Em gái tôi là Giang Khả My, 16 tuổi. Bật mí nha! Con bé đúng nghĩa xinh đẹp luôn á. Khuôn mặt v-line khả ái, làn da mịn màng, đôi môi anh đào đỏ lựng, hai mắt to tròn vô cùng diễm lệ. Tôi nói thật, nếu tôi mà là con trai, tôi hứa sẽ yêu nó rất nhiều. Chưa hết đâu nha! Con bé giống mẹ tôi, từ gương mặt cho đến khiếu kinh doanh, con bé kinh doanh giỏi lắm, lại biết nghĩ ra nhiều ý tưởng mới. Không như tôi, học cái này là quên mất cái kia.
Mẹ tôi tên là Nghê Nhạc Lam (tên đẹp lắm đúng không ^^) 40 tuổi. Mẹ tôi không những xinh đẹp mà còn kinh doanh vô cùng giỏi nha! Các bạn nghĩ xem, một người phụ nữ với 2 bàn tay trắng lại có 2 cô con gái nhỏ thì có thể làm được gì? Ấy thế mà mẹ tôi lại có thể lập nên Giang Thị của ngày hôm nay, thật sự tôi vô cùng hâm mộ mẹ. Nhưng mẹ thì vô cùng ghét tôi. Ai bảo, tôi càng lớn lại càng giống ba-người đã bỏ rơi mẹ con chúng tôi khi Khả My chưa tròn tháng.
Ba tôi, nghe mẹ tôi kể lại thì ông vô cùng đẹp trai. Mẹ và ba vì lời hứa hôn của người lớn nên mới phải cưới nhau. Ở chung lâu ngày, cuối cùng mẹ cũng đem lòng yêu ba. Nhưng khi Khả My ra đời không lâu, ba trở nên lạnh nhạt, thường xuyên chửi bới rồi bỏ nhà ra đi. Không những thế, ba còn lấy giấy tờ nhà đem vay ngân hàng một khoản tiền, ba đi không lâu, người ta đã đến siết nhà đòi nợ, thế là 3 mẹ con tôi phải nương nhờ nhà ngoại. Tôi thật sự, vô cùng hận người ba này.
///////////////////dãy phân cách a//////////
Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm ngay ngắn trên sô pha. Trên người tôi đắp 1 cái áo khoác hàng hiệu, còn bên trong thì hoàn toàn không một mảnh vải che thân. Nếu như thân dưới tôi bây giờ không nhức lên từng hồi, tôi cũng không tin điều vừa nãy xảy ra. Chết tiệt mà! Bỗng dưng lại bị 1 yêu râu xanh đội lốt giáo viên cướp mất đi cái ngàn vàng và cả nụ hôn đầu đời của tôi nữa. Tôi phải làm sao bây giờ? Đã ngu ngốc, xấu xí mà cả cái thứ quý giá nhất ấy tôi cũng không còn thì tôi làm người như thế nào đây. Ai lại đồng ý lấy một cô gái như tôi làm vợ? Quả là ông trời thích trêu ngươi Giang Nhật Hạ này mà!
Thế là tôi bắt đầu ôm mặt mà khóc. Tính tôi vốn mít ướt như thế, đụng chuyện là khóc.
Khóc một hồi, tôi khoác cái áo mà tên hỗn đản (hỗn đản:khốn nạn) kia để lại. Giờ tôi mới biết, thì ra lùn cũng có ích lắm chứ! Nhìn xem! Áo khoác của tên Tiêu Kiến Thần ấy, tôi mặc vào che kín đến nửa đùi luôn. Với bộ dạng này thì tôi có thể ra đường được rồi
Nhưng tôi vừa đứng lên đã té ngay xuống nền đất. Thân dưới của tôi vô cùng đau nhức sau lần đồi bại đó. Tên chết tiệt này, rốt cuộc hắn đã muốn tôi bao nhiêu lần vậy chứ? Hắn cuồng "yêu" đến mức đó à?
Rồi cuối cùng tôi cũng lết được cái thân này ra khỏi khuôn viên ngôi trường rộng hơn 1 ngàn héc ta này. Việc đầu tiên là bắt taxi về. Tôi vốn đi bộ từ nhà đến trường không vấn đề gì nhưng với cái thân dưới đau nhức này, lết ra được đến đây cũng đã là 1 kỳ tích rồi.
Về đến nhà, tôi liền chạy ngay vào phòng rồi nhảy vào bồn tắm. Cảm giác làn nước nóng chạm vào da thịt thật là thoải mái. Tôi đổ hết cả chai xà phòng tắm lên người rồi chà xát, tôi muốn rửa trôi hết nỗi nhục nhã này. Những nơi tôi chà xát qua đỏ hết cả lên, vài chỗ còn để lộ tơ máu. Càng rửa, mấy vết hôn hoan ái của hắn ta để lại trên người tôi càng rõ hơn. Đổ xà phòng nhiều thì sao chứ, chà xát thật mạnh thì sao chứ, nỗi nhục nhã này có thể rửa trôi sao.
Tôi bước ra khỏi bồn tắm rồi thay lấy 1 bộ đồ ngủ panda tinh nghịch. Ngã phịch xuống nệm, tôi thật cảm thấy thoải mái, ước chi đây chỉ là 1 giấc mơ mà thôi.
-Nhật Hạ!
Đang tận hưởng thì bỗng nghe được giọng của mẹ, tôi bật dậy:
-Dạ mẹ kêu con!
-Dọn đồ đi!-mẹ lãnh đạm
-Mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà?-tôi rưng rưng
-Cũng gần như vậy...-mẹ ngập ngừng
-Giang Thị nhà chúng ta thiếu nợ tập đoàn KC 20 tỷ đồng và khoản lãi suất 1%/1 tháng. Mẹ là muốn đưa chị cho Dương tổng để gán nợ-Khả My khẽ bước vào phòng tôi rồi giải thích
Mọi thứ xung quanh như đổ sụp trước mắt tôi. Làm sao đây có thể là sự thật?! Vừa nãy tôi mới bị cưỡng bức, đằng này lại bắt tôi gả đi để gán nợ. Ông trời ơi! Người ta nói ông có mắt, vậy mắt ông có bị làm sao không mà lại không nhìn thấy tôi? Hay chính ông cũng ghét Giang Nhật Hạ này? Tôi phải nói làm sao với mẹ đây. Nói tôi bị cưỡng bức, hay nói tôi vô sinh hay kiếm 1 lý do ngu ngốc nào khác?
-Mẹ, con vẫn chưa đủ 18...-tôi nghĩ ra lý do
-Dương tổng không bận tâm đến chuyện đó!-mẹ lạnh lùng trước sự đau khổ của tôi
-Nhưng mà...
-Vậy con đi kiếm 20 tỷ về đây trong vòng 1 tuần cho mẹ đi! Dương tổng đã chỉ ngay tên con, mẹ làm sao che giấu! Không lẽ con muốn Giang Thị mẹ cố công gây dựng vỡ tan ngay lập tức hay sao?
-Mẹ...-tôi bật khóc
-Chị còn cố giả đò? Chị có biết Dương tổng tài giỏi thế nào, đẹp trai thế nào không? Nếu không phải anh ta chỉ đích danh chị thì giờ chị cũng không cần ở đây diễn kịch đâu!
-Chị thật sự không thể lấy Dương tổng được!-tôi nấc lên
-Tại sao?
-Chị...
Chưa đợi tôi nói hết câu mẹ đã ngắt lời:
-Tôi cho cô 1 đêm để suy nghĩ:1 là cô nhìn Giang Thị này sụp đổ, 2 là cô xếp đồ mai qua nhà Dương tổng!
Nói rồi mẹ và Khả My ra ngoài, để tôi lại trong căn phòng lạnh lẽo. Đối diện với 4 bức tường, tôi thật sự rất cô đơn. Tôi rúc đầu vào gối khóc nức nở, gối ướt 1 mảng, tôi mới kiệt sức mà đi vào giấc ngủ. Ước chi đây chỉ là cơn ác mộng, để ngày mai khi tôi tỉnh lại, mọi chuyện rồi sẽ bình thường, đi đúng theo quỹ đạo của nó. Tiêu Kiến Thần và Dương tổng cũng biến mất trên cõi đời này...