốn ăn, chỉ cần sai nô tỳ một tiếng là được.”
Hắn nhẹ nhàng cười, quay đi nói: “Ngồi xuống cùng ăn.” Ta mê man trong lòng, tưởng mình nghe lầm. Ta đưa tay sờ lên tai, nhíu mày ngưng mắt nhìn hắn. Thấy dang vẻ ta như vậy, hắn cười nói: “Ta không muốn cúi đầu dùng bữa một mình.”
Hắn không xưng “trẫm”, mà dùng “ta” khiến ta ngẩn ngơ. Một hồi sau tự cười giễu cợt bản thân, rất cả đều là giả tượng, không nên suy nghĩ nhiều. Mọi chuyện đều không thể vãn hồi. Ta chỉ là Hiểu Văn, một cung nữ tầm thường, không thể cùng hắn có quan hệ gì.
Ta cung kính cúi thấp người thi lễ, nói nhanh: “Tạ ơn hoàng thượng”, sau đó thản nhiên ngồi xuống. Trán hắn cau lại, đưa mắt nhìn ta, rồi lại mỉm cười nhìn món ăn trước mặt, nói: “Mấy món hôm nay quả thật rất tinh xảo.”
Ta âm thầm bật cười, đương nhiên là tinh xảo, ta đã rất tỉ mỉ cẩn thận chuẩn bị cơ mà, nói: “Nô tỳ rất để tâm tới việc nấu ăn.” Kỳ thực, trong lòng không có ý như vậy, chính là muốn nói: “Chỉ cần là chuẩn bị cho ngươi, ta sẽ rất cẩn thận để tâm.”
Mắt hắn lộ ra vẻ trầm thống gì đó, nhìn ta chằm chằm, hắn nói: “Một việc nhỏ nhưng lại rất tinh xảo.” Nói xong, hắn như than nhẹ, rất nhẹ, rất nhỏ như có như không. Câu nói lưu lại trong lòng, tuy nhỏ nhưng với ta tựa như sấm sét, người rung lên, liền gắp một miếng đưa vào trong miệng. Thường ngày, đây vốn là món ta ưa thích, nhưng hôm nay lại mang vị khác lạ.
Đi hay ở, một lần nữa lại khiến ta do dự trong lòng.
Thân thề dần cứng lại, đầu óc có chút đần độn, chiếc đũa trong tay đột nhiên rơi xuống bàn. Ta cả kinh khôi phục tinh thần, cuống quít nhìn hắn. Hắn vẫn như trước nhìn ta chằm chằm. Ta vội nhặt đũa lại, tiếp tục ăn.
Hắn cảm giác được chăng? Hắn thực sự đang nghĩ điều gì?
Thế nhưng, lúc trước nếu đã có quyết định, sao để lộ ra khẽ hở. Chẳng lẽ không thể coi mọi việc đơn giản, xử lý ổn thỏa một chút.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, là do tiềm thức của ta không muốn rời đi. Trong nháy mắt, mọi việc trước mắt ta trở nên trống rỗng, bên tai như nghe tiếng hắn than nhẹ. Ta cẩn thận tận tâm trấn tĩnh.
Biết hắn vẫn một mực quan sát chính ta, vội vội vàng vàng ăn cho xong bữa, cúi đầu nói: “Nô tỳ đã dùng xong.” Hắn mặc liễu một chút, dịu dàng nói: “Đi thôi.” Ta đứng dậy, vội vàng rời đi.