Tại lối vào ngõ nhỏ ở phía tây thị trấn đã không ít người vây xem náo nhiệt, tiếng mắng chửi, tiếng đập phá, tiếng khuyên nhủ và tiếng khóc nỉ non của hài tử đều xen lẫn vào nhau.
Có người nhìn thấy vẻ mặt sắc bén của Phàn Trường Ngọc, nói: "Trường Ngọc trở về rồi!"
Nhìn thấy trong tay nàng đang cầm một cây đao chặt xương, không khỏi hít sâu một hơi.
"Nha đầu Trường Ngọc này là muốn động thủ với đại bá của nàng ta sao?"
"Đó cũng tại Phàn đại không biết làm người, phu thê Phàn nhị thi cốt chưa lạnh, ông ta liền bắt cô nhi nhà người ta giao nhà để trả nợ đánh bạc, cũng không đêm xuống mơ thấy phu thê Phàn nhị về tìm ông ta.."
"Những người ở sòng bạc cũng không phải người hiền lành, Trường Ngọc chỉ là một cái cô nương gia cầm thêm thanh đao cũng không chắc có thể đánh lùi bọn.."
Trước cửa Phàn gia là một mảnh hỗn độn, một đống bình lọ đổ nhát, bàn ghế ngổn ngang từ cửa vào tới bên trong nhà, có mấy tên hán tử cao lớn thô kệch ở trong nhà đập phá, lục lọi khắp nơi tìm kiếm đồ vật, đệm chăn trên giường đều bị ném xuống dưới mặt đất.
Trường Ninh ở trong lòng Triệu đại nương khóc tức tưởi, mắt của Triệu đại nương cũng đỏ hoe, chỉ có thể vô lực mà kêu lên: "Đừng đập! Đừng đập mà!"
Nhưng căn bản không ai nghe lời bà.
Phàn đại cúi đầu khom lưng đi theo một người dường như là quản sự sòng bạc, che đi một cánh tay của mình, mặt mũi treo theo nụ cười nói: "Kim gia, chỉ cần lấy được khế đất, ta sẽ đi đến quan phủ chuyển tên, tòa nhà này chính là của ta, ta liền có tiền trả nợ đánh bạc, có khi cũng còn lại chút đỉnh."
Người được gọi là Kim gia không thèm đếm xỉa đến Phàn đại, hừ mũi: "Hôm nay nếu không tìm thấy khế đất, trước hết ta sẽ chặt lấy cánh tay này của người đem về giao nộp."
Phàn đại càng che chặt cánh tay của mình hơn, "Có thể tìm được, có thể tìm được.."
Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gầm thét giận dữ làm chấn động màng nhĩ: "Dừng tay hết cho ta!"
Tiếng thét này cực kỳ xuyên thấu và thành công khiến mọi người trong phòng đưa mắt về phía cửa.
Nữ tử kia người bị bao phủ bởi gió lẫn tuyết, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi đao chặt xương sắc bén trong tay nàng, bóng những cây đinh lăng phản chiếu qua tia sáng sắc bèn này dường như cũng trở nên thấp bé hơn.
Trường Ninh vừa nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, trong nháy mắt liền mím môi kêu lên: "A tỷ.."
Phàn đại nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, ánh mắt có chút né tránh, khom lưng đứng ở bên cạnh quản sự sòng bạc mà không dám lên tiếng.
Ngược lại, quản sự sòng bạc là Kim gia liếc mắt nhìn con đao mổ lợn trong tay Phàn Trường Ngọc trên tay đao mổ lợn, thờ ở cười nói: "Nha, là Phàn gia đại cô nương sao."
Phàn Trường Ngọc lạnh lùng liếc nhìn đống hỗn độn trong nhà, sắc mặt căng chặt: "Mang theo người của ngươi, cút hết ra ngoài cho ta!"
Kim gia nhướn mi mắt, tựa hồ cảm thấy cô nhi như nàng quá mức kiêu ngạo, "Sòng bạc đều dựa theo quy củ mà làm việc, Phàn đại nói tòa nhà này là của hắn, sòng bạc chỉ phụ trách thu khế đất thay cho số nợ hắn đánh bạc đã thiếu, còn việc tư nhà các người, sòng bạc đều không xen vào."
Phàn Trường Ngọc dùng đôi mắt sắc nhọn như đao hướng về phía Phàn đại: "Tòa nhà này là của ông sao?"
Phàn đại chột dạ không dám nhìn Phàn Trường Ngọc, vì vậy ông ta chơi một chiêu bài tình thân: "Đại điệt nữ, đại bá cũng là bị bức không có cách nào khác, đại bá thiếu nợ sòng bạc, hôm nay nếu như không trả lại, một cánh tay của đại bá e là phải bị chặt mất. Lão nhị và đệ muội đã đi rồi, cháu và Ninh Ninh lại không có huynh đệ, tương lai đều phải gả cho người ta, nếu như muốn nhà chồng không khi dễ, cần phải có huynh đệ nhà mẹ làm chỗ dựa. Cháu trước hết giúp đỡ đại bá, đem khế đất lấy ra đây thay đại bá trả nợ cờ bạc, về sau đại bá sẽ coi cháu và Ninh Ninh như nữ nhi thân sinh mà đối đãi, cháu cũng xem đường huynh của cháu như thân huynh trưởng, về sau gả đi cũng có người nhà mà cậy vào.."
Phàn Trường Ngọc cũng không nghe ông ta nói nhảm, cười lạnh nói: "Nếu muốn dùng nhà trả nợ cờ bạc thì cứ dùng nhà của ông đi, tại sao ông lại lấy nhà của ta mà gán nợ, đạo lý gì đây! Nhi tử nhà ông cũng đức hạnh như ông là một con ma cờ bạc, tương lai sau này không bị người ta đuổi theo chặt tay là xem như đã tốt rồi, còn muốn ta dựa vào hắn sao?"
Phàn đại bị mắng đến không còn mặt mũi, chỉ vào Phàn Trường Ngọc nói: "Ngươi lại có tâm địa ác độc như vậy? Lại còn chửi rủa đường huynh của ngươi? Đường huynh ngươi còn phải nói chuyện hôn sự, đem nhà đi gán nợ, đường huynh ngươi lấy cái gì cưới vợ? Ngươi và Ninh Ninh cũng chỉ là hai tiểu nha đầu, tương lai đều phải lập gia đình, giữ lấy tòa nhà này làm cái gì?"
Phàn Trường Ngọc giận quá hóa cười: "Phụ mẫu ta để lại tài sản cho ta và Ninh Ninh, ông mặc kệ ta làm cái gì."
Phàn đại thấy Phàn Trường Ngọc kiên quyết không giao khế đất ra, vì thế không chơi bài tình cảm gia đình nữa, liền lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Phàn nhị lại không có nhi tử, nó đã chết vậy thì cứ đem nhà cửa ruộng đồng của nó nháo lên quan phủ đi, dù gì cũng thuộc về ta. Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu còn phải lập gia đình thì tranh làm cái gì? Tranh lấy sau này cho nhà chồng của ngươi à?"
"Chẳng lẽ ngươi khắc chết phụ mẫu ngươi, lại bị Tống gia lui hôn, sợ bị mang danh sát tinh không thể lấy được chồng, cho nên muốn giữ lại gia sản cho mình để làm của hồi môn sao? Muội muội của ngươi cũng là một con ma bệnh bị ngươi khắc còn sống được thêm mấy năm nữa đây? Ai mà không sợ chết dám cưới một sát tinh như ngươi chứ?"
Không ai thấy rõ Phàn Trường Ngọc đã cử động như thế nào, khi nàng đang nhắm mắt định thần đã giơ tay phóng con đao mổ lợn tới, thân đao cơ hồ là đã lướt qua và cắm sát bên cạnh tai của Phàn đại, con đao bị phóng mạnh tới mức cắm phập vào vách tường phía sau ông ta, chém phăng mấy sợi tóc của ông ta rơi xuống mặt đất.
Phàn đại sợ đến mặt mũi trắng bệch, hai chân run rẩy đảo qua đảo lại giống như cái sàng, mồm thì há hốc nhưng lại không phát ra được thanh.
Quản sự sòng bạc tên Kim gia và một đám chân tay vốn chỉ ở trong nhà xem kịch, nhưng khi nhìn thấy một màn này, dường như bọn chúng đã ý thức được nữ tữ trước mặt này là người cứng rắn khó đối phó, gương mặt không khỏi trở nên nghiêm túc hẳn.
Phàn Trường Ngọc ngước mắt lên, gắt gao chằm chằm nhìn vào Phàn đại: "Phụ mẫu ta để lại gia sản, đều là để chữa bệnh hốt thuốc cho Trường Ninh, hôm nay ông tốt nhất là mang theo người của sòng bạc lập tức cút khỏi đây cho ta, nếu không.. Sòng bạc chỉ chặt của ông một cánh tay, còn ta sẽ chặt hết tay của cả nhà ông trước khi ta xuống dưới gặp phụ mẫu!"
"Ngươi!" Phàn đại kịch liệt rùng mình một cái, lại bị ánh mắt kia của Phàn Trường Ngọc làm cho sợ tới mức không dám nhìn thẳng nàng lần nữa, chỉ lắp bắp: "Vậy.. Vậy chúng ta liền lên quan phủ nói rõ lí lẽ đi, để xem quan phủ đem gia sản này phán cho ngươi hay là cho ta!"
Ông ta lại cười cúi đầu khom lưng nói với quản sự sòng bạc Kim Đảo đang ngồi trên ghế: "Kim gia, ngài xem.. hay là ngài có thể cho ta thư thả thêm hai ngày nữa được không?"
Quản sự sòng bạc cười lạnh một tiếng: "Sòng bạc Hợp Hiền trước giờ thu nợ vẫn không có tiền lệ như vậy, nếu truyền đi ra ngoài sợ là người khác còn cho rằng sòng bạc của chúng ta không có ai, thu nợ không tới nơi tới chốn!"
Hắn lại lạnh lùng nói với Phàn đại: "Hay là ngươi muốn dùng tay phải của ngươi để gán nợ?"
Phàn đại mồ hôi lạnh trong nháy mắt liền rớt xuống, luôn miệng nói: "Không phải, không phải, thế nhưng là nha đầu này.."
Ông ta nhìn sang Phàn Trường Ngọc một chút, vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Quản sự sòng bạc chỉ cười lạnh một tiếng: "Nếu đã xác định là đồ của ngươi, huynh đệ ta mang tới có thể trực tiếp tìm."
Thay vì phải lấy một cánh tay của Phàn đại, đương nhiên hắn ta vẫn muốn lấy một tòa nhà có thể đổi được tiền hơn, Kim gia nói với một đám tay chân trong sòng bạc: "Còn đang thất thần làm cái gì, tiếp tục tìm khế đất mau!"
Một đám tay chân lại tiếp tục bắt đầu lục tung đập phá đồ vật.
Phàn Trường Ngọc cắn chặt răng, tay siết chặt kêu lên răng rắc.
Kim gia cười nói: "Phàn đại cô nương đừng trách, quy củ của sòng bạc chính là như vậy."
Triệu đại nương thấy một cảnh này, trong lòng lo lắng như lửa đốt, nhưng lại giống như nhớ tới cái gì nên vội vàng đi ra ngoài.
Bà không đi đâu khác, mà chen qua đám người đang vây xem náo nhiệt, đến vỗ cửa của Tống gia: "Tống Nghiễn, Phàn đại mang theo người của sòng bạc đến nhà của rường Ngọc để đoạt khế đất, ngươi là người đọc sách thánh hiền, phu thê Phàn nhị chưa từng đối xử bạc đãi với ngươi, ngươi tốt xấu cũng phải ra mặt nói giúp Trường Ngọc một câu chứ! Ngươi đã là cử nhân, sòng bạc bên kia dù gì cũng để lại cho ngươi chút mặt mũi!"
Tất cả hàng xóm trong ngõ nhỏ đều biết Phàn gia đang xảy ra chuyện, duy chỉ có cửa lớn của Tống gia vẫn đóng chặt, Triệu đại nương đến đập cửa ầm ầm vang động đất trời, bên trong cũng không truyền ra một tiếng động nào.
Tiếng gõ cửa vang lên một lát rồi dừng, Triệu đại nương cũng không kìm được nước mắt mà chửi ầm lên: "Tống Nghiễn, sách trong bụng ngươi là loại sách chó gì? Năm đó lúc phụ thân ngươi chết, nghèo đến nỗi một cái quan tài cũng mua không nổi, cũng không chịu nghĩ là ai đã mua quan tài chôn cất phụ thân ngươi? Ngươi không sợ phụ thân ngươi đang nằm dưới đất bị cái quan tài kia sập xuống đè nát xương cốt sao!"
Giọng nói của Triệu đại nương vừa sắc nhọn vừa lanh lảnh thê lương, khắp ngõ đều có thể nghe được tiếng mắng mỏ của bà.
Cách một cánh cửa phía bên kia, Tống mẫu tức giận tới mức run rẩy: "Đúng là phụ nhân kia miệng thối không biết tích đức, con với đại nha đầu Phàn gia kia đã từ hôn, nhà nàng ta bị một đám đến làm loạn thì có liên quan gì tới con? Ta không ra ngoài mắng cái ả phụ nhân thối đó trận thì không hả cơn giận!"
Người vẫn đang ngồi ở bàn đọc sách cuối cùng cũng lên tiếng gọi: "Mẫu thân."
Tống mẫu lúc này mới dừng bước: "Được rồi được rồi, ả phụ nhân gian manh đó chỉ muốn kéo nhà của chúng ta xuống nước, nếu ta ra ngoài thì trúng ý của bà! Nghiễn ca nhi con cũng đừng ra ngoài, con còn có công danh trên người, chớ nên dính dáng với người nhà đó."
-
Trên gác xếp nhà họ Triệu chỉ cách Phàn gia có một bức tường, Tạ Chinh đương nhiên cũng nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ ở nhà bên cạnh và tiếng khóc mắng chửi của Triệu đại nương.
Bên kia hình như người đông thế mạnh, nữ tử kia chỉ lẻ loi một mình, hai lão phu thê cũng không giúp được gì.
Bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ vào buổi trưa đã quang đãng lên, sương ngưng đọng trên mái ngói được mặt trời chiếu rọi tới, phản chiếu một tầng ánh sáng nhàn nhạt nhưng không cảm nhận được sự ấm áp.
Gương mặt Tạ Chinh dưới ánh mặt trời cũng không có chút độ ấm nào, khóe miệng của hắn hơi trễ xuống, tựa hồ tâm tình rất khó chịu.
Đám cặn bã kia thật sự ồn ào làm đau lỗ tai người khác.
Tay hắn tái nhợt chằng chịt vết xước giơ lấy đôi nạng đặt ở đầu giường của mình, cố gắng đứng dậy, đôi nạng này là hôm nay Triệu thợ mộc mới làm đưa tới cho hắn.
Vết thương trên người còn chưa lành, đột nhiên vết thương vốn đã được quấn băng gạc quấn lại dần rỉ máu, hắn lại không thèm để ý, chống đôi nạng xuống mặt đất, mỗi bước đi đều vô cùng vững vàng.
Hôm nay không giải quyết xong với bọn cặn bã đang gây rối ở nhà bên cạnh, hắn sợ sẽ không có tâm trạng mà nghỉ trưa.
Cùng lúc đó, Phàn gia đã bị đám tay chân của sòng bạc làm đảo lộn mọi thứ, thậm chí gạch lát nền nhà cũng bị bọn chúng dùng gậy gỗ đập thành từng mảng nhỏ.
Trường Ninh co rúm trốn ở sau lưng Phàn Trường Ngọc, nhỏ giọng thút thít, Phàn Trường Ngọc một tay che chở muội muội, mặt nửa cúi xuống khiến cho người khác khó nhìn ra biểu cảm lúc này của nàng.
Một tên tay chân đang lục lọi tìm kiếm ở chiếc bàn đặt bài vị của phụ mẫu Phàn Trường Ngọc, khiến cho bài vị rớt xuống mặt đất, vừa định giẫm lên xem thử có bí mật gì cất giấu bên trong hay không, đột nhiên phía sau cổ gáy bị tóm chặt, tiếp theo sau đó là một sức lực rất lớn ném hắn bay ra bên ngoài, làm cho hắn ngã lăn lại đập cái ót vào ngưỡng cửa, cả người của tên đại hán đó vẫn đang mê mang.
Những tên khác đang ở trong nhà cũng đang chết lặng.
Phàn Trường Ngọc đã đứng ở chỗ khi nãy đại hán đó vừa mới đứng, trầm mặc nhìn bài vị của phụ mẫu bị quẳng xuống đất, cơn gió lạnh thổi vào trong nhà khiến tóc mái của nàng cuốn lên, những giọt máu đang từ lòng bàn tay nàng đang rỉ xuống đất.
Là do lúc trước nàng dùng đầu ngón tay tự mình đâm rách để kìm nén.
"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, đi hay không đi?" Giọng nàng bình tĩnh đến không ngờ, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác rùng mình.
Đám người của sòng bạc lại đưa mắt nhìn nhau, Phàn đại đã lặng lẽ lùi về phía cạnh cửa với cặp đùi run rẩy, con đao trước đó mà Phàn Trường Ngọc phóng tới vẫn khiến cho ông ta vẫn còn sợ hãi.
Kim gia thu nợ nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên bị người khác hạ thấp mặt mũi như vậy, bên ngoài có nhiều người dõi theo như vậy, nếu hôm nay hắn ta không đòi được nợ và quay trở về, mất đi chính là mặt mũi của toàn bộ sòng bạc.
Hắn đứng dậy đá cho tên tay chân đứng bên cạnh một cước: "Chết rồi sao? Tiếp tục đập phá cho ta, lão tử tại trấn Lâm An này đòi nợ nhiều năm như vậy, còn e ngại một tiểu nha đầu sao!"
Một đám tay chân cùng tự an ủi mình, nhưng nhìn tên đồng bọn vẫn còn nằm phơi thây ở cửa, trong lòng vẫn còn chút sợ sệt.
Nha đầu này có một thân quái lực, thật tà môn.
Một đám người đổi ánh mắt và lập tức tiến lên, Phàn Trường Ngọc cũng không ngẩng đầu, dùng mũi chân khẩy cây gậy gỗ mà tên tay chân khi nãy vừa đánh rơi, một tay cầm chặt cây gậy xoay tròn quét ngang một cái, mấy tên tay chân lập tức bị đánh trúng phần bụng ngã gục tại chỗ, có kẻ còn bị ọc ra một ngụm toàn là cơm.
Phàn Trường Ngọc không cho đám người này có thời gian kịp phản ứng, nàng múa cây trường côn trong tay đến sinh long hoạt hổ, quét ngang, đâm tới, bổ xuống, chặt đứt.. tựa như thứ nàng đang múa không phải một thanh trường côn, mà là một thanh đao cán dài không có lưỡi.
Đám tay chân của sòng bạc bị nàng đánh đến khóc cha gọi mẹ, sau đó bị quăng ra khỏi cửa lớn Phàn gia giống như những bao cát, người vây xem xung quanh liên tiếp hít vào thở ra.
Phàn đại nhìn thấy Phàn Trường Ngọc sử dụng bộ đao kỹ này, sắc mặt đã tái nhợt càng trở nên trắng bệch hơn, giống như chim cút co rúm trong một góc hẻo lánh.
Kim gia thấy tình thế không ổn định bỏ chạy, nhưng còn chưa kịp ra tới cửa lớn, một thanh đao chặt xương đen kịt từ phía sau bay tới, đâm mạnh vào tấm ván cửa ở trước mặt ông ta, suýt chút nữa cắt đứt cái mũi của hắn.
Kim gia nuốt một ngụm nước bọt, "Phàn đại cô nương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm.."
Phía bên ngoài truyền đến tiếng động xôn xao, "Quan sai đến rồi! Nhường đường nhường đường đi!"
Một đám người đã quen làm chuyện xằng bậy, nhưng vào lúc này khi nghe được là có quan sai tới, lại đều thở phào nhẹ nhõm.
Triệu thợ mộc mồ hôi nhễ nhại dẫn theo quan sai vội vàng trở về: "Giữa thanh thiên bạch nhật, các ngươi lại bắt nạt nữ tử mồ côi, các ngươi còn biết.."
Nhìn thấy những tên côn đồ ở sòng bạc nằm xống xoài ở phía ngoài cửa lớn Phàn gia, và Kim gia lại bị con đao chặt xương ngăn lại ở cửa, hai chữ "Vương pháp" mắc kẹt lại ở trong cổ họng của Triệu thợ mộc.
Tạ Chinh vừa quẹo qua môt chỗ ngoặt từ trên gác xếp của Triệu gia bước xuống, nhìn thấy một màn này khiến trên mặt hắn cũng có mấy phần kinh ngạc.
Lúc trước hắn đã cảm thấy hơi tức của nữ tử kia này rất sâu, không thua gì người luyện võ, nhưng không ngờ nàng đúng thật sự là vậy.
Người xung quanh đều vây xem náo nhiệt, không ai chú ý tới Tạ Chinh, mắt thấy phiền phức đã giải quyết, hắn liếc nhìn chỗ vết thương bị rỉ máu khiến cho vạt áo bị nhuộm đỏ, mặt không biến sắc mà trở về, nhưng trên trán đã vả đầy mồ hôi lạnh.
Thư sinh áo lam vừa mở cửa lớn của Tống gia đi ra ngoài, sau khi nhìn thấy quan sai ở bên ngoài, vẻ mặt khó hiểu thoáng nhiền về hướng Phàn gia, lại lập tức lùi trơ về đóng cửa lại.
Trong nhà, Phàn Trường Ngọc đang nén lại một thân lệ khí bộc phát vì cơn thịnh nộ của mình, không nói lời nào quỳ xuống nhặt lại bài vị của phụ mẫu đã bị ném trên mặt đất.
Máu trên tay của nàng làm vấy bẩn bài vị, nàng liền dùng tay áo lau sạch.
Một bộ đao pháp cán dài này là do phụ thân nàng truyền dạy, nhưng phụ thân đã bắt nàng hứa không được sử dụng trước mặt người khác.
Phụ thân nàng đã nói, chỉ có trong những tình huống bất đắc dĩ, gặp nguy hiểm đến tính mạng mới có thể dùng, nếu không có thể sẽ rước lấy phiền phức.
Nàng hôm nay phá lệ, nhưng không phải là bởi vì tính mệnh mà lo lắng, mà là vì bài vị của phụ mẫu.
Phàn Trường Ngọc ôm lấy bài vị, nhắm lại đôi mắt ửng đỏ.
Phụ thân, đừng trách Trường Ngọc.
–
Có sự can thiệp của quan sai, quá trình xử lý mọi việc sau đó trở nên yên bình hơn rất nhiều.
Phàn Trường Ngọc đả thương không ít người trong sòng bạc, nhưng đối phương tự ý xông vào nhà dân, hủy hoại đồ đạc trong nhà nàng trước, quan sai phán là mấy người sòng bạc gây chuyện, yêu cầu Kim gia bồi thường tổn thất trong nhà cho Phàn Trường Ngọc, cũng không bắt Phàn Trường Ngọc trả tiền thuốc men cho bọn chúng.
Phàn đại lớn giọng la hét, theo luật thì toàn nhà của Phàn Trường Ngọc phải thuộc về ông ta, quan sai nghiêng người liếc nhìn Phàn đại một cái nói: "Việc này một thước thì tính là một thước, nếu như ngươi nếu muốn lấy tòa nhà, thì cứ viết đợn kiện gửi đến nha môn, mời huyện lệnh đại nhân phân xử."
Phàn đại nhất thời không dám lên tiếng nữa.
Người của sòng bạc dìu dắt nhau rời khỏi nhà Phàn gia như dây hồ lô, Phàn đại cũng xấu hổ mà, đám người xem náo nhiệt lúc này mới từ từ tản đi.
Phàn Trường Ngọc nói với đầu lĩnh của quan sai: "Đa tạ Vương thúc."
Vương bộ đầu cũng coi như là bằng hữu của phụ thân nàng khi còn sống, Triệu thợ mộc từ xa chạy tới mời ông ấy đến, cũng là muốn nhờ ông giúp đỡ Phàn Trường Ngọc một phen.
Vương bộ đầu nói: "Hôm nay là do bọn chúng không chịu nói lý, ta chỉ chấp pháp theo lẽ công bằng cũng không tính là thiên vị cháu. Nhưng nếu như Phàn đại thật sự đưa đơn kiện đến huyện nha, tòa nhà này của cháu sợ sẽ không giữ nổi."
Phàn đại sở dĩ vẫn chưa đưa đơn kiện đến huyện nha, một là do ông ta thấy thưa kiện phiền phức, hai là nếu mời trạng sư cũng phải tốn rất nhiều bạc.
Nhưng sau khi ông ta biết không thể ép được Phàn Trường Ngọc, vì để lấy được khế ước nhà đất đi cầm để trả nợ cờ bạc, không chừng quay đầu thật đến huyện nha cáo trạng.
Trên mặt Phàn Trường Ngọc thể hiện rõ sự mệt mỏi và thất vọng: "Biện pháp nào cháu cũng đã suy nghĩ qua, cũng đã nhờ người hỏi qua trạng sư, bọn họ đều nói cháu không thể sang tên nhà đất mà phụ mẫu đã để lại."
Trạng sư chuyên thay người khác viết đơn thưa kiện, bọn họ rất thông thạo pháp luật của triều đại này.
Vương bộ đầu dù sao đã quen với việc xử lý các vụ án trong nhiều năm, kiến thức cũng rộng rãi, hắn trầm tư một lát sau nói: "Có lẽ còn có một biện pháp."