"Cái này, cô đeo vào".Giọng Itachi vang lên trên đỉnh đầu cô. Cô ngước nhìn hắn, tình cờ, hắn cũng đang cúi xuống nhìn cô. Khuôn mặt của Itachi và Yumina đang ghé sát nhau.
"À... Chiếc dây chuyền này...anh tặng tôi?" Yumina giả vờ đánh trống lảng, trong khi mặt đang đỏ bừng lên. Còn Itachi thì người cứng đơ, một lúc sau mới hắng giọng trả lời:
"Đó không phải là quà".
"Không phải là quà thì là gì?"Cô bày ra khuôn mặt ngây thơ, nói nhỏ.
Itachi "E hèm" một tiếng:
"Cô cứ đeo vào, đây chỉ là vật ám chỉ cô là người của Akatsuki, người của tôi thôi".
"Thế à?"Cô ngơ ngác, biết mình đang tưởng bở, liền cúi mặt xuống, cố giấu vẻ ngượng ngịu, rồi ngoảnh mặt đi.
Nhưng...anh ta vừa nói là... "người của tôi"??? Cô liền đỏ mặt.
Ặc! Nghĩ gì vậy Yumina? Cô nhắm mắt, điều chỉnh lại hơi thở. Có nghĩa, anh ta là... chủ của cô sao?
"Cô cầm lấy". Itachi đưa nó cho Yumina, trong sự bối rối của cô. Cô đeo lên, cảm thấy rất vừa vặn.
Nhưng mà có gì đó kì lạ... Chiếc dây chuyền này rất quen, nó gồm ba cái vòng tròn nhỏ phía trước nối với dây. Nhưng cô chưa thể nhớ ra chiếc vòng cổ này đã thấy ở đâu.
Itachi đã nói dối cô...
Thực ra, chiếc vòng đó hắn đưa cho cô ẩn chứa cả Chakra của hắn, mỗi lần ở gần nhau, nếu Yumina vận Chakra, thông qua chiếc vòng, hắn sẽ biết được vị trí của cô. Như vậy có thể không để cho cô trốn thoát.
"Đi thôi".
Trên đường, Itachi đi trước, Yumina theo sau. Cô chậm rãi bước đi, ngắm nhìn cảnh đường phố trong thị trấn đã lên đèn, đẹp lung linh. Mải nhìn lên, cô bỗng đụng vào một người.
Ui da! Đầu cô va phải cằm của người ấy.
"Cho tôi xin lỗi!"Yumina lên tiếng, đỡ người đó dậy rồi chuẩn bị chạy theo Itachi. Nhưng...người con trai đó giữ tay cô lại.
"Thư Anh...? Có phải Thư Anh không?" Người con trai sốt sắng hỏi.
"Ơ, cái gì? Sao anh biết tên tôi? Ý tôi là cái tên cũ của tôi..." Yumina - Thư Anh giật mình nhìn khuôn mặt người đó trong bóng tối. Cả khuôn mặt điển trai cùng giọng nói ấm áp quen thuộc, Thư Anh bỗng nhận ra, đó là...
"Nguyên!? Là cậu phải không?"
"Tớ đây! Cậu cũng bị lạc vào truyện "Naruto", giống tớ sao...?"
"Ừm!" Thư Anh gật đầu. Ngay khi xuyên vào đây, khuôn mặt của Yumina chính là khuôn mặt Thư Anh lúc nhỏ. Thực ra, vì cậu và cô là hàng xóm quen nhau từ nhỏ nên khi nhìn thấy khuôn mặt của Thư Anh ở độ tuổi còn thơ bé, cậu vẫn nhận ra, đó là Thư Anh!
"Được rồi, cậu đi theo tớ!" Nguyên kéo tay Thư Anh theo.
"Nhưng mà không được! Tớ còn có việc phải làm, cậu chỉ cần cho tớ biết địa chỉ cậu ở, khi nào tớ sẽ tới bàn chuyện với cậu, thế nhé!"
Nguyên lại giữ tay Thư Anh lại:
"Khoan đã! Cậu phải vội vã đi đâu mà không thể đi theo tớ?"
"Yumina" Một giọng nam trầm trầm lạnh lùng cất lên. Itachi đã quay trở lại chỗ Yumina - Thư Anh và Nguyên đang đứng.
"Yumina? Đây là tên cậu sao, Thư Anh?" Nguyên ngạc nhiên nhìn Thư Anh, rồi nhanh chóng quay sang Itachi "Ngươi là...!"
Yumina- Thư Anh vội bịt mồm Nguyên, ánh mắt ra hiệu:"Hãy đi đi!"
Vì là cậu bạn từ thuở bé, nên Nguyên hiểu ý của Yumina, Itachi mà biết rằng cậu ta biết về hắn sẽ vô cùng nguy hiểm. Nguyên đành nói chữa lại:
"Anh là bạn của Yumina?"
Đôi mày cau chặt từ nãy của Itachi giờ đã giãn ra, khuôn mặt thoải mái nhưng không có cảm xúc:
"Ừ".
"Thôi được rồi Yumina, nếu cậu bận đi đâu thì đi đi!" Nguyên đành nói "Tôi là Tofu, rất vui được gặp cậu, Yumina!"
Nguyên bắt tay Thư Anh, trong lúc đó lén để một mảnh giấy từ tay mình trao vào tay cô. Sau khi Yumina đi khỏi, Tofu- Nguyên thẫn thờ nhìn theo Itachi và Yumina sánh bước cùng nhau. Vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cậu. Hắn ta là Uchiha Itachi - một tội phạm bị truy nã, tại sao Thư Anh lại đi cùng hắn? Nguyên tần ngần đứng đó. Bây giờ mà đi theo dõi hắn và cô xem, thể nào hắn cũng phát hiện ra. nhưng cũng không thể bỏ mặc Thư Anh ở bên hắn...
Ở bên hắn?
Tại sao nghĩ đến đó, cậu lại không hề thích một chút nào, tất nhiên ngoài việc điều đó mang lại nguy hiểm cho cô, còn có lí do nào không? Cậu nhắm mắt, hơi lắc nhẹ đầu, rồi đi bộ về nhà trọ của mình.
Nguyên bỗng nhớ lại, trong suốt hơn ba năm qua, cậu đã phải vật lộn với cuộc sống ở thế giới này sau khi xuyên không. Cũng do may mắn, ngay khi cậu xuyên vào thế giới này, bộ dạng thảm hại, quần áo xộc xệch nhưng lại được một bác gái thấy thương tình nhận nuôi. Giống như Thư Anh, Nguyên cũng đành phải sống dưới lốt một người mất trí nhớ. Chỉ có điều, độ tuổi thật và gương mặt cậu vẫn giữ nguyên như ngoài đời. Từ lúc ấy tới giờ, cậu phải đi làm thêm rồi lại làm thêm. Đi lên từ bàn tay trắng, giờ cậu đã trở thành chủ một nhà hàng một cách nhanh chóng bởi cậu nấu ăn cũng khá giỏi. Giỏi giang như vậy nhưng Nguyên thấy vô cùng cô độc, dù tiếp xúc với nhiều cô gái xinh đẹp đến nhà hàng tán tỉnh cậu, nhưng cậu không mảy may có một chút xiêu lòng.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy Thư Anh ở thế giới này, lòng cậu dậy sóng, xao xuyến không ngờ. Có lẽ, thế giới này không thuộc về cậu, nên ngay khi trông thấy cô, cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc. Làm sao đây? Cậu nhìn tờ giấy nhỏ trên lòng bàn tay mình mà vừa nãy, cô cũng trao cho cậu, khẽ cười. Mở tờ giấy ra:
"Bảy ngày nữa, tại trước khu rừng X, lúc..., không gặp không về!"
Hồi đó, trước khi xuyên không vào đây, Thư Anh và Nguyên cũng hay truyền thư tay như thế này, nhưng vì thuờng xuyên phải bắt tay để truyền, chẳng hạn chỉ để nhắc bài trong giờ kiểm tra, cả lớp lại tưởng rằng họ nắm tay nhau suốt nên hay gán ghép cô với cậu một cách hào hứng. Sau đó, họ quyết định không bao giờ viết thư truyền tay nữa. Giờ đây, khi phải rời xa mọi người ở thế giới kia, cậu lại mong ngóng được gặp cô, người bạn thanh mai trúc mã của mình...
"Bảy ngày nữa sao? Cậu định xoay sở như thế nào để bảy ngày nữa gặp tớ, khi mà bên cậu có một tên tội phạm đây?" Nguyên thầm nghĩ.