Giang Tứ cũng không vội.
Mục đích giữ cô lại để tịnh dưỡng mắt cá chân đã đạt được, dưới bục không nói tự hiểu. Trong khi nói chuyện điện thoại với bà cụ, anh quan sát cô gái đang tiến lại gần.
Lớp một những người khác đã đi. Dưới sự giám sát của các tân sinh viên khác khoa Tự Động Hóa, cho dù cô gái có chút căng thẳng bờ vai phòng bị muốn quay người bỏ chạy, chắc cũng không có gan làm vậy.
Chỉ có thể giống giờ phút này, giống như một cây kim sắt nhỏ bị nam châm giữ lại, trong lúc bất an và loạng choạng bị lực từ trường vô hình kéo về phía anh.
Vẫn là nhìn quen mắt.
"... Nói chuyện với con con có nghe thấy không?" Bà cụ bị qua loa quá rõ ràng, cuối cùng cũng phát giác.
Giang Tứ thu liễm ánh mắt làm càn: "Nghe thấy được." Anh nửa cuối đầu, lười biếng kéo dài giọng nói "Con liền chờ bà phân phó, khi nào bà hỏi thăm được tin tức cháu gái xa còn thân hơn cháu nội ruột, cháu sẽ giao mình đến tận cửa làm trâu làm ngựa, hi sinh vì chính nghĩa? Nhiêu đây đủ chiếu cố chưa?"
"Con nghe một chút cách dùng từ không đứng đắn của con kìa!" Bà cụ tức giận đến không nhẹ "Giang gia có một nửa thư hương môn đệ* từ đời cha con, làm sao tới đời con, con lại là một tên lưu manh như vậy? Con nói trăm năm sau bà sẽ đi xuống dưới, bà làm sao có thể đối mặt với ông nội con cùng liệt tổ liệt tông Giang gia?"
*Thư hương môn đệ: con em nhà dòng giỏi học hành đỗ đạt.
Giang Tứ nói nhỏ: "Vậy thì ông nội của cháu chính là một lão già cổ hủ, trăm năm dòng dõi thư hương của nhà họ Giang, sao vẫn không mang theo bà đi theo thuyết vô thần nhỉ?"
"GIANG, TỨ!"
Bà cụ khó chịu, tai nghe bluetooth hình như bị rung lên.
"Nghe bà trung khí mười phần, gần đây thân thể cos phải rất tốt." Khóe mắt lướt qua chiếc váy trắng ở góc, anh mắt Giang Tứ khẽ động "Con trong trường còn có việc, hôm nay không thể cùng bà tâm sự. Chờ cuối tháng khi buổi bảo vệ đồ án của dự án trung tâm không người lái kết thúc, con sẽ trở về bồi bà nói chuyện, được chứ?"
"Hừ!"
Bà cụ bực bội cúp máy trước.
Giang Tứ giơ tay và gõ hai lần vào tai nghe Bluetooth để tắt chế độ cuộc gọi. Sau đó, anh ngước đôi mắt đang cụp xuống và nhìn cô gái dừng lại trước mặt anh một mét.
Cô gái khẽ cúi đầu lễ phép, không ngẩng đầu cũng không nhìn anh. Vẫn như trước là chiếc váy dài màu trắng, khi buông xuống không có gió thì gần như che kín mắt cá chân mảnh khảnh của cô, che đi vết sẹo dài. Điểm khác biệt là phần thân trên đã được thay thế bằng một chiếc áo sơ mi mỏng có đường móc nửa ống tay, gần với màu be nhạt, hơi ôm sát nên có thể tôn lên bộ ngực nhỏ hơi phập phồng và vòng eo nhỏ.
Đường viền cổ áo dường như cũng thấp hơn lần trước, xương quai xanh lộ ra, mái tóc đen nửa xõa nửa búi, chiếc cổ trắng như tuyết có đường nét đẹp hoàn toàn lộ ra dưới mắt.
Giang Tứ trừng mắt: "Tôi không ăn em. Tới gần đây."
"..."
Bị nhiều người trong lớp vụng trộm dò xét, Tống Vãn Chi vô cùng khó chịu.
Cô nắm chặt một hoặc hai đốt ngón tay của bàn tay đang buông dưới váy và bước một bước rất nhỏ về phía anh một cách khó nhọc.
Giang Tứ thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm mắt cá chân của cô gái giấu dưới váy mấy giây, anh tùy ý hừ một tiếng: "Dưới chân em có thước đo milimet sao?"
"... Không có." Cô gái ăn nói nhẹ nhàng, trả lời những câu hỏi vô lý của anh một cách lặng lẽ và lịch sự.
"Ban đêm mấy ngày trước, em bắt gặp tôi đang ăn thịt người sao?"
"?" Tống Vãn Chi giật mình, vô ý thức ngước mắt.
Gặp nàng thực có can đảm thư, sông tứ tức giận đến cúi đầu cười: "Không phải làm sao ngươi biết ta là ai, còn một bộ ta lúc nào cũng có thể sẽ ăn ngươi biểu lộ? Hay là chúng ta ở giữa có cái gì ta không biết chuỗi thức ăn, bên cạnh ghi chú lấy ta ăn ngươi không nhả xương?"
Thấy cô thật không dám tin, Giang Tứ cúi đầu tức giận cười: "Bằng không, làm sao em biết tôi là ai, còn có biểu hiện tôi sẽ ăn thịt em bất cứ lúc nào? Hay giữa chúng ta có một chuỗi thức ăn nào đó mà tôi không biết, bên cạnh ghi chú "Tôi ăn em đến cả xương cũng không nhả"?
"Em" Tống Vãn Chi bị anh trêu chọc đến hai má ửng đỏ, nhưng vẫn là không dám nhìn anh "Không có."
Mọi người ở An Kiều đều biết, Giang Tứ có trí nhớ vô cùng tốt, gần như đã gặp qua là không quên được.
Chỉ là hắn rất ít đối người nào hoặc sự tình để bụng, càng lười đi nhớ. Thế là không bao lâu liền nhập môn tát thiên tài câu lạc bộ thiếu niên, đến tốt nghiệp cấp ba còn chưa hẳn nhận được trong lớp một nửa đồng học, đối những lãnh đạo kia lão sư liền càng không biết nhận lầm nhiều ít —— Cái này đã sớm là an kiều liên quan tới hắn đàm tiếu.
Chẳng qua là anh rất ít để ý tới người nào vật gì, huống chi là nhớ tới. Vì vậy, không bao lâu anh tham gia Câu lạc bộ thiên tài Mensa* khi còn nhỏ, đến khi tốt nghiệp cấp ba có thể không nhận ra một nửa số bạn học trong lớp chứ đừng nói đến việc cậu ấy nhận lầm bao nhiêu những giáo viên hàng đầu — đây là những lời đàm tiếu của An Kiều từ lâu về anh.
*Mensa là cộng đồng gồm những người có IQ cao nhất và lâu đời nhất trên thế giới. Đây là một tổ chức phi lợi nhuận dành cho những người có điểm số IQ cao hơn 98% nhân loại (131), kết quả thu được từ việc kiểm tra IQ hoặc thông qua một số kết quả bài kiểm tra trí thông minh hợp lệ khác.
Nói một cách chính xác, Giang Tứ đã thoáng nhìn thấy Tống Vãn Chi trong khán phòng An Kiều đông đúc.
Cho nên cô không dám lại gần, sợ anh nhớ lại.
Càng sợ rằng anh lại không nhớ.
Bây giờ nhìn... Có lẽ vẫn là cái sau.
Tống Vãn Chi bóp đau đầu ngón tay, mới kìm nén được cảm xúc của cô đang dâng lên trong đầu. Cô biết không thể bỏ mặc nó phát triển đến không kiểm soát được, cô cũng không thể vô duyên vô cớ đỏ mắt trước mặt anh cùng nhiều người như vậy.
"Em đây là bị tôi dọa nên khóc rồi?" Một giọng nói lười biếng không kịp chuẩn bị vang lên.
Tống Vãn Chi run lên, vô ý thức ngước mắt lắc đầu: "Em không có khóc."
"..."
Con ngươi màu trà ẩm ướt và sạch sẽ.
Đuôi mắt hơi rũ xuống, xác thực không có khóc.
Nhìn cô một cái thật sâu, Giang Tứ kìm chế cảm xúc.
Nếu không phải đa số tân sinh còn đang trong phòng học, chắc hẳn anh đã không kìm được tâm tư muô sn trêu chọc cô – Anh thậm chí còn muốn lôi kéo tay chân mảnh khảnh của cô gái nhỏ xuống dưới mí mắt nhìn thật kỹ, xem anh có thể khiến cô đang cắn chặt môi mà kêu lên vì hành vi quá phận của mình hay không.
Chỉ là suy nghĩ một chút.
Không thể bắt nạt bạn nhỏ chưa biết tên.
Giang Tứ trong lòng kích động, anh vô ý thức đưa tay sờ hộp thuốc lá, lấy lại tinh thần trước khi rút ra, chậm rãi ấn trở về.
"Có kẹo không?" Giang Tứ hỏi.
Tống Vãn Chi giật mình: "Kẹo?"
"Ừ. Có que hay không có que, đều được." Giang Tứ trầm giọng khàn khàn, hơi nghiêng mặt về phía cô, để âm lượng của anh đặt ở giữa hai người. Ánh sáng hắt ra một cái bóng mỏng manh phía sau anh, tạo nên sự mơ hồ trên cặp lông này dựng đứng và đôi mắt đen nhánh của anh.
Sau khi xác nhận xong, cô vẫn còn hơi nghi hoặc, Tống Vãn Chi lắc đầu: "Không." Cô im lặng một lúc, nhưng vẫn mạnh dạn nhẹ giọng hỏi: "Anh bị hạ đường huyết sao?"
Anh rõ ràng không thích nhất đồ ngọt.
Có phải dự án thử nghiệm của trung tâm nghiên cứu hệ thống không người lái quá mệt mỏi...
"Hạ đường huyết?" Giang Tứ cười nói: "Nếu như tôi nói phải, em đi mua kẹo cho tôi được không?"
"Được." Tống Vãn Chi không nghĩ nhiều, nghe được lập tức liền gật đầu.
Cảm xúc giữa lông mày và đôi mắt của Giang Tứ đông cứng trong giây lát.
"Đáng tiếc không phải." Anh quay đầu lại, thần sắc cùng ngữ khí thoải mái "Tôi nghiện thuốc lá."
Tống Vãn Chi nhíu mày: "Hút thuốc không tốt."
"..."
Bên cạnh bàn giáo viên bỗng dưng yên lặng.
Giây đầu tiên lý trí trở về, Tống Vãn Chi liền biết mình đã phạm sai lầm – Dưới sự khống chế yêu thích nhiều năm, cô vô ý thức quan tâm anh, thậm chí nói chuyện đúng mực đều quên.
Cô quên, họ chỉ nên là những người lạ gặp nhau vài lần.
Giang Tứ quả nhiên quay đầu lại, trên mặt mang theo nụ cười nửa miệng: "Đối với bạn nhỏ mà nói, hút thuốc thật sự là không tốt."
Tống Vãn Chi nhíu mày, không nói chuyện.
"Không phục hả bạn nhỏ?" Hắn nửa cười khàn.
Mày Tống Vãn Chi cơ hồ vặn thành nụ hoa, cô cố nén mấy lần vẫn là không chịu nổi, không nhìn anh, rũ mắt xuống, ôn nhu nói: "Hút nhiều về sau sẽ bị bệnh ung thư."
Sông tứ càng cười, vô ý hướng nàng thấp cúi người, cảm giác áp bách liền trèo quấn đi lên: "Vừa mới còn dọa phải chạy, hiện tại ngược lại là quản lên ta quất không hút thuốc lá, ngươi là định cho ta làm bạn gái a."
Giang Tứ càng cười lớn hơn, vô ý cúi thấp người về phía cô, cảm giác bị áp bức dâng lên: "Vừa rồi còn bị tôi dọa sợ tới mức muốn chạy trốn, nhưng bây giờ lại quản cả việc tôi hút thuốc, em định làm bạn gái tôi hả?"
"—"
Tống Vãn Chi giật mình ngước mắt.
Lời này vừa nói ra, ngay cả bản thân Giang Tứ cũng kinh ngạc.
Nói đùa là vậy, nhưng anh cũng không thể đùa giỡn với nhũng cô gái như vậy, huống chi là một người vừa gặp không lâu, ngay cả tên của cô gái nhỏ cũng không biết.
"Thật có lỗi, trước kia cùng bạn bè nói đùa đã quen." Giang Tứ khẽ nheo mắt nhìn cô, một hai giây sau anh đè nén được cảm xúc, lại dựa vào phía sau "Đợi chút nữa chúng ta tập hợp ở sân luyện tập khu B, em xuống lầu trước đi."
"..."
Tống Vãn Chi sắc mặt tái nhợt, không muốn anh nhìn thấu tâm tình của cô, cô xấu hổ cụp mi, xoay người đi ra ngoài.
Cô biết Giang Tứ có lẽ không thiếu "bạn bè" có thể đùa giỡn như vậy và anh chỉ coi cô như một người trong số họ. Vi phạm nội quy trước là cô, cô không có tư cách trách người khác, hơn nữa cô biết rõ hơn ai hết, những người bạn gái cũ của Giang Tứ luôn ngoan ngoãn nghe lời anh, không ai trong số họ dám quản thói quen xấu hút thuốc của anh. Làm sao cô, một người xa lạ, có thể nói về điều mà những người bạn gái cũ của anh không thể quản được.
Tại sao không nhịn xuống, rõ ràng đã tự nhủ với bản thân sẽ không tới gần.
Tống Vãn Chi càng nghĩ càng buồn bực, cúi đầu. Bước chân của cô tăng lên không do dự, cô cảm thấy mình giống như một chú hề bị lộ lớp ngụy trang, xấu hổ lảo đảo chạy trốn khỏi sân khấu giữa những tràng cười im lặng.
Dường như có một ánh nhìn sau lưng cô, giống như một tia sáng vô hình chiếu theo, buộc cô phải rời đi nhanh hơn.
Giang Tứ đứng bên bàn, hai mắt thâm thúy.
Anh nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào bóng người gần như khập khiễng và chạy nước kiệu cho đến khi cô biến mất hoàn toàn.
Nói đến một câu trêu đùa về bạn gái, dọa cô đến nỗi sắc mặt đều trắng bệch. Tốc độ chạy trốn có lẽ nhanh gấp mấy chục lần cô đến đây, không kịp chờ đợi lại hoảng sợ.
Quả nhiên một tờ giấy trắng, còn không hiểu được chỉ sợ anh như hổ.
Trực giác rất nhạy bén, nhưng vẫn không hiểu quy tắc.
Ví dụ, khi đối mặt với những loài ăn thịt hung dữ như hổ và sư tử, điều nguy hiểm nhất là quay đầu bỏ chạy - tấm lưng không được bảo vệ sẽ chỉ khơi dậy ham muốn săn mồi của chúng, còn chiếc cổ mềm mại và mỏng manh giống như dụ thú hoang xông lên cắn và kéo về hang.
Sự kích động khơi dậy cơn thèm thuốc trước đó không thể kìm nén được mà ngược lại như bị đổ thêm dầu vào lửa, càng ngày càng mãnh liệt.
Giang Tứ đút tay vào túi, lấy chiếc bật lửa của Zippo, mở ra rồi lại đóng lại. Sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần, cảm xúc nhỏ nhoi đó cuối cùng đã bị nghiền nát thành bột trong âm thanh bị bóp nghẹt và trốn vào một góc tối vô hình.
"Năm phút sau." Giang Tứ quay đầu, vẻ mặt thả lỏng đến nổi không nhìn thấu tâm tình, không thèm ngước mắt lên "Tập hợp dưới tòa nhà số ba sân luyện tập khu B. Các lớp dẫn đội, chuẩn bị hoạt động ngoại khóa."