• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Phụ xe đương nhiên nhẹ nhàng hơn khom người cắt lúa mì, trong nháy mắt Lâm Doanh Doanh phục hồi sức lực, bình nước nhỏ trên lưng cô trung thành với cô so với Diệp Chi Đình gấp mười ngàn lần, đội kín mũ sau đó cùng đi phụ xe.

Người trước mặt dùng liềm cắt lúa mì, phía sau có người bó lại, sau đó sẽ có người phụ trách đánh xe gia súc tới kéo, bọn họ chỉ phụ trách hỗ trợ xe bò mà thôi.

Lâm Doanh Doanh vẫn là đã đánh giá cao năng lực của mình, đuổi theo xe đi đi lại lại như vậy, ngồi xuống ôm lúa mì rồi lại đứng lên, hết lần này đến lần khác, đầu óc lung lay giống như không phải của mình, não ở bên trong đều muốn hóa thành hồ rồi.

Thật sự là vừa nóng lại choáng váng, ai, dứt khoát té xỉu cho rồi.


Chẳng qua là lúa mì cắt để lại ba tấc gốc, gốc cây bị cắt vô cùng sắc bén, da của cô yếu ớt và mềm mại như vậy, nếu như ngã xuống nhất định sẽ châm cô thành người máu.

Cô cắn răng bỏ đi cái ý niệm này, lại nhìn một cái, ha! Cô còn làm nhiều hơn cả Diệp Mạn Mạn nữa! Cô gái giả vờ kia cứ đi theo bên cạnh Diệp Chi Đình chiếm tiện nghi cơ mà.

Chờ xe chất cao rồi, xã viên đánh xe bảo một người trong số bọn họ đi lên, ở phía trên tiếp tục chất lúa mì, như vậy có thể chất cao một chút.

Lâm Doanh Doanh ở phía dưới cũng không có sức ném lên nên cô liền lựa chọn đi lên đón lúa mì.

Một lần nữa cô lại vui mừng vì sự thông minh của mình khi quấn chặt ống quần vào trong vớ để không đến nổi đâm vào mắt cá chân, cô còn đeo ống tay áo và bao tay, cũng sẽ không đâm trầy cánh tay, trên cổ của cô còn quấn khăn lụa, như vậy cổ cũng sẽ không bị thương.

Duy nhất không an toàn chính là gương mặt, bị lúa đâm vào vừa ngứa vừa đau, lại bị mồ hôi chảy xuống, thật là đòi mạng mà.

Chất xong, phu xe tự mình kiểm tra dây ràng, lại bảo ba người bọn họ cùng đi vào sân tháo lúa mì.


Lúa mì kéo trở về phải mau chóng phơi, còn có xã viên đang đánh lừa, con lừa kéo cối xay đá xay lúa mì.

Lúc đi trở về, Lâm Doanh Doanh nằm ở trên lúa mì chất thật cao, nhìn bầu trời chói mắt cầu nguyện, mẹ ơi cha ơi, cô làm sao có thể trốn lao động đây.

Vốn dĩ hai anh của cô đều đi làm lính, cô cũng có thể ở lại bên người cha mẹ.

Mẹ Lâm đã hỏi qua, việc này không sai, nhưng cha Lâm lại nói để cho con gái rèn luyện một chút, ông là thủ trưởng càng phải tiên phong, nếu không làm sao để cho các cán bộ phía dưới đưa con gái đến thôn rèn luyện? Con cán bộ đều phải xuống thôn quê, đây là chính sách, nhất định.

Lâm Doanh Doanh ngược lại không giận ông vì bắt mình xuống thôn quê, dẫu sao lúc này các người cha đều theo chủ nghĩa đàn ông bá đạo, chỉ nghĩ bọn họ cảm thấy tốt cho con thì đều sẽ không nghe theo ý nguyện của con.

Khiến cô không hài lòng là cha cô vốn muốn giúp Diệp Mạn Mạn ở lại thành phố! Cha Lâm và người cha đã chết của Diệp Mạn Mạn là bạn từ nhỏ, còn có ân cứu mạng, ông vẫn luôn nói làm người nên biết báo ơn.

Cha mẹ của cha Lâm là lão cách mạng, vì sự nghiệp mà để ông ở nông thôn nuôi nhờ, thôn đó gần nhà của cha Diệp.


Năm cha Lâm tám tuổi rơi vào trong hầm băng được cha Diệp kéo lên, hai người từ đó là anh em tốt.

Sau đó cha Lâm dấn thân vào cách mạng cũng muốn kéo thêm cha Diệp tham gia cùng, đáng tiếc trên đường hai người lạc nhau, cha Diệp đi vào con đường khác.

Năm 60, cha Diệp bị điều xuống cơ sở rèn luyện, trên đường lại gặp phải bất ngờ, rơi vào vách đá, hài cốt không còn.

Vợ ông liền mang theo con gái nhờ cậy cha Lâm giúp đỡ.

Mà mẹ Diệp là họ hàng của mẹ nuôi cha Lâm, cha Diệp lại là anh em cứu mạng của mình, loại người trọng tình nghĩa như cha Lâm đương nhiên sẽ không từ chối.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK