"Đừng nhúc nhích, từ giờ trở đi, tôi nói câu nào, cậu chỉ cần gật đầu là được, ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không đưa cậu đến chỗ cục cảnh sát." Hướng Vãn Hằng nói bên tai Kiều Nghênh, nửa uy hiếp nửa dỗ dành.
Thình lình bị ôm, Kiều Nghênh hơi choáng váng, nhiệt khí thổi vào vành tai cộng thêm thanh âm trầm thấp cực kỳ nghiêm túc, nghe không ra chút vui vẻ nào.
Lỗ tai tê dại ngứa ngáy, cậu ngửa về sau né tránh, chớp chớp mắt nói: "Có thể."
Dư quang thoáng thấy khóe miệng Hướng Vãn Hằng nhếch lên.
Kiều Nghênh: "......"
Tại sao cậu lại chợt nảy sinh một loại cảm giác rằng bản thân sắp lên cùng một chiếc tàu cướp biển với Hướng Vãn Hằng vậy?. Ngôn Tình Sắc
Người phụ nữ đứng ngoài cửa đuổi theo: "Con có nghe thấy không, mẹ xếp lịch xem mắt cho con rồi đó, sắp 30 tới nơi, còn......"
Chưa nói hết câu, như là có một tia chớp bổ từ trên đầu bà xuống, khiến bà đóng đinh tại chỗ, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc.
Người phụ nữ ngừng lải nhải, nhìn rõ là Kiều Nghênh đứng đằng sau, không thể tin nổi hỏi: "Kiều Kiều?"
Kiều Nghênh: "......"
Kiều Nghênh nhìn về phía cửa, im lặng suy tư hồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra được đối phương là ai.
Nhưng người có thể dồn dập mắng Hướng Vãn Hằng công khai như vậy, quan hệ của hai người hẳn rất sâu sắc, cậu suy nghĩ một lát, há miệng hô: "À, chào dì ạ."
Hướng Vãn Hằng dịch người, xoay qua thở dài: "Mẹ."
Mẹ?
Khung cảnh nhất thời trở nên lúng túng, chỉ có bé con hồn nhiên giơ tay tóm lấy nhánh cây xanh bên cạnh, vui vẻ đùa nghịch.
Kiều Nghênh còn chưa kịp kinh ngạc, đã thấy đôi đồng tử của Tôn Yến như trải qua động đất cấp 8, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Đây là...... là...... là......"
Kiều Nghênh lúc này mới chú ý tới, ánh mắt của Tôn Yến đã chuyển sang đứa nhỏ.
Trong khoảnh khắc cả ba người đều rơi vào trầm mặc.
Kiều Nghênh đồng ý với Hướng Vãn Hằng, không phát biểu bất cứ cái gì, lựa chọn chiến lược câm như hến.
Tôn Yến còn chưa hoàn hồn sau kinh ngạc, đối tượng xem mắt của con trai bà cùng với con trai bà đã có con?
Đầu óc Hướng Vãn Hằng nhanh chóng vận hành, tìm cách đối phó với Tôn Yến.
Sau một lúc, Hướng Vãn Hằng ôm lấy bả vai Kiều Nghênh, nhẹ nhàng ho một tiếng.
"Giống như mẹ nghĩ đấy, mẹ đi về trước đi, trong nhà không có sữa bột, chúng con đang vội ra ngoài mua." Hướng Vãn Hằng đánh đòn phủ đầu nói.
Đầu óc Kiều Nghênh xoay như chóng chóng, không hiểu đầu cua tai nheo gì, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu.
"Không...... Không phải, đây là cháu trai của mẹ hả?" Tình cảnh quá mức chấn động, Tôn Yến kéo tay áo Hướng Vãn Hằng, khó có thể tin hỏi, "Con có con lúc nào?" Lại nhìn về phía Kiều Nghênh, "Kiều Kiều sao cháu không nói với dì tiếng nào?"
Hướng Vãn Hằng thở dài trong lòng, một hai mẹ hắn phải dò hỏi tới cùng mới chịu.
Nhưng hắn biết, nếu không giải thích rõ ràng ngọn nguồn, Tôn Yến sẽ không đi, vì thế nói nhỏ với bà mấy câu.
Kiều Nghênh đối mặt với hai mẹ con, có chút bất lực, nhưng đây là chuyện không phải cậu có thể xen vào, điều quan trọng mà cậu biết là tối nay cậu không cần đến đồn cảnh sát nữa.
Một lát sau, Hướng Vãn Hằng tựa hồ thuyết phục được mẹ mình, Tôn Yến bày ra vẻ mặt hiền từ pha áy náy, đi đến bên cạnh Kiều Nghênh, thương tiếc sờ sờ mặt bé con, nói với cậu: "Kiều Kiều, chuyện đã qua hơn một năm, vất vả cho cháu rồi, nhà họ Hướng chúng ta sẽ không bạc đãi cháu."
Kiều Nghênh: "......"
Cái gì vậy trời?
Đầu óc của cậu giống như một cục CPU với tốc độ xử lí khủng, xém tí đốt cháy hết các bo mạch chủ.
"Mẹ, mẹ về trước đi." Hướng Vãn Hằng hạ lệnh trục khách, "Lát nữa bé con sẽ đói khóc mất."
Tôn Yến biết con mình không thích bị quản giáo, thế nên cũng không đi vào nhà, chỉ có thể lưu luyến về trước: "Có rảnh dẫn Kiều Kiều và con về nhà ăn cơm."
"Mẹ, chờ một chút." Hướng Vãn Hằng nhớ tới cái gì, gọi Tôn Yến lại, "Di động của con hỏng rồi, giờ cần ra ngoài gấp, mượn điện thoại của mẹ trả lời WeChat."
Tôn Yến nửa tin nửa ngờ đưa điện thoại cho Hướng Vãn Hằng, trong lòng tràn đầy vui mừng đi qua chơi với cháu nội.
Hướng Vãn Hằng nhanh chóng mở WeChat, tìm tòi hộp thoại "Kiều Nghênh", xem xét lịch sử trò chuyện rồi sau đó không nói hai lời xóa đi "Kiều Nghênh", cũng xóa sạch bộ nhớ và lịch sử trò chuyện.
Hắn trả điện thoại lại cho Tôn Yến: "Mẹ, đi đường chú ý an toàn."
Ánh mắt Hướng Vãn Hằng kiên định vững vàng, ôm Kiều Nghênh ra ngoài, nhìn theo hướng Tôn Yến rời đi.
Sau khi mọi sự yên ổn, Kiều Nghênh vội vàng né tránh vòng tay của Hướng Vãn Hằng, hỏi: "Chuyện gì thế này?" Tự nhiên bị lợi dụng, cậu cảm thấy bản thân phải có quyền biết việc này.
"Mẹ tôi muốn ôm cháu, muốn đến điên rồi, cuối tuần nào cũng sắp xếp cho tôi xem mắt, tôi ngại phiền, liền nói ở lần xem mắt với cậu xong đã ngủ với cậu, rồi cậu mang thai bỏ chạy, tôi mới tìm được cậu cách đây hai ngày." Hướng Vãn Hằng nhưng thật ra thẳng thắn thành khẩn, không hề giấu giếm gì.
Kiều Nghênh: "......"
Chuyện xảy ra tối hôm nay đúng là cậu chưa nghe thấy bao giờ, thế giới của kẻ có tiền, quả nhiên cậu không thể hiểu nổi.
Kiều Nghênh nhăn mày, không nhận thấy bản thân xen vào việc người khác, thầm mắng Hướng Vãn Hằng không đáng tin cậy: "Đứa nhỏ là nhặt được, người yêu cũng là giả, lời nói dối này, đến lúc đó anh định xử lí làm sao?"
Cậu nhất thời quên mất đây là chuyện cậu không nên quản.
"Còn có thể làm sao, đi một bước tính một bước." Hướng Vãn Hằng nhún vai, dáng vẻ không sao cả, "Ít nhất đêm nay tôi không cần nghe bà càm ràm."
"Anh lừa mẹ mình như vậy thật sự tốt sao? Ngó lơ nhiệt tình của mẹ mà trong lòng anh không cảm thấy áy náy chút nào à?"
Kiều Nghênh cảm thấy chua chát, mũi cũng đau xót, cậu thương thay Tôn Yến, cũng chán ghét Hướng Vãn Hằng ăn chơi trác táng.
Mẹ của Kiều Nghênh là người câm điếc, cậu muốn nghe thấy mẹ càm ràm một câu biết bao nhiêu, rất muốn nghe bà gọi tên của cậu một lần.
Mỗi lần cậu xa nhà, mẹ đều sẽ đứng ở ngưỡng cửa, dùng ánh mắt tràn ngập lo lắng và yêu thương nhìn theo bóng cậu rời đi.
Cậu tin là tình thương của mỗi người mẹ trên thế giới này đều giống nhau, vị tha, nồng nàn.
"Cuối tuần nào bà cũng giới thiệu cho tôi ba đối tượng, đã quấy nhiễu nghiêm trọng tới công việc và cuộc sống của tôi." Hướng Vãn Hằng giải thích, chưa đủ còn bổ sung một câu, "Đời này tôi không sẽ không kết hôn."
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo, Kiều Nghênh nhất thời không biết nên nói cái gì.
Trên con đường chính bên ngoài biệt thự có một đôi vợ chồng đang dắt theo con nhỏ trở về, đứa bé nắm tay mẹ, làm nũng mong muốn ngày mai có thể đi công viên giải trí chơi tiếp.
Người vợ trẻ mỉm cười ngọt ngào, ngoài miệng vẫn phàn nàn: "Đã chơi với con suốt một ngày, mẹ mệt muốn chết."
Người bố bên cạnh âu yếm hôn má vợ, nói với con: "Ngày mai bố dẫn con đi, để mẹ ở nhà nghỉ ngơi."
Kiều Nghênh nhìn thấy một màn ấm áp này, không khỏi đảo mắt sang Hướng Vãn Hằng, người theo chủ nghĩa không kết hôn.
Ánh trăng bị mây che khuất, chỉ lộ ra một nửa vòng cung, ánh trăng bạc chiếu vào cơ thể Alpha, phảng phất bao phủ tia ưu thương nhàn nhạt.
Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của bản thân, cậu không có quyền can thiệp, nhưng lúc Hướng Vãn Hằng nói những lời kia, không khỏi pha lẫn chút u sầu không thể giải thích.
Người này thật sự rất mâu thuẫn.
"Vậy, vậy cái đó, bé con làm sao bây giờ, đêm nay đưa đi đồn cảnh sát sao?" Kiều Nghênh như ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay, có chút khó xử, đứa nhỏ đã đói khóc vài lần, bọn họ cần phải tốc chiến tốc thắng.
"Ngày mai hẵng đi." Hướng Vãn Hằng thoạt nhìn có chút bực bội.
"Ba mẹ nó sẽ sốt ruột." Kiều Nghênh lo lắng nói.
Đứa bé nào cũng là bảo bối trong lòng ba mẹ, một giây không nhìn thấy liền sẽ cảm thấy trời đất sụp đổ, cả một đêm tìm không ra, phỏng chừng phát điên mất.
"Cậu không nhìn thấy có phong thư kẹp trong quần áo đứa bé sao? Tám phần ghi lý do bị vứt bỏ cùng với ngày tháng năm sinh gì đó." Hướng Vãn Hằng nói rồi lấy bức thư ra.
Thật là một đứa trẻ bị bỏ rơi sao? Kiều Nghênh đau lòng, ôm đứa bé càng chặt hơn.
"Thư viết sức khỏe của đứa nhỏ rất tốt, nhưng hiện tại có nỗi khổ bất đắc dĩ......" Hướng Vãn Hằng đọc thư, dư quang liếc thấy sắc mặt Kiều Nghênh càng lúc càng tệ, dừng lại hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
Kiều Nghênh nhớ tới bố của mình, một lòng chỉ muốn sinh Alpha nam, cũng nhớ đến em trai cậu, mới sinh ra chưa được một năm đã suýt chút nữa bị mang đi tặng cho người khác.
"Còn có thể có nỗi khổ gì, con của mình còn không cần, bọn họ không nghĩ tới lỡ như gặp phải người xấu, đứa bé không hề có sức lực phản kháng thì phải làm sao? Nếu chưa chuẩn bị tinh thần làm cha mẹ, tại sao lại muốn sinh nó ra."
Kiều Nghênh trào dâng cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc, đuôi mắt phiếm hồng, tức giận đến mức cả người phát run.
Hướng Vãn Hằng cảm thấy khó hiểu, không rõ vì sao Kiều Nghênh kích động như vậy, nhưng hắn không muốn tán gẫu với Omega về vấn đề này, vì thế vội vàng nói sang chuyện khác nói: "Đi mua chút gì cho đứa bé ăn trước đi."
Kiều Nghênh ôm chặt bé con gật đầu, không có thoái thác, đứa nhỏ dù sao cũng là do cậu cứu lên.
Cậu cảm thấy bản thân có hơi thất thố, Hướng Vãn Hằng sẽ không thông cảm cho ai, sao có thể đồng cảm với cậu.
Hướng Vãn Hằng lại nói: "Tuy rằng không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi đã xóa wechat của cậu trong máy mẹ tôi, về sau nếu hai người có nói chuyện, cậu cứ giả vờ mất trí nhớ là được."
Lịch sử trò chuyện toàn mấy lời a dua nịnh hót, phần trăm cao không phải của Omega trước mặt, hắn gặp qua vô số người, người muốn bám lấy hắn càng khỏi cần đếm, cách màn hình dùng mọi cách lấy lòng mẹ hắn, không có lý do gì ở trước mặt hắn bày ra dáng vẻ hờ hững như vậy.
Hắn có lẽ thật sự hiểu lầm cậu.
Chuyện này còn cần chờ xác minh.
Kiều Nghênh: "?"
Về sau? Còn có về sau? Việc này không phải đến đây là kết thúc sao?
Hai người cùng đi vào cửa hàng mẹ và bé bên ngoài tiểu khu, Kiều Nghênh thấy bé con còn chưa mọc răng sữa, liền chọn một bình sữa bột chia sẵn, lại mua thêm bình sữa và tã giấy.
Có một số trẻ con rất kén chọn sữa bột, chỉ mong đứa bé đáng thương này không kén ăn.
Hướng Vãn Hằng đi theo phía sau, tự giác mà trả tiền, bị nhân viên cửa hàng ba hoa chích choè nịnh nọt thành người cha tuyệt vời.
Đây là lần đầu tiên hắn mua những thứ này, có chút mới lạ.
Sau khi trở lại biệt thự, Kiều Nghênh thành thạo pha sữa bột cho bé con uống, lại thay tả cho bé.
Lăn lộn một đêm, Kiều Nghênh vô cùng mệt mỏi, dỗ đứa nhỏ ngủ xong, cậu đứng dậy chào tạm biệt Hướng Vãn Hằng: "Tôi đi trước đây."