• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Bây giờ vốn là giờ ăn tối nên mọi người đều tụ tập ở trong phòng ăn. Thấy Trần Hạo Thiên và Hoàng Tuấn Khải xuống, ai cũng vui vẻ chào đón.

Quốc Tử vẫy tay chào cậu, "Hi, cháu dâu nghỉ ngơi có thoải mái hơn không?"

Nghe tới hai từ "nghỉ ngơi", trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh hồi trưa. Vẻ mặt Hoàng Tuấn Khải vẫn lạnh tanh, đáp, "Khoẻ hơn rồi ạ."

Trần Hạo Thiên nhếch môi, không nói gì, kéo cậu đến ngồi bên cạnh mình.

Ánh mắt mọi người vô tình lướt qua cổ cậu, đột nhiên ai cũng sặc nước miếng. Vâng, thật sự mọi người đều sặc nước miếng.

Không khí trở nên thật vi diệu.

Hoàng Tuấn Khải chớp mắt vài cái, thấy ai cũng nhìn mình chằm chằm thì hơi khó hiểu nghiêng đầu, nhìn sang Trần Hạo Thiên như muốn hỏi có chuyện gì vậy.

Trần Hạo Thiên xoa nhẹ lòng bàn tay cậu, nói, "Bọn họ đang lo lắng cho em thôi." Còn lí do chủ yếu, anh đâu biết gì đâu.


Mọi người nghe anh nói thì gật gù hài lòng. Trần Hạo Thiên rõ ràng đã nói nhiều hơn, giọng nói cũng không còn lạnh lùng nữa, mà còn có chút ôn nhu dịu dàng nữa chứ.

Í, khoan đã.

Ôn nhu? Dịu dàng? Đó là Trần Thiếu nhà họ ư?

Trần Tứ Hùng chống cằm, chậc lưỡi mấy cái, nói nhỏ, "Khi yêu nhau thì IQ của ai cũng sẽ tuột dốc thôi. Để rồi xem, trí thông minh vô cực của FA này sẽ đánh bại được trí thông minh thấp kém của chú mày!"

Nghĩ tới tương lai sẽ có người gọi mình là thiên tài. Trần Tứ Hùng liền cười khặc khặc. Phi thường chờ mong a.

Trần Ngũ Thành ho khù khụ vài tiếng, mọi người liền quay lại trạng thái ban đầu. Điềm tĩnh, im lặng, một trạng thái đầy quý tộc.

Trong lòng họ không ngừng vang lên cảm giác tự hào. Thấy chưa, thấy chưa. Cuối cùng Trần Hạo Thiên nhà họ cũng đã trở về con đường chính đạo đầy khó khăn rồi. Đúng là không uổng công sức bịa chuyện của họ để bảo vệ sự trong sáng\(?\) của Trần Hạo Thiên mà.

Khụ, dù Trần Hạo Thiên cũng chẳng trong sáng được bao nhiêu.

Kệ đi, miễn sao Trần Hạo Thiên có thể ôn nhu dịu dàng như vậy là ô kê con kê kê rồi.

Một lúc sau, người hầu mang đồ ăn lên bàn. Mọi người chậm rãi ăn cơm. Trần Gia quả thật không thể đánh đồng với những gia tộc khác được. Trong bữa ăn, mọi người thậm chí còn nói chuyện với nhau không ngừng, sôi động nhất là cặp chủ tịch\(?\) huyền thoại Quốc Tử và Trần Tứ Hùng, còn người quản lí hai chủ tịch là Trần Tứ Hải lâu lâu sẽ chèn vào vài câu.

Trần Hạo Thiên gắp một miếng thịt qua dĩa cậu, nói, "Lý Duệ kêu em cần phải được bồi bổ."

Bồi bổ? Anh không thấy cậu còn tăng cân luôn hay sao mà kêu bồi bổ? Ngoài mặt, Hoàng Tuấn Khải cười mỉm, nói, "Cảm ơn."

Trần Hạo Thiên xoa đầu cậu, nhẹ giọng nói, "Không cần cảm ơn."

Trần Mạnh Khánh cười nhạt, nói, "Hạo Thiên thật biết thương vợ nha."

Trần Hạo Thiên gắp thêm miếng cá vào dĩa cậu, cười một tiếng, thản nhiên nói, "Đó vốn là nhiệm vụ của người chồng."

Trần Mạnh Khánh lập tức gắp miếng sườn sang dĩa vợ mình. Trần Tứ Hùng nhanh tay bóc vỏ tôm rồi đặt lên dĩa của Quốc Tử.


Trần Tứ Hùng chép miệng, gắp miếng rau xào trong dĩa mình sang dĩa Trần Ngũ Thành, "Ông nội ông nội, ăn rau đi ông nội. Ăn rau sống lâu lắm nha."

Trần Ngũ Thành cứng đơ nói, "Cảm ơn." Ông làm sao không biết chứ. Trần Tứ Hùng cực kì ghét rau a.

Trần Ngũ Thành ho vài tiếng. Quốc Tử ngây ngô hỏi, "Ông nội Tứ Hùng ơi, cổ họng cha có vấn đề ạ?"

Trần Tứ Hải vội bóc vỏ một con tôm nữa cho vợ mình, nói, "Em ăn thêm đi."

Trần Tứ Hùng giơ chén ra, hưng phấn nói, "Ba ba, cho con cho con!"

Trần Tứ Hải liếc con mình, tàn nhẫn nói, "Tự làm."

Sét đánh ngang tai \-\-\-\-\-\-

Trần Tứ Hùng ỉu xìu, bĩu môi, ăn luôn cả vỏ tôm. :\-\):\-\)

Trần Ngũ Thành nhìn Hoàng Tuấn Khải, hỏi, "Tuấn Khải muốn khi nào đi học lại?"

Hoàng Tuấn Khải còn chưa kịp nói gì đã nghe giọng Trần Hạo Thiên vang lên bên tai, "Hai ngày nữa, Nhất Gia."

Mọi người âm thầm chề môi. Thằng nhóc này chỉ ôn nhu dịu dàng với vợ nó thôi! Đúng là cái thứ ăn phở đá bát! \(Hàng xịn: Ăn cháo đá bát\)

Ây dà, tự dưng họ thèm phở quá, sáng mai nhờ bà Lý làm phở ăn mới được.

Trần Mạnh Khánh hơi nhướn mày, hỏi, "Vào trực tiếp hay qua khảo sát?"

Lần này không muốn để Trần Hạo Thiên cướp lời nữa, Hoàng Tuấn Khải dứt khoát đáp, "Qua khảo sát."

Trần Ngũ Thành gật đầu, "Ta hiểu rồi. Hai ngày nữa con sẽ qua Nhất Gia tham gia khảo sát."


Mọi người lúc này mới im lặng ăn cơm.

Ăn xong, Trần Tứ Hùng rụt rè\(?\) đi tới chỗ bà Lý, cười hì hì, "Dì Lý yêu dấu ới ời ơi ~~~"

Bà Lý cưng chiều xoa đầu Trần Tứ Hùng, hỏi, "Có chuyện gì?"

Trần Tứ Hùng nói, "Cháu... cháu thèm phở."

Bà Lý gật đầu, nói, "Ngày mai ta làm phở cho ăn."

Trần Tứ Hùng lặng lẽ giơ ngón cái sau lưng. Quốc Tử nhìn thấy, vô cùng hài lòng giơ ngón cái lên.

Phi vụ \(ăn sáng\) hoàn thành!

Hoàng Tuấn Khải nhìn thấy cảnh này, không nhịn được cảm thán.

Trần Gia đúng là gia tộc kì lạ nhất!

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/353605/markdown/4436717/1584192729914.jpg-original600webp?sign=795406e73a9fd8f30edb4fc15a935054&t=5fff8980)






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK