Mặt trời dần ngã về tây, bầu trời xanh bị màu xám chiều hôm cắn nuốt, chỉ chừa lại một vệt cam đỏ kéo dài đến cuối chân trời, phóng thích dáng vẻ huy hoàng cuối cùng.
Đoàn Đoàn nằm trên chiếc giường nhỏ, miệng bé ê ê a a, mơ hồ không rõ nói chyện với lũ chim sẻ ngoài cửa sổ.
Kiều Nghênh lắc bình sữa trong tay, chuẩn bị cho đứa nhỏ này ăn xong sẽ vào bếp nấu cơm.
Dì giúp việc ngày mai mới bắt đầu đến làm, vừa rồi thư ký Lâm có mua cho bọn họ chút rau quả tươi, anh ta còn không quên tiết lộ, Hướng Vãn Hằng rất chú trọng cơ thể, hiếm khi ăn đồ ăn mua ngoài về.
Trong phòng tổng cộng ba người, người nhỏ nhất gào khóc đòi ăn, người lớn nhất lại là kim chủ, vậy thì chuyện rửa tay nấu cơm này đương nhiên thuộc về Kiều Nghênh.
"Đoàn Đoàn, dậy uống sữa nào." Đoàn Đoàn là tên mà Kiều Nghênh lấy cho đứa nhỏ, hi vọng đứa bé có thể sớm ngày đoàn tụ với cha mẹ.
Đoàn Đoàn rất ngoan ngoãn, uống xong sữa sẽ ngước mặt lên nhìn cậu, ý cười mơ màng.
Kiều Nghênh không trông cậy vào công tử bột Hướng Vãn Hằng có thể giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, vì vậy đặt Đoàn Đoàn vào trong nôi cũi mới mua ở phòng khách, để Đoàn Đoàn chơi đồ chơi.
Tủ lạnh trong phòng bếp chất đầy nguyên liệu tươi mới, các loại rau quả hữu cơ, tôm hùm sò biển, thịt bò chất lượng tuyệt hảo.
Kiều Nghênh là một đứa trẻ miền núi, không giỏi xử lý hải sản, nhưng nghe nói dân miền biển thích ăn thức ăn nguyên vị cho nên đem hấp hết hải sản.
Thịt bò thì đơn giản chiên qua, sau đó xào thêm ba loại rau.
Hướng Vãn Hằng ở thư phòng xử lý công việc xong, vừa mở cửa ra lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn nhà nấu.
Trong phòng bếp, máy hút mùi đang kêu, ngoài phòng khách tràn ngập các đồ dùng cho trẻ con, toàn những món đồ trong bài ca dao mà hắn quen thuộc.
Ồn ào ầm ĩ, khác một trời một vực với sinh hoạt thường ngày của hắn.
Hướng Vãn Hằng không thích ồn ào, ngoại trừ người giúp việc mỗi ngày chăm lo việc ăn uống ra thì không còn ai nữa, nhưng khi ở trong tình huống mà hắn vốn chỉ thấy trên TV này, hắn lại cảm nhận được hơi thở và sự náo nhiệt của một gia đình.
Hướng Vãn Hằng xuống lầu, chọc chọc đứa nhỏ sau đó đi xuống phòng bếp, trông thấy Beta đang mặc một chiếc tạp dề cotton sẫm màu, càng khiến làn da thêm trắng trẻo.
"Cậu làm gì thế?" Hướng Vãn Hằng nhìn vào cái nồi, đột nhiên hỏi.
Kiều Nghênh vốn đang cầm muỗng rắc muối, bị tập kích bất ngờ, giật mình run tay một cái, cả muỗng muối đều vào trong nồi.
Cậu không dám lớn tiếng quát Hướng Vãn Hằng, chỉ có thể đổ thêm một chén nước, biến món mướp hương xào trứng gà thành canh mướp hương trứng gà.
"Anh ra ngoài phòng khách trước đi, đồ ăn sắp xong rồi." Kiều Nghênh không rảnh đáp lời Hướng Vãn Hằng, cũng không trông cậy hắn có thể giúp đỡ được cái gì, chỉ mong hắn đừng làm vướng chân vướng tay.
Hướng Vãn Hằng biết mình bị ghét bỏ, hắn từ trước đến nay mười ngón tay không dính nước mùa xuân, ở phòng bếp quả thật không có đất dụng võ, vì vậy lui về phía sau đến cạnh cửa, nhìn Beta bận trước bận sau.
Thời tiết tháng tư ở Văn Hải là một trong những tháng thoải mái nhất trong năm, không nóng không lạnh, mặc dù làm lao động chân tay, cũng sẽ chỉ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Nhưng trán Beta lại thấm ướt mồ hôi, tóc xoăn dính vào trán, ẩm hơi nước.
Leng keng ——
Có người nhấn chuông cửa, Kiều Nghênh vừa định đi mở cửa, đã bị Hướng Vãn Hằng ngăn cản: "Để tôi."
Kiều Nghênh không từ chối, thầm nghĩ vị khách này cũng biết lựa dịp lắm, vừa đến đúng giờ cơm của bọn họ.
Cậu dọn đồ ăn lên bàn, lấy chén đũa, thấy khách tới chỉ có một người nên lấy thêm thêm một bộ.
Tiêu Lăng Vũ xách theo túi lớn túi nhỏ vào cửa, chất đầy lên ghế sofa.
Anh ta không nhìn Hướng Vãn Hằng đang liếc mình mà đi thẳng đến nôi cũi: "Ôi chao, cháu trai của chú." Nói xong liền ôm Đoàn Đoàn lên.
Anh em xưng huynh gọi đệ ngày xưa, trực tiếp coi hắn trở thành không khí, Hướng Vãn Hằng bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Cậu tới đây làm gì?"
Tiêu Lăng Vũ vẫn chưa hề nhìn qua Hướng Vãn Hằng, anh ta ôm Đoàn Đoàn hôn hôn dụi dụi, thích không tả được, có lệ trả lời: "Đến xem cháu trai của tôi chứ sao?"
Hướng Vãn Hằng kỳ quái, hắn nhặt được đứa nhỏ này còn chưa nổi 24 tiếng, sao ai cũng biết hết vậy.
Đặc biệt là cái tên suốt ngày bám đuôi theo vợ trước mặt, ngoại trừ công việc ngày thường, còn lại không bao giờ thấy bóng người.
"Sao cậu biết?" Hướng Vãn Hằng hỏi.
"Dì nói với tôi, dì ấy nhịn không được nên muốn chia sẻ niềm vui này." Tiêu Lăng Vũ đúng sự thật trả lời.
Tiêu Lăng Vũ và Hướng Vãn Hằng quen biết nhau từ nhỏ, là bạn bè thân thiết và đối tác kinh doanh quan trọng của nhau.
"Hiện tại đã thấy, có thể biến rồi." Dù sao cũng không phải con ruột của hắn, Hướng Vãn Hằng sợ nói nhiều sẽ sai lầm, sau đó truyền tới tai Tôn Yến, hắn chắc chắn bị chặt thành tám khúc.
"Tôi ngửi thấy mùi đồ ăn ngon, cậu không giữ tôi lại ăn miếng cơm à? Là chị dâu làm hả? Cậu cũng không không giới thiệu một chút đi." Tiêu Lăng Vũ định ăn ké bữa cơm rồi mới đi.
"Biến về nhà bảo thầy Giang của cậu làm cho." Hướng Vãn Hằng không khách khí nói.
Tiêu Lăng Vũ chán nản, mặt mày như trái cà tím héo: "Thầy Giang không để ý tới tôi, kêu tôi đừng đi làm phiền em ấy."
Hướng Vãn Hằng cười nhạo anh ta: "Sớm biết hôm nay, hà tất lúc trước."
Tiêu Lăng Vũ nhìn thoáng qua phòng bếp, hối hận nói: "Trước đây em ấy cũng sẽ nấu cho tôi ăn......"
Hướng Vãn Hằng chặn lời anh ta, hạ giọng: "Yêu đương và giải khuây, nếu cậu có thể phân biệt rõ thì đã không rơi vào kết cục ngày hôm nay."
Về việc Hướng Vãn Hằng đột nhiên có vợ và con, Tiêu Lăng Vũ cũng không dò hỏi tới cùng.
Đơn giản chính là tình một đêm xong trúng thưởng, Beta ôm bụng bầu chạy, sau khi Hướng Vãn Hằng biết được thì mủi lòng, đưa hai người họ trở về.
Tình huống như vậy thường xuyên xảy ra trong môi trường của bọn họ, chẳng qua Hướng Vãn Hằng già đời cũng có ngày này, thật là sảng khoái mà.
Bọn họ không hổ dành anh em tốt, hiện tại lại thành anh em cùng cảnh ngộ.
Trên bàn cơm, Kiều Nghênh và Hướng Vãn Hằng ngồi đối diện Tiêu Lăng Vũ, ba người có chút xấu hổ ăn cơm.
"Kiều Nghênh, Tiêu Lăng Vũ." Hướng Vãn Hằng lời ít ý nhiều, giới thiệu hai người cho nhau.
"Chào chị dâu." Tiêu Lăng Vũ lộ ra một nụ cười rạng rỡ, không quên khen, "Chị dâu làm cơm ngon thật đấy, tên nhóc Hướng Vãn Hằng này thật có phúc."
Kiều Nghênh ngượng ngùng cười: "Quá khen."
Cậu chỉ là hàng giả, không hiểu biết gì về nhân sinh của Hướng Vãn Hằng, chỉ có thể khách sáo, làm bầu không khí không trở nên quá xấu hổ.
"Vãn Hằng sắp 30 rồi, cũng nên lập gia đình." Tiêu Lăng Vũ chợt cảm khái, "Trước đây cậu ta có hơi thác loạn, hi vọng chị dâu đừng so đo quá khứ, chung sống hòa bình với cậu ta nha."
Kiều Nghênh: "......"
Anh em này là đến phá đám hay gì?
Hướng Vãn Hằng: "......"
Chính cậu tình cảm cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, khiến thầy Giang bỏ đi, giờ có cái gì dạy đời tôi chứ?
Hắn nhấc chân đá Tiêu Lăng Vũ dưới bàn, ánh mắt cảnh cáo: Câm miệng!
Tiêu Lăng Vũ bèn thành thật ăn cơm. Trong lúc ăn thỉnh thoảng còn dựa dựa vào nôi cũi, bị Hướng Vãn Hằng đạp một phát.
Ăn uống no đủ, Kiều Nghênh cầm chén đũa bỏ vào máy rửa chén, rốt cuộc có thể rảnh rang nghỉ ngơi một chốc.
Cậu đi vào phòng khách, định thu dọn lại đồ đạc mà Tiêu Lăng Vũ đưa tới, lại phát hiện trong đống đồ có một con cá ngựa mà xanh lăn ra.
"Nó là đồ chơi có tác dụng trấn an, ru bé ngủ." Tiêu Lăng Vũ nhặt con cá ngựa lên, ngay cái bụng màu vàng của nó khẽ nhấn một cái, âm nhạc du dương vang lên cùng ánh sáng mờ ảo, "Nhân viên bán hàng nói hầu như đứa bé nào bây giờ cũng có một cái, vậy nên tôi đã mua món đồ chơi này."
"Cảm ơn." Kiều Nghênh nhận cá ngựa, đặt vào trong lòng Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn vô cùng vui vẻ ê ê a a, "Bé con rất thích."
Trong lúc Tiêu Lăng Vũ nói chuyện công việc với Hướng Vãn Hằng, Kiều Nghênh ôm bé con lên lầu hai, Đoàn Đoàn ngủ rồi.
Rửa mặt xong, Kiều Nghênh rót nước lọc trên tủ đầu giường, nuốt xuống hai viên thuốc.
Buổi sáng cậu đã quên uống, trải qua một ngày mệt nhọc, cơ thể rõ ràng có chút lực bất tòng tâm.
Thuốc không thể ngừng được.
Dáng vẻ bé con khi ngủ đáng yêu cực kỳ, khuôn mặt núng nính sữa, khiến người khác khó cầm lòng mà véo một cái.
Tâm trạng Kiều Nghênh không tồi, chăm sóc em bé tuy khá vất vả nhưng mức thù lao tốt, ngày mai chờ bảo mẫu tới, cậu có thể bớt chút thời gian ra ngoài đóng tiền sinh hoạt cho em trai.
Em trai thích vẽ tranh, không biết phải làm thế nào.
Tưởng tượng đến việc ở nơi xa xôi hẻo lánh của bọn họ sắp xuất hiện một nghệ thuật gia, vất vả của Kiều Nghênh đều tiêu tán.
Ngày mai lại là một ngày tốt đẹp.
Cậu tắt nhạc và đèn trên cá ngựa đi, dựa vào cửa sổ, lắng nghe tiếng côn trùng trên cỏ cây ca hát tự do trong đêm.
Gió đêm thổi bay tấm rèm làm nó phất qua mu bàn tay, giống như nhớ nhung của mẹ gửi đến từ phương xa.
Kiều Nghênh nhớ món hoành thánh và bánh hấp của mẹ.
"Kiều Nghênh, ngủ rồi sao?" Giọng của Hướng Vãn Hằng bên ngoài cửa vang lên.