• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lạc Ưng nghe Hoàng Tuấn Khải nói xong,khoé miệng không nhịn được nhếch lên, giọng điệu không che giấu sự hứng thú, "Nhóc mấy tuổi?"

Hoàng Tuấn Khải bĩu môi, nói, "Mười tám."

Lạc Ưng híp mắt lại, ánh mắt sắc bén lướt qua từ trên xuống dưới thân thể cậu, nếu là người khác, chắc chắn bây giờ họ đã sợ đến run rẩy cả người, nhưng bây giờ người đối diện ánh mắt đó là Hoàng Tuấn Khải, cậu vẫn thản nhiên nhìn qua nhìn lại căn phòng này, một cái liếc mắt cũng không thèm "dành tặng" cho Lạc Ưng.

Lạc Ưng cười nhạt, nói, "Thôi được rồi. Bây giờ nhóc muốn thực hiện nhiệm vụ chưa?"


Hoàng Tuấn Khải nghe tới hai chữ "nhiệm vụ", liền quay sang nhìn Lạc Ưng, nói, "Có nhiệm vụ gì?"

Lạc Ưng dựa người vào ghế, hai tay để trên bàn, dáng vẻ thoải mái nói, "Có rất nhiều, và nếu hoàn thành... nhóc sẽ nhận được tiền."

Hoàng Tuấn Khải nhếch môi, nói, "Số tiền lớn nhất là bao nhiêu?"

Lạc Ưng nhíu mày suy tư, rồi một lúc sau lại đáp, "Cũng không hẳn là tiền, mà đổi lại, chính là tinh hạch!"

Hoàng Tuấn Khải nheo mắt, "Tinh hạch?"

Lạc Ưng gật đầu, bình thản đáp, "Tinh hạch chính là một thứ ở trong những người nhiễm thể, cũng chính là tang thi. Có thể nói, tinh hạch thậm chí còn có giá hơn tiền!"

Hoàng Tuấn Khải ồ lên một tiếng, rồi nói, "Vậy tôi nhận tinh hạch hết sao? Hay phải giao một phần cho anh?"

Lạc Ưng cười to, nói, "Nhóc thật thông minh!"


Hoàng Tuấn Khải nhướn mày, nói, "Bảy và ba, tôi bảy, anh ba. Nếu không đồng ý, tôi qua chỗ khác!"

Nghe giọng cậu rất nghiêm túc, Lạc Ưng cũng không làm bộ dáng cà lơ phất phơ nữa, y nhíu mày, nguy hiểm nhìn cậu, "Nhóc... nhìn chẳng qua cũng chỉ mới mười tám tuổi. Vậy làm sao nhóc có cái khí thế này? Là do thân phận, hoặc do... nhóc đã từng làm điều này?"

Hoàng Tuấn Khải cười lạnh, nói, "Anh có chắc chắn... bản thân muốn biết điều này không?"

Không biết lí do vì sao, nhưng khi Hoàng Tuấn Khải nói xong, một mùi máu tanh chợt lan toả đầy nồng mặc quanh thân thể cậu, Lạc Ưng không nhịn được ngạc nhiên. Cái này... chắc chắn là người bước ra từ vũng máu mà sống sót!

Hoàng Tuấn Khải thấy Lạc Ưng thất thần, mất kiên nhẫn nói, "Này, nhiệm vụ đâu?"

Lạc Ưng ho khụ khụ vài tiếng, lấy một tờ giấy ở trong gầm bàn ra, để trước mặt cậu, "Nhiệm vụ đầu tiên của cậu cũng không dễ lắm đâu. Đó là giết Báo, ông trùm của giới thuốc phiện, hắn ta nặng hơn một trăm ký, nhưng chiều cao chỉ tầm một mét rưỡi, thân hình rất mập, khuôn mặt thì như trong hình. Nếu hoàn thành, theo yêu cầu của cậu, cậu sẽ nhận được mười bốn tinh hạch."

Trên tờ giấy được in một tấm hình của người đàn ông được gọi là Báo. Khuôn mặt ông ta bự đến nỗi chiếm hết phần hình, nọng trên cằm làm che hết phần cổ, đôi mắt của gã rất xấu xí, nó chỉ có một đường thẳng băng như hai sợi chỉ, chiếc mũi thì vừa to vừa gồ, đôi môi rất dày, đã vậy, ông ta còn để râu lổi chổm. Nói chung, nhìn tên Báo này chẳng khác nào một tên yêu rau xanh.

Hoàng Tuấn Khải nhìn hình ông ta, vẻ mặt vẫn lạnh tanh, một lúc sau, cậu ngẩng đầu nhìn Lạc Ưng, nói, "Tôi có cần phải mang đầu ông ta tới không?"

Lạc Ưng hiển nhiên có chút kinh hãi, rồi nghĩ lại những lời nói của cậu nãy giờ, y cũng bình tĩnh lại, "Cậu có thể. Nếu hoàn thành xong nhiệm vụ, cậu chỉ cần đưa cái đầu ông ta tới văn phòng này là được, thời gian tối đa là một tuần đấy, cách cậu thực hiện ra sao, không ai quan tâm đâu."


Không biết có phải y nghe nhầm hay không, nhưng có lẽ Hoàng Tuấn Khải vừa lầm bầm vài câu, "Không quan tâm sao? Vậy... chỉ cần giữ nguyên phần đầu thôi nhỉ?"

Hửm? Chỉ cần giữ nguyên phần đầu??

~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~.~

Nguồn: app \*\*\*\*\*\*\*

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK