Quỳnh nghe hết, nhưng nàng không hiểu.
Cái ơn nghĩa này thật ra Quỳnh đâu có dám nhận. Họ là ai, bỗng nhiên đến nhận là vợ cả, gia đình giàu có gì đó, bắt Quỳnh đến gả cho người khác? Quỳnh nói bà ấy, tôi chỉ là người làm thuê ở thôn Hạ, chuyện bà nói tôi không biết gì cả, chắc là hiểu lầm rồi. Quỳnh nhìn gương mặt bà ấy cười khẩy, liếc mắt với người đàn bà còn lại, sau đó trên bàn liền xuất hiện một bức ảnh, bảo Quỳnh xem đi. Từng đường nét trong tấm ảnh trắng đen dù không rõ ràng nhưng chính xác là gương mặt của mẹ, bên cạnh có một người đàn ông nào đó. Người phụ nữ đó nói đây là hình cha và mẹ của Quỳnh, để chứng minh họ không nói dối, hoặc nếu không tin, Quỳnh có thể đi cùng hai người đến nhà chính để gặp mặt cha. Nhưng vừa nói xong câu cuối, hai người phụ nữ ấy lại bật cười, họ nói rằng sợ Quỳnh không có tư cách bước qua cửa, vì thân phận con vợ lẽ dơ bẩn này.
Tiếng cười miệt thị xuyên vào tai không khiến Quỳnh bận tâm, mấy chuyện này nàng nghe nhiều rồi nên sớm quen. Quỳnh không ngại đối phó với hai người này, Quỳnh chỉ nghĩ, nếu bây giờ mình từ chối thì họ có bắt mình đi không. Bình thường Quỳnh ngốc với hay ngại lắm nhưng lúc này lại sáng dạ cực kì. Nàng lùi ra sau vài bước, toang quay đầu chạy thì hai tên người hầu phía sau đã nhanh tay lẹ mắt bắt lấy nàng, không cho nàng cơ hội tiến thêm bước nào. Phía sau là giọng đàn bà the thé mắng chửi nàng không biết tốt xấu, nhưng đâu có chữ nào lọt nổi vào tai Quỳnh. Nước mắt Quỳnh giàn ra không biết từ lúc nào, chỉ vì nàng có một linh cảm, sợ rằng nếu lần này rời đi theo họ, nàng sẽ mãi mãi không trở về được nữa.
Không biết trời tối hay sáng, Quỳnh từ từ tỉnh giấc. Nàng chậm rãi mở mắt, để cho mắt dần quen với bóng tối mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Một căn phòng xa lạ, đồ đạc bàn ghế đều đầy đủ, Quỳnh đang nằm trên cái giường lót nệm, hoàn toàn không phải căn buồng nghèo nàn đào không ra một cái gối kia của Quỳnh. Cơn đau từ sau gáy truyền đến, Quỳnh thử cử động tay chân rồi xoa cổ. Lúc ấy Quỳnh đã vùng vẫy dữ dội lắm nên họ đã đánh ngất nàng, âm thầm đem nàng đến đây.
Quỳnh ra cửa xem, lúc nãy nàng đã bị tiếng ồn ào bên ngoài này đánh thức. Tay đặt trên cánh cửa gỗ dùng sức đẩy, bỗng nàng phát hiện ra có điều gì không đúng.
Họ nhốt Quỳnh rồi.
Quỳnh lặng lẽ quay về giường. Bây giờ càng không thể nóng nảy được, bình tĩnh tìm cách trốn thoát rồi báo tin cho chàng, chắc chắn chàng ấy sẽ có cách giúp nàng. Nghĩ đến Trần Trang, sự lo sợ trong Quỳnh nhẹ nhàng tan đi.
Cùng lúc này, cửa phòng mở toang. Gương mặt của người phụ nữ ở trong nhà Quỳnh lúc trước xuất hiện. Bà ta nói rất nhiều, đại loại là cảnh cáo Quỳnh không được có suy nghĩ chống đối hay bỏ trốn, sáng mai sẽ có người đến chuẩn bị, để kịp cho nhà trai rước cô dâu.
Quỳnh yên lặng cúi gằm mặt, tay cuộn thành nắm để trên đùi. Qua đêm nay thôi, Quỳnh sẽ bị gả đi, nói chính xác hơn là bán đi sang nhà một người hoàn toàn xa lạ, mà ở đó Quỳnh phải thực hiện nghĩa vụ chồng vợ với người ta. Chua xót làm sao, Quỳnh thầm nghĩ. Từ ngày biết chàng, Quỳnh đã bao giờ có ý định gọi bất kì ai khác là chồng ngoài chàng đâu, vậy mà số phận đùng đùng kéo đến một người cha, một cái danh con ngoài giá thú và một đám cưới từ trên trời rơi xuống.
Bà ấy nói xong ngoảnh mặt rời đi, tiếng khóa cửa vang lên kẽo kẹt, đau đớn như cái cổ họng đắng chát này của nàng, mọi bình tĩnh vừa nãy cũng bị sự xuất hiện của người phụ nữ đánh tan đi mất.
Quỳnh sợ lắm.
* * *
Sáng hôm sau, ánh mặt trời vừa ló dạng qua khỏi đầu làng, đám người hầu đã được đưa đến trước phòng Quỳnh.
Mở cửa ra, người ta bắt gặp Quỳnh đang ngồi trước giường, y nguyên tư thế nàng đến đây từ đêm hôm qua. Họ chẳng nói gì, đỡ Quỳnh dậy đi tắm rửa và thay đồ. Cơn nhức mỏi truyền đến khiến cơ thể run run, nếu không có người hầu hai bên đỡ thì Quỳnh đến bước đi còn chẳng nổi. Mặc từ lớp áo này đến lớp áo khác, làm đủ kiểu với tóc, Quỳnh chỉ ngồi đó, im lặng không nói không cười. Cứ như vậy chịu đựng đến khi bọn họ chuẩn bị xong, phía ngoài cửa cũng bắt đầu ồn ào tiếng người, tiếng hô hối thúc cùng vui mừng, chú rể tới rồi chú rể tới rồi. Họ đeo cho Quỳnh mạng che mặt, một người thì từng bước dẫn Quỳnh đi ra ngoài.
Tầm mắt nhuốm màu đỏ rực, Quỳnh lờ mờ thấy nhiều bóng người lớn nhỏ ở ngoài. Người ta đứng chỉ chỏ, cười đùa, còn Quỳnh đi xuyên qua đám người đó, đến một nơi mà chính nàng còn không biết là đâu.
Không một ai thương xót cho nàng cả.
Thậm chí chưa chắc họ biết tên của Quỳnh là gì.
Lời bàn tán kéo dài đến tận lúc Quỳnh đặt chân lên cửa kiệu, người hầu thúc ngựa rời đi mới ngưng lại, hoặc chỉ là bị Quỳnh hoàn toàn bỏ lại họ sau tai.
Nàng tựa vào lưng ghế, ngẫm nghĩ lại lời nói lúc nãy của những người trong nhà. Từ khi xuất hiện hai người phụ nữ kia ở tận nhà mình, Quỳnh cũng đã xuất hiện thắc mắc vì sao họ lại tìm đến một đứa con vợ lẽ như Quỳnh chỉ để gả đi, còn chuẩn bị quần áo và kiệu hoa rất sang trọng.
Thì ra, người mà bên nhà trai ngỏ ý cưới là con gái của người phụ nữ đến gặp Quỳnh. Bà ta vì không muốn để con mình nhận cửa hôn sự mà đối phương là người đã quá năm mươi tuổi, có một người vợ cả nổi tiếng tàn độc làm chủ, nên đã thông qua lời kể từ xa xưa của chồng, quyết tâm đến tìm Quỳnh để thay thế cho con gái mình.
Và Quỳnh đã vô tình bị kéo vào trong cuộc mà không một ai hỏi ý kiến nàng.
Cứ như một trò đùa, giờ đây thân phận Quỳnh như tiếp nối cuộc đời của mẹ, là trở thành vợ lẽ.
Quỳnh thừ người ngồi đó, chẳng thấy gì ngoài một màu đỏ.
Đỏ như máu.