• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Vãn Chi có chút mệt mỏi, nhưng vẫn cố chống đỡ thân thể xuống giường, đi rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Cô đi xuyên qua bóng cây và tiếng ve kêu khắp nửa saan trường và cuối cùng đến quán cà phê bên ngoài trường trước 2:50. Vào buổi chiều thứ bảy sau khi tan học, trong quán cà phê có nhiều người hơn, một nửa trong số họ là sinh viên Đại học S.

Tống Vãn Chi cũng không chú ý đến bọn họ.

Cô dừng lại ở cửa, nhìn về phía cửa sổ cách đó không xa, trong mắt có chút kháng cự — Chiếc bàn bên trong đã đặt trước, lúc này đã có một người đàn ông mặc vest, đi giày da đang ngồi. Bộ vest được cắt may cẩn thận làm nổi bật lên bóng lưng thẳng tắp; cà vạt, áo sơ mi, khuy tay áo và ống quần đều được cắt may tỉ mỉ, cảm giác được sự tinh tế và quý giá.

Trong buổi chiều yên tĩnh, tiếng nhạc violon kéo dài, ánh nắng ấm áp, quán cà phê tiểu tư sản nhưng Tống Vã Chi nhìn bóng lưng của người đàn ông mà dù gặp bao nhiêu lần cô cũng chỉ cảm thấy xa lạ và những gì được xếp chồng lên nhau trước mắt cô lại là một bức tranh khác từ nhiều năm trước:

Chạng vạng tối âm ĩ, tiếng mắng chửi ồn ào, u ám chật chội, nhà cửa dột nát, người ở đông đúc, dưới lầu có chiếc giếng điều áp rỉ sét, bên cạnh là chậu nước nhồi đầy quần áo, một người phụ nữ nhỏ gầy, khệ nệ xoa xoa đôi bàn tay nứt da bị nước lạnh ngâm đến sưng đỏ lên. Truyện Đoản Văn

Cũng đúng.

Ngay cả khi một người phụ nữ có khuôn mặt quyến rũ và xinh đẹp, nhưng cuộc sống như vậy làm thế nào có thể giữ được một người đàn ông đầy tham vọng và ích kỷ?

Tống Vãn Chi cụp mi mặt không chút cảm xúc, khoác ba lô chậm rãi bước đi.

Cô im lặng ngồi xuống đối diện ông ấy. Người phục vụ bưng cà phê đã gọi trước lên, Tống Vãn Chi nhẹ gật đầu cảm ơn, nhưng không nói một lời nào với người đàn ông đối diện.

Tống Dục Kiệt thấy mãi cũng thành thói quen, sắc mặt thậm chí nhìn không ra cảm xúc không vui khi bị mạo phạm

Ông ấy chỉ tắt máy tính bảng rồi để một bên, vừa khuấy thìa cà phê vừa chậm rãi hỏi: "Các con đã bắt đầu vào học?"

"Không có."

"Một tuần còn chưa có bắt đầu, hoạt động khai giảng rất nhiều sao?"

"Ừm."

"So với bọn ba trước đó, cuộc sống đại học hiện tại thực sự thú vị hơn."

"..."

Cảm thấy không cần thiết phải trả lời, Tống Vãn Chi yên lặng lấy sách từ trong ba lô ra, mở từng cuốn rồi bày ra.

Từ lần thứ nhất cùng Tống Dục Kiệt gặp mặt ở đây cô cứ làm như vậy. Dù sao ông ấy chỉ là muốn gặp mặt nói chuyện mà thôi, cô từ nhỏ đi theo Lư Nhã bôn ba bên ngoài đã sớm dưỡng thành ở bất kì hoàn cảnh ầm ĩ nào cũng có thể học tập, ông ấy cũng không có tư cách bất mãn.

Chỉ còn hai tháng nữa thôi, chờ nhận xong tiền cấp dưỡng chưa thành niên, về sau liền không cần gặp mặt nữa.

"Con là bắt đầu chuẩn bị bài sao?"

"Ôn tập."

"Sách vi phân và tích phân, hẳn là nội dung học kì I năm nhất. Con tự học sao?

"Ừm."

Trong thời gian trả lời, cô đã bày vở ra, bắt đầu chậm rãi viết trên vở các bài tập trong sách cũ. Ánh sáng xuyên qua cửa kính sát đất, chiếu xuống cổ tay nhỏ bé của cô, có kết cấu giống như ngọc bích trong suốt.

Mà hàng mi đen lặng lẽ rũ xuống, cuối cùng chỉ khẽ run lên, giống như con bướm trong tranh mỏng manh đập cánh, sẵn sàng bay đi bất cứ lúc nào.

Tống Dục Kiệt im lặng quan sát cho đến khi cô sắp giải xong bài toán đầu tiên.

Nét chữ trên giấy rất đẹp và ngay ngắn, từ đầu bút mực chảy ra với tốc độ không đổi, khiến người ta vừa nhìn đã có cảm giác rất bình tĩnh.

"Ba nghe từ mẹ con rằng thành tích học tập của con luôn luôn xuất sắc." Tống Dục Kiệt nhấp một ngụm cà phê, giọng nói ấm áp: "Nhưng biết con đến thành phố P, theo học Đại học S, ba vẫn rất bất ngờ."

Ngòi bút bỗng nhiên ngừng lại.

Tống Vãn Chi lần đầu tiên cảm thấy những cảm xúc rõ ràng kể từ khi cô ấy ngồi xuống. Cô khẽ nhíu mày, nhìn thẳng, trong đôi mắt màu trà lạnh lùng như mưa: "Bất ngờ chuyện gì?"

"Bố đã nghĩ, con sẽ không muốn đến thành phố P chứ đừng nói đến việc xin học vào trường cũ của bố."

Khuôn mặt nghiêng của cô dưới ánh đèn dường như được bao phủ bởi một lớp tái nhợt.

Vài giây sau, cô cụp mắt xuống, đôi môi nhạt màu khẽ cong lên, đó là một sự giễu cợt hiếm thấy: "Ông nghĩ nhiều rồi."

"Phải không?"

"Tôi vào Đại học S học không liên quan gì đến ông."

"Nếu vậy, thì Đại học F cũng là trường học tốt nhất, tại sao không chọn?"

"Tôi nói rồi." Tống Vãn Chi siết chặt bút "Không có liên quan gì đến ông."

"..."

Trong sự đơn phương im lặng của Tống Dục Kiệt không biết là thỏa hiệp hay nhượng bộ, bầu không khí căng thẳng một lần nữa thả lỏng.

Truyện được đăng tại @yingru2205 trên Wattpad.

Bài toán lớn thứ hai yêu cầu tính toán, Tống Vãn Chi sau khi nhẹ nhàng thở ra một hơi, xoay người lấy tờ giấy phép tính đã chuẩn bị sẵn trong balo, nhưng còn chưa kịp chạm vào tờ giấy, cô đã sơ ý đụng phải một vật kim loại lạnh băng dưới đáy balo.

Tống Vãn Chi sửng sốt một chút, sau đó nhẹ nhàng động ngón tay, lấy ra.

Sau đó, vật kim loại bí ẩn nhìn thấy ánh sáng —

Một cây bút máy đen mạ vàng lạ lẫm nhưng lại có chút quen mắt.

Chờ nhớ lại bút máy này là từ lúc nào bị cô vội vàng bối rối nhét vào trong túi, lại thuộc về ai, với tốc độ cực kỳ rõ ràng.

Cô làm sao có thể... quên trả lại cho Giang Tứ?

Giữa hai suy nghĩ "Chẳng lẽ Giang Tứ cũng quên rồi" cùng "Liệu Giang Tứ có cho rằng cô cố ý", sắc mặt Tống Vãn Chi càng ngày càng đỏ.

Cô xấu hổ đến muốn tìm cái khe hở chui vào, tốt nhất giấu cả một đời đừng đi ra nữa.

Cũng tránh đối mặt với "chứng cứ phạm tội" trước mặt.

Đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy cô con gái có tâm trạng thay đổi lớn như vậy trước mặt mình, Tống Dục Kiệt khó mà không chú ý, ông liếc nhìn cây bút: "Có người đưa cho con?"

"Không phải... Tôi cầm nhầm." Tống Vãn Chi hoảng sợ nhỏ giọng nói.

"Có thể có biện pháp trả lại sao?"

Tống Vãn Chi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Có thể."

"Con sợ gì, chỉ cần trả lại, sau đó chịu nhận lỗi là được."

"Tôi..."

Tống Vãn Chi muốn bác bỏ Tống Dục Kiệt, bởi vì là ông ấy nói, dù có lý đến đâu cô cũng không muốn nghe.

Nhưng cũng bởi vì là ông ấy nói, cô mới nhịn không phản bác lời của ông ấy — cô không muốn cùng ông ấy giao tiếp, một câu cũng không. Ông ấy không xứng đáng với điều đó.

Tống Vãn Chi không định cho Tống Dục Kiệt bất kỳ cơ hội tình cảm nào lẻn vào, vì vậy cô đặt bút xuống, đỡ bàn đứng dậy: "Tôi đi rửa tay."

Không đợi người kia trả lời, cô đã rời khỏi bàn.

Tống Dục Kiệt tựa vào ghế salon dài trong quán cà phê, đánh giá sách vở cùng bút đặt ở đối diện ông, cuối cùng ánh mắt rơi vào bên trên chiếc bút máy kia.

Dừng lại vài giây, Tống Dục Kiệt nghiêng người về phía trước, cầm bút lên, xoay một vòng trước mắt.

Cây bút máy cổ điển của Montblanc* có giá bốn con số một chiếc, có thể cho mượn một chiếc bút như vậy và không truy cứu khi bị lấy nhầm, rõ ràng không phải là sinh viên xuất thân từ một gia đình bình thường.

*Montblanc: là thương hiệu nổi tiếng của Đức được nhiều người biết đến với các sản phẩm như về bút viết, đồng hồ và các phụ kiện. Đặc biệt là chiếc bút Montblanc được khá nhiều người chú ý bởi nó mang đến sự sang trọng, đẳng cấp, toát lên một phong cách riêng cho chủ nhân sở hữu nó.

Và ông nhớ ra, chiếc bút này là mẫu nam trong một hệ liệt.

Nói cách khác, con trai đưa?

Tống Dục Kiệt ánh mắt hơi nhíu lại.

Chậm rãi xoay cây bút trong tay, vẻ mặt hiếm khi căng thẳng.

Chiếc bút máy có một đường sáng chói mắt, chiếu ra lề đường bên cạnh cửa sổ sát đất.

"Này, đây không phải là Phó chủ tịch Công ty xây dựng Cao Minh sao?" Nguyên Hạo đang bước trên đường liền dừng lại, nhìn chằm chằm vào cửa sổ quán cà phê "Ông ta chạy tới quán cà phê bên cạnh trường học của chúng ta làm gì?"

Đi qua bên cạnh cậu, nam sinh đội mũ lưỡi trai đen hoa văn màu bạc nhướng mắt lên, lười biếng quay đầu: "Ai?"

"Con rể đưa tới cửa của xây dựng Cao Minh, mấy năm trước nổi danh ở thành phố P, có thể coi là nhân vật truyền kỳ, cậu không biết ông ấy sao? Nguyên Hạo quay đầu, nhớ tới cái gì, cười ha hả nói: "Ôi, thiếu chút nữa quên mất cậu bị "lưu đày" bảy tám năm ở trường trung học, bỏ lỡ bao nhiêu náo loạn kinh thành, đại thiếu gia?"

Giang Tứ lười biếng cười: "Đại thiếu gia cái gì, cái loại treo bảng hành nghề trong hội sở sao?"

"Này, cũng được nha." Nguyên Hạo vui vẻ "Nếu sau này Giang gia của cậu phá sản, cậu liền đi hội sở treo biển hành nghề, đoán chừng không đến một tháng là có thể đông sơn tái khởi đem tiền vốn kiếm về."

"?"

Giang Tứ khẽ nhếch đuôi mắt, đang định châm chọc, nhưng đôi mắt tràn đầy ý cười lại dừng lại ở một phương hướng nào đó.

Đi được vài bước Nguyên Hạo liền chú ý tới, quay đầu lại: "Cậu đang nhìn cái gì?"

"... Bút máy." Giang Tư dừng lại, dùng ngón tay nâng vành mũ lên, lộ ra đôi mắt đen láy, anh nhìn chăm chú vào tấm kính cách đó hai ba mét "Mẫu cổ điển của Montblanc."

Nguyê Hạo nghe vậy không khỏi ngẩn người: "Ừm, cậu rất thích?"

"Tôi vừa 'Ném' đi." Trong khoảng thời gian ngắn ngủi yên lặng, hầu kết Giang Tứ lăn nhẹ, sau đó ôn nhu chậc lưỡi "Vốn tưởng rằng không thích, hiện tại lại phát hiện... Đã lâu không gặp, còn thật muốn lại nhìn một chút."

"Thật đơn giản, chỉ cần mua lại thôi."

"..."

Giang Tứ không nói chuyện, chỉ lười biếng quay đầu nhìn lại, lấy bao thuốc lá trong túi ra.

Hộp thuốc lá kế bên chiếc bật lửa kim loại, ngừng mấy giây, anh lấy ra một điếu thuốc, tùy ý rũ mắt rồi đặt giữa môi.

Nguyên Hạo nhíu mày: "Dự án máy bay không người lái gần đây của cậu tiến triển không tốt sao? Vì sao tớ cảm thấy cậu nghiện thuốc lá nặng hơn năm ngoái?"

"Còn tốt." Giang Tứ mở nắp chiếc bật lửa rồi chậm rãi đóng lại. Cuối cùng, chiếc bật lửa được đặt trở lại trong túi của anh, anh lười biếng ngậm điếu thuốc chưa đốt, đi dọc theo cửa sổ về phía trước "... Cậu nói xem, uống trà có thể cai thuốc không?"

Nguyên Hạo sửng sốt: "Uống trà? Có thể, có thể đi?"

"Vậy tối đi mua." Giang Tứ rũ mắt xuống, chậm rãi cắn điếu thuốc "Uống trà lài đi."

"??"

Trong khóe mắt Giang Tứ, một vệt trắng vụt qua tấm kính bên cạnh như ảo ảnh.

Đầu thuốc lá cắn dở đột nhiên dừng lại, Giang Tứ muốn dừng lại để xác nhận, nhưng điện thoại trong túi lại rung lên.

Giang Tứ ngừng suy nghĩ, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra.

Là một tin nhắn văn bản mới, dòng đầu tiên có tiêu đề riêng —

《 Lời mời họp mặt cựu học sinh trường Trung học An Kiều thành phố P 》

"..." Điếu thuốc lá giữa làn môi mỏng khẽ nhếch "?"

Cùng lúc đó, qua nửa ô cửa kính, cô gái đi ngang qua anh trong quán cà phê cụp mắt xuống, lặng lẽ mở tin nhắn mời trên điện thoại di động với nội dung tương tự.

Như phát giác cái gì đó, cô gái đọc xong tin nhắn liền vô thức ngước mắt nhìn ra ngoài cửa kính —

Trước những bậc thang bằng đá xanh, mặt trời chiếu sáng rực rỡ và không có ai ở đó.

Tống Vãn Chi sững sờ vài giây, sau đó ánh mắt lại rơi xuống màn hình điện thoại.

Sau câu cuối cùng "Có thể thì trả lời y, không thể thì trả lời n", cô do dự một lúc, sau đó chậm rãi nhấn y, gửi đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK