• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phàn Trường Ngọc vừa mới đi ra khỏi tân phòng với hai cái chăn dày trong tay, trực giác của nàng không ổn, ngẩng đầu liếc mắt nhìn bên ngoài tường viện, có hai bóng đen cực lớn lập tức co rút lại phía dưới tường viện.

Phàn Trường Ngọc: "..."

Ngay cả khi Phàn đại và thê tử của ông ta biến thành tro, nàng vẫn sẽ nhận ra họ.

Hai người này đã nghe nói về việc nàng kén rể, sợ rằng nàng sẽ tìm người lạ để diễn trò lừa họ, hơn nửa đêm không ngủ đến trèo tường nhà nàng để đào góc tường nghe lén sao?

Lúc này, bên ngoài bức tường viện của Phàn gia, Phàn đại và thê tử lưng hùm vai gấu Lưu thị, mỗi người trèo lên một cặp thang gỗ, cúi đầu qua tường viện, nhỏ giọng nói chuyện.

"Ông nhìn xem, tôi nói nha đầu kia chỉ là tùy tiện tìm người giả ở rể để hù dọa chúng ta thôi! Đêm tân hôn mà nha đầu đó ngủ phòng riêng! Ông còn hoảng hốt cái gì!"

Phàn đại vừa nghĩ tới căn nhà này vẫn còn có hi vọng, liền không giấu được hưng phấn nói: "Nhìn lại đi! Nhìn lại đi!"

Khi nửa cái đầu của hai người lại lén lút chui qua bức tường viện, nhìn thấy Phàn Trường Ngọc ôm chăn bông dày đi vào phòng bên cạnh, sau đó lại đi ra, đi vào bếp bưng một chậu nước, quay lại tân phòng, như thể nha đầu vừa mới đi sang phòng bên cạnh để cất chăn.

Phu thê Phàn đại không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Chẳng lẽ bọn họ đoán sai?

-

Sau khi Phàn Trường Ngọc bước vào tân phòng lần nữa mà không gõ cửa, mang theo một chậu nước nóng, nàng bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của nam nhân ngồi cạnh bàn với nửa thân trên không mặc áo, nàng dùng ánh mắt hướng ngoài viện ra hiệu, nửa xấu hổ nửa bất đắc dĩ: "Đại bá và đại bá mẫu của ta phỏng chừng cho rằng ta tùy ý chiêu mộ người đến ở rể để lừa gạt bọn họ, đang ở bên ngoài vách tường nghe lén.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================

Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, lại dựa vào trên bàn tròn.

Hắn vừa uống thuốc, cơn đau thấu xương kịch liệt từ da thịt vỡ vụn dọc theo dây thần kinh truyền khắp người, khiến cho trán, vai, lưng, eo và bụng hắn đều toát mồ hôi lạnh, gần như toàn bộ sức lực của hắn đều dồn hết vào việc chịu đựng nỗi đau này, không còn tâm trí để quan tâm đến việc đi hay ở của Phàn Trường Ngọc.

Vai hắn kéo căng, mái tóc ướt đẫm mồ hôi dính trên trán, mi mắt cũng đẫm mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi, giống như một con sói hoang bị đánh mấy lần vẫn không chịu khuất phục.

Đây là lần đầu tiên Phàn Trường Ngọc nhìn thấy toàn bộ vết thương trên người hắn, không có băng gạc che đậy, có vết thương vốn là bong tróc thịt nay đã kết vảy, có vết thương máu thịt be bét một mảnh, trừ những vết thương đó ra, trên người hắn mơ hồ có rất nhiều vết thương cũ.

Phàn Trường Ngọc không khỏi nghĩ đến phụ thân nàng, trên người ông cũng mang nhiều vết thương cũ như thế này, xem ra đi áp tiêu thật sự là một nghề lấy mạng ra để đổi.

Nàng đặt chậu nước xuống, bước tới nhíu mày hỏi: "Ta có thể giúp gì cho huynh không?"

Người nửa nằm trên bàn cũng không ngẩng đầu, hắn dùng đầu ngón tay tái nhợt cầm lấy một lọ thuốc bột đưa trả lại: "Phần thuốc bột còn lại rắc lên vết thương trên lưng đi."

Hắn vẫn luôn cẩn thận, Hải Đông Thanh mang tới thuốc đã sớm bị hắn đổi sang bình thuốc do lão nhân kia mua.

Phàn Trường Ngọc nhận lấy lọ thuốc, làm theo lời hắn, nhưng gần như ngay lúc đó, cơ bắp trên vai và lưng của hắn càng siết chặt hơn, giống như một tảng đá, gần như không thể chịu nổi, hắn quay đầu cắn chặt xiêm y chất đống trên bàn.

Nàng nhíu mày, nghĩ đến lần trước phản ứng của hắn khi bôi thuốc hình như không nghiêm trọng như vậy, nhưng nghĩ đến hôm nay đại hôn mệt mỏi, trong lòng có chút áy náy.

Nàng nhìn thoáng qua miếng gạc dính đầy máu và mồ hôi trên mặt đất, rồi đi đến tủ lấy ra một mảnh lụa trơn.

Đây là số vải chưa sử dụng mà nhà nàng đã mua để làm tang lễ sau khi phụ mẫu qua đời. Nàng dùng kéo cắt những vải dài để thuận tiện dùng băng bó.

Một lúc sau, toàn thân cơ bắp của Tạ Chinh đang kéo căng thả lỏng được một chút, hắn phun xiêm y mà hắn đã cắn trong miệng ra, từ từ ngước mắt lên nhìn Phàn Trường Ngọc.

"Đỡ hơn chưa?" Phàn Trường Ngọc thấy thế, vội vàng bỏ cây kéo trong tay xuống.

Tạ Chinh rất kiêng kị người bên ngoài nhìn thấy hắn chữa thương, khi đó hắn sẽ giống như một con chó hoang yếu đuối ai cũng có thể tùy ý lấy mạng.

Nhưng cho dù dáng vẻ của hắn trông có chật vật đến đâu thì nữ tử trước mặt hắn cũng đã nhìn thấy điều đó. Sau khi thói quen lâu đời bị phá vỡ, hắn vô thức bài xích, chỉ lãnh đạm nói cảm tạ.

Phàn Trường Ngọc liếc nhìn vết thương trên người hắn, nhưng rộng lượng không thèm so đo tới hắn. Có lẽ là quá đau, tâm tình của hắn mới không tốt.

Tạ Chinh nhặt xiêm y trên bàn mặc vào người, cảm giác máu thịt và mồ hôi dính vào lưng hắn thật không dễ chịu, nhưng sự giáo dưỡng tốt của hắn khiến hắn không thể thản nhiên đối mặt với một nữ tử mà trên người không mặc xiêm y.

Phàn Trường Ngọc thấy vậy vội vàng gọi hắn: "Huynh mới đổ mồ hôi, trên người còn có rất nhiều vết máu, trước tiên lau đi, lát nữa ta tìm xiêm y của phụ thân cho huynh."

Tình cờ vừa rồi nàng có mang một chậu nước vào, vốn là định đưa cho hắn rửa mặt, nhưng bây giờ ngược lại đã có đất dụng võ.

Tạ Chinh có thể tự lau cơ thể phía trước, nhưng Phàn Trường Ngọc phải giúp hắn lau ở phía sau lưng, nàng lau cẩn thận hơn nhiều so với hai lần hắn tự lau một cách tùy tiện, nàng vắt khô chiếc khăn cẩn thận tránh đi vết thương, cẩn thận lau từng chút từng chút vết máu trước đó do bôi thuốc còn đọng lại vệt nước màu nâu.

Thỉnh thoảng, khớp ngón tay của nàng vô tình chạm vào lưng hắn, không mềm mại, nhưng rõ ràng là khác với bàn tay phủ đầy vết chai sạn của hắn, dường như có một luồng điện cực nhỏ từ nơi khớp ngón tay nàng cọ vào.

Cảm giác ngứa ngáy này trước đây chưa từng trải qua, Tạ Chinh vô thức cau mày.

Thấy vậy, động tác của Phàn Trường Ngọc dừng lại: "Đụng vào vết thương của huynh sao?"

Hắn mím chặt môi, vẻ mặt càng lãnh đạm: "Không có."

Sau khi lau lưng cho hắn, chậu nước đã đầy vết máu và vết thuốc bị hòa nhiễm đến đục ngầu, Phàn Trường Ngọc lấy mảnh vải nàng đã cắt ra quấn cho hắn, lần này đầu ngón tay không tránh khỏi chạm vào da thịt hắn nhiều hơn, có lẽ bởi vì vừa mới bôi thuốc nên vã rất nhiều mồ hôi, nhiệt độ trên cơ thể hắn lúc này nóng hơn bao giờ hết.

Phàn Trường Ngọc thì đứng còn hắn thì ngồi, thỉnh thoảng nàng cúi đầu quấn dây vải, mái tóc dài xõa xuống nhẹ nhàng lướt qua vai và cổ hắn.

Giòn, ngứa, tê.

Lông mày của Tạ Chinh gần như xoắn lại thành một chữ "xuyên", hắn lặng lẽ tránh đi.

"Được rồi." Phàn Trường Ngọc không phát hiện sự khác thường của hắn, nàng ngồi thẳng dậy sau khi thắt nút, bận rộn nửa ngày, trên trán nàng cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nàng đi đến chiếc rương và tìm một bộ xiêm y cũ mà phụ thân nàng vẫn thường mặc đưa cho hắn, rồi lấy chậu nước ra bên ngoài để đổ.

Đèn lồng đỏ dưới mái hiên đung đưa trong gió lạnh, hai bóng đen như hùm gấu bên ngoài tường viện kia, sau khi thấy nàng đi ra ngoài liền co rút lại về phía đầu tường, còn tưởng rằng đã ẩn nấp rất tốt.

Phàn Trường Ngọc cũng phối hợp giả vờ không phát hiện, mắng: "Mèo hoang nhà nào đó, lại đến nhà ta trộm thịt!"

Nàng bưng chậu nước trong tay đi tới, từ trong chậu lấy hai gáo nước lạnh đổ vào trong chậu, sau đó dùng sức hất ra ngoài tường viện, "Lần sau nếu để ta bắt được, xem ta có dạy dỗ súc sinh này không!"

Ngoài tường viện, hai phu thê Phàn đại đầu ướt sũng, lạnh đến run lập cập, nhưng sợ bị phát hiện nên không dám phát ra tiếng.

Mãi cho đến khi tiếng bước chân trong sân không còn nữa, Phàn đại mới run rẩy phun ra thứ nước mà hắn vô tình nuốt vào trong miệng, nhăn mặt hỏi: "Nha đầu chết tiệt kia tạt thứ nước gì vậy? Đây là cỗ mùi vị gì thế?"

Lưu thị lấy tay áo lau vết nước trên mặt và ngửi: "Có mùi như máu và mồ hôi".

Hai phu thê sửng sốt một lúc, rồi dùng sức phun ra, "Chết tiệt, đó không phải là nước tắm của họ sao!"

Chiếc áo khoác ướt sũng bị gió lạnh thổi bay, lạnh đến thấu xương, răng họ va vào nhau lập cập.

Tối hôm đó, chân tường hoàn toàn không nghe tiếng động gì nữa, sau khi về đến nhà, phu thê Phàn đại bị cảm phong hàn nặng, ốm đến mấy ngày không thể xuống giường, cũng không nhắc đến chuyện đó.

Phàn Trường Ngọc sợ lại phát sinh biến cố, suy nghĩ hai lần, liền đến tân phòng trải chăn đệm nằm dưới đất mà ngủ, Tạ Chinh cũng không nhiều lời.

Phàn Trường Ngọc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, và khi Tạ Chinh vẫn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, hơi thở của nàng đã kéo dài.

Theo phong tục dân gian, ngọn nến trong đêm tân hôn phải được thắp sáng suốt đêm, vì vậy Phàn Trường Ngọc đã không dập tắt ngọn nến để cho người ngoài xem.

Ngọn nến hôn lễ đang cháy từ từ bùng cháy, và khi có tâm nến nổ lên một âm thanh nhẹ, Tạ Chinh hơi quay đầu nhìn xuống chăn đệm đang trải trên sàn nhà.

Ánh sáng ấm áp dài ba thước lan tỏa trên mặt đất, nữ tử cuộn mình trong chiếc chăn dày, mái tóc đen phủ xuống gối, làn da trên khuôn mặt lộ ra màu ngọc bích ấm áp dưới ánh nến vàng nhạt.

Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Khi tỉnh táo, nàng có sự thô tục của một thân chợ búa, mặc dù nàng có dung mạo đẹp đến đâu thì người ta cũng sẽ bỏ qua nàng.

Nhưng khi ngủ thiếp đi thì có thể xem xét.

Ý thức được bản thân hắn đang suy nghĩ về vấn đề nàng có đẹp hay không, Tạ Chinh đột nhiên mở mắt ra, hung hăng cau mày.

Dung mạo của nàng đẹp hay xấu, liên quan gì đến hắn?

Chỉ cần vết thương đỡ hơn, hắn có thể rời khỏi nơi này, sau này có liên hệ gì với nữ tử này hay không cũng khó nói.

Hắn ngừng suy nghĩ và nghiêng người sang một bên, đối mặt với vách tường và nhắm mắt lại.

-

Phàn Trường Ngọc có thói quen làm việc và nghỉ ngơi của riêng mình, đến giờ sẽ tỉnh giấc.

Nàng ngồi dậy, phát hiện bản thân đang ngủ trên mặt đất, Trường Ninh cũng không ở bên cạnh nàng, cách đó vài bước có một nam nhân nằm trên giường, nàng còn mê mang một lúc.

Lập tức nhớ tới ngày hôm qua là ngày thành thân, nàng đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài trời vừa tờ mờ sáng, trong nhà nến cưới vẫn còn hơi cháy, dưới chân nến chồng chất những vết nến loang lỗ lốm đốm.

Phàn Trường Ngọc nhẹ nhàng đứng dậy, tối hôm qua nàng mặc nguyên xiêm y đi ngủ, mặc xiêm y cũng đỡ phải xấu hổ và phiền phức, sau khi vứt chăn xuống đất, nàng đi ra khỏi phòng.

Đêm qua gió tuyết không ngừng, hôm nay đã ngừng lại, sáng nay trong sân đã phủ một tầng tuyết dày, đầu tường cùng cành khô ngoài tường đều trắng xóa.

Phàn Trường Ngọc xoa xoa tay vì lạnh, trước tiên đi đến mái hiên lấy củi đốt lửa, đặt vào một cái chậu treo để nấu nước rửa mặt, sau đó cầm chổi đi quét tuyết trong sân.

Nghe thấy tiếng khóc của Trường Ninh truyền đến từ nhà bên cạnh, nàng vội vàng đưa muội muội trở về.

Trường Ninh bình thường rất ngoan ngoãn, nhưng sau khi phụ mẫu qua đời, nếu thức dậy và không thấy Phàn Trường Ngọc thì sẽ khóc một lúc.

Phàn Trường Ngọc đã dỗ dành muội muội, để muội muội ngồi trên ghế đẩu và dùng lược chải tóc cho muội ấy.

Không biết có phải do sức khỏe yếu từ nhỏ hay không mà tóc Trường Ninh không đen và dày như của nàng, ngược lại mềm và hơi vàng, tóc gãy rụng rất nhiều, khá rắc rối khi buộc hai búi nhỏ.

Phàn Trường Ngọc vẫn còn có chút không quen, cho nên hai búi tóc trên đầu Trường Ninh mỗi ngày đều xấu theo một kiểu khác nhau.

Khi Phàn Trường Ngọc chải tóc cho muội muội xong và bảo muội ấy đi rửa mặt, Trường Ninh sờ búi trái rồi búi phải, cảm thấy có gì đó không ổn nên cầm khăn mặt của mình đến chậu rửa mặt, đối mặt với hình ảnh phản chiếu ở trong nước, phát hiện búi tóc hôm nay lệch một cách thái quá.

Tiểu cô nương gẩy gẩy búi tóc và nói: "A tỷ, tỷ buộc tóc lệch rồi."

Phàn Trường Ngọc ho khan hai tiếng: "Ăn cơm xong tỷ phải đi huyện nha, không có thời gian chải đầu cho muội, hôm nay chúng ta làm như vậy đi, được không?"

Tiểu Trường Ninh rất dễ dỗ, lập tức không hỏi thêm nữa.

Khi Phàn Trường Ngọc lấy nước lần nữa và đem vào phòng, nàng phát hiện người trong phòng dường như đã thức dậy được một lúc, đều đã mặc xong xiêm y và ngồi trên giường.

Như vậy thì cuộc đối thoại giữa nàng và muội muội đều bị hắn nghe thấy, Phàn Trường Ngọc vẫn có chút xấu hổ.

Nàng đặt chậu rửa mặt lên chiếc ghế đẩu tròn ở cạnh giường, đưa cho hắn chiếc khăn sạch sẽ rồi nhắc đến lời hứa khi hắn về giả ở rể: "Ta sẽ đến huyện nha để sang tên căn nhà, đồng thời giúp huynh bổ sung hộ tịch, xong sẽ mang đại phu trở về cho huynh."

Nghe vậy, Tạ Chinh nói: "Không cần gọi đại phu, vết thương trên người ta có thể tự hồi phục."

Vết thương trên người hắn đã dùng kim sang dược trị liệu xong, hắn chỉ cần nghỉ ngơi chờ vết thương lành lại là được.

Phàn Trường Ngọc gãi đầu hỏi: "Vậy huynh cần gì, ta mua cho huynh?"

Bên kia vẫn lắc đầu, điều này khiến Phàn Trường Ngọc cảm thấy ngượng ngùng. Điều này khác với những gì đã hứa trước đó, và có vẻ như việc giả ở rể này là do nàng chiếm tiện nghi.

Nàng nghĩ lát nữa đi huyện thành, sau khi làm xong việc chính sự ở nha môn, khi trở về sẽ mua cho hắn ít thuốc bổ, để hắn bồi bổ thân thể.

Sau khi ăn vội bữa sáng, Phàn Trường Ngọc đi ra ngoài, bởi vì bây giờ trong nhà không chỉ có một mình muội muội, nàng không thể để muội muội đến nhà Triệu đại nương nữa, trước khi ra ngoài nàng chỉ nói với Trường Ninh rằng nếu có chuyện gì thì muội ấy có thể đi đến nhà Triệu đại nương bên cạnh nhờ giúp đỡ.

Không ngờ nàng vừa đi, tên lưu manh đang theo dõi gần ngõ đã chạy đến sòng bạc báo tin.

Khi tiếng phá cửa vang lên loảng xoảng, vừa lúc Tạ Chinh tình cờ tìm thấy một cuốn sách từ góc phòng, không hứng thú mà lật được hai trang, hai đầu lông mày uể oải cất giấu mấy phần nhàm chán vô cùng không kiên nhẫn, tâm tình thật sự không được tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK