Sau khi bà nhất quyết gặng hỏi thì cô cũng nói ra số tiền cần thiết để chi trả cho tiền viện phí và chi phí phẫu thuật. Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý là sẽ phải mất rất nhiều tiền, nhưng đến khi nghe thấy con số khổng lồ đó, bà vẫn hận không thể chết quách đi cho rồi.
- Số tiền đó là thứ cuối cùng ba con để lại cho chúng ta. Đáng lẽ nó phải là của hồi môn cho con khi kết hôn mới đúng, tất cả đều là tại mẹ liên lụy con.
Trình Tuyết Sương lắc đầu, cô nắm lấy bàn tay gầy gò của bà, giọng nói kiên định.
- Mẹ là tất cả của con. Đối với con không có gì có thể quan trọng hơn sức khỏe của mẹ. Tiền không có còn có thể lại kiếm, nhưng nếu ngay cả mẹ cũng bỏ con rồi, thì con biết phải làm sao đây?
Mẹ Trình nhìn gương mặt tiều tụy của con gái, trong lòng bà đau như cắt. Con bé còn nhỏ tuổi như thế, đáng lẽ nó phải sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ mới đúng, nhưng bây giờ bởi vì bà mà nó phải gánh vác trách nhiệm nặng nề không hợp với tuổi của nó.
- Nếu mẹ thương con, vậy thì mẹ phải giữ sức khỏe thật tốt mới đúng. Cuộc phẫu thuật nhất định sẽ thành công, mẹ đừng tự trách mình nữa mẹ nhé?
Mẹ Trình khó khăn gật đầu thật khẽ.
- Vậy con cũng không được bỏ bê việc học ở trường. Mẹ ở bệnh viện rất tốt, lúc nào cũng có người chăm sóc, con ở đây cũng không có tác dụng gì. Khi nào không có tiết con mới được đến bệnh viện với mẹ, con biết chưa?
Trình Tuyết Sương ngoan ngoãn gật đầu. Từ sau hôm đó cô đã coi bệnh viện là nhà, ngoài thời gian đi học thì cô đều tới đây. Cô cũng tìm kiếm trên mạng một nhà môi giới uy tín, sau đó còn gặp mặt người hùn vốn mở quán lẩu với mẹ kia. Kết quả thu được là căn nhà của bọn họ vị trí địa lý và thiết kế đều tốt, có thể bán với giá hơn năm tỷ. Nhưng thời gian nửa tháng quá gấp, có thể giá sẽ hơi thấp một chút. Còn số cổ phần của mẹ cô ở quán lẩu chiếm tới 50%, trải qua sáu năm kinh doanh làm ăn vô cùng tốt, nếu bán đứt số cổ phần đó cũng có thể thu về được hai trăm năm mươi triệu.
Điều này làm cho cô rất do dự. Trong hai tài sản này đương nhiên là ngôi nhà vừa có giá trị vừa có ý nghĩa tinh thần lớn hơn số cổ phần kia rất nhiều. Nhưng nhượng lại quyền sở hữu quán lẩu chỉ có hai trăm năm mươi triệu, cộng với số tiền tiết kiệm là sáu trăm triệu, còn thiếu năm mươi triệu mới đủ trang trải các loại chi phí. Nếu cô bán nhà thì bản thân cô vừa không nỡ mà sau khi mẹ xuất viện hai mẹ con biết dung thân ở đâu? Nhưng nếu bán cổ phần trong quán lẩu thì liệu cô có bù thêm được năm mươi triệu trong vòng nửa tháng không?
Bởi vì luôn suy nghĩ vấn đề này nên lúc lên lớp cô không tập trung lắm. Một mình cô ngồi trong lớp, không hề chú ý đến những bạn học khác đã ra ngoài cả rồi. Âm thanh ồn ào truyền tới từ sân trường cách đó không xa.
Nghe loáng thoáng thì giống như có hai giọng nữ đang tranh chấp với nhau. Một người trong đó hét lên một câu "Tôi có thể kiếm được cả trăm triệu một ngày..."
Câu nói này khiến Trình Tuyết Sương chú ý. Cô đang suy nghĩ xem kiếm năm mươi triệu bằng cách nào, không ngờ lại nghe thấy lời này. Cô vội vàng đứng dậy chạy về phía đang xảy ra tranh cãi. Cô muốn biết xem rốt cuộc là ai có thể kiếm được nhiều tiền như thế, bọn họ mới chỉ là học sinh cấp ba thôi mà, cướp ngân hàng cũng không có nhiều tiền thế chứ?
"Ha, cô tưởng mình thanh cao lắm hay sao? Không biết mấy đồng tiền dơ bẩn của cô lấy ra từ đâu chứ? Hôm qua tôi còn nhìn thấy cô trong quán bar, đang ôm ấp với một tên đàn ông xấu xí nữa kìa!"
"Chẳng lẽ cô ta kiếm tiền bằng cách đó?"
"Không thì sao? Làm gì có nghề chính đáng nào kiếm ra cả trăm triệu một ngày chứ?"
"Thì ra là gái bán hoa, cũng mệt cô ta dám lớn tiếng ở nơi công cộng như vậy!"
Trình Tuyết Sương lách mình qua đám đông, vóc dáng của cô cao hơn đám bạn cùng lứa rất nhiều. Chỉ cần cô hơi kiễng chân lên là có thể nhìn thấy rõ hai người đang bị vây quanh trong đám đông.
Một cô gái đang chỉ tay hung hăng mắng người ở đối diện. Cô gái kia mặc váy đồng phục của trường, vừa nhìn đã biết là học sinh khối mười hai, vóc dáng cô ấy vô cùng nóng bỏng, đùi nhỏ trắng nõn lộ ra dưới làn váy, khuôn mặt xinh đẹp trang điểm cầu kì, rõ ràng đang bị người ta mắng chửi mà thái độ vẫn dửng dưng kiêu kỳ.
"Mộc Tử Nhu, cô lấy tư cách gì mà chỉ tay vào mặt tôi? Tôi đúng là làm việc trong quán bar đấy, thế thì sao? Ai nói ở quán bar thì chỉ kiếm tiền dơ bẩn? Cô còn dám nói thêm một câu nữa, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!"
Trình Tuyết Sương cau mày suy tư, cô không hề nhìn thấy nét chột dạ hay xấu hổ nào trên mặt chị gái kia, nhỡ đâu người ta thực sự kiếm tiền trong sạch mà vẫn có cả trăm triệu một ngày thì sao?
Cô có nên nói chuyện với chị gái kia một chút không nhỉ?