Cảm thấy dụng ý của công chúa đại khái không phải thế này, Diệp Nại thật lâu sau đó lại bồi thêm một câu, "Ta sẽ không tặng quà cho bất kỳ ai."
"Ơ kìa??? Không tặng quà sao??? Vì sao Diệp Nại không tặng quà?"
Diệp Nại thật sự phiền muộn?? Lẽ nào ý của công chúa không phải như thế sao?? Lẽ nào công chúa muốn mình tặng quà cho nam sinh sao?? Ngẫm lại thì thấy rằng không giống sẽ là như vậy, vì vậy càng thêm chắc chắn mà nói: "Thật sự sẽ không, công chúa hy vọng ta tặng quà cho nam sinh sao??"
Công chúa ngữ khí mạnh mẽ nói: "Đó là điều đương nhiên a!!! Chẳng lẽ Diệp Nại mong ta tặng quà cho nam sinh sao??"
Công chúa tặng quà cho nam sinh sao?? Ngẫm lại cũng là chuyện không có khả năng a!!! Bất quá...Diệp Nại lại nghiêm túc suy nghĩ, nếu là chuyện mà công chúa nói ra, nàng dĩ nhiên là phải ngẫm lại thật tốt...Nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, bản thân sẽ thế nào đây?
Thật lâu sau, Diệp Nại nghiêm túc hồi đáp: "Nếu như công chúa thật sự làm như vậy, ta sẽ không ngăn cản bởi vì công chúa nhất định thật sự vô cùng thích người nam sinh đó nên mới làm như vậy, thế nhưng ta nghĩ ta sẽ khóc, ta thật sự sẽ khóc. Công chúa, cho nên dù cho người thật sự tặng quà cho nam sinh thì ngàn vạn lần đừng cho Diệp Nại biết."
*Aw ~ Tiểu Nại thật là một cái tiểu bạch thụ đáng yêu a ~~~
Công chúa cười rất đắc ý: "Thật à?? Vậy Diệp Nại hiện tại cực kỳ rất thích ta à!!!"
"Ừm!!! Ta cũng cảm thấy vậy."
Dường như là không ngờ Diệp Nại sẽ thẳng thắn như vậy, khuôn mặt của công chúa rất không được tự nhiên mà đỏ lên. Thanh âm rầu rĩ nói: "Cái đó...Vẫn là nhanh đến trường đi..."
"Được!!" Từ lúc biết được tâm ý của công chúa thì phát hiện công chúa thật sự đột nhiên thay đổi rất nhiều, đối với mình rất tốt làm cho mình cảm giác có chút không được tự nhiên.
"Chờ một chút." Thời điểm lên xe, Diệp Nại cúi người giúp công chúa buộc tốt dây giày bị lỏng ra. "Sau này không nên không để ý như vậy, dây giày bị lỏng mà nói là chuyện rất nguy hiểm a."
"Diệp Nại!!" Công chúa đột nhiên kêu tên Diệp Nại lên. "Ừm??" Diệp Nại ngẩng đầu, sau đó đôi môi của công chúa nhẹ nhàng rơi vào trên đôi môi của nàng. Diệp Nại có một chút mê muội nhưng vẫn rất bình tĩnh tiếp nhận.
"Ta yêu ngươi."
Diệp Nại cười. "Ta biết a!!!"
Lễ tình nhân hôm nay, tâm tình của công chúa lại không được tốt, vẫn đang ngây người ra, biểu tình như có có chút suy nghĩ, còn liên tục mắc lỗi. giống như hiện tại...
Diệp Nại có chút cau mày, "Làm sao vậy?? Thế nào lại làm đổ canh, sẽ bị phỏng a. Lỡ như bị thương thì không được rồi."
Công chúa nỉ non: "Diệp Nại."
"Ừm."
"Ngươi yêu ta không??? Ngươi có quan tâm ta không???"
"Đương nhiên a!!!"
Làm sao lúc nào cũng là bộ mặt biểu tình ngơ ngác như thế này a??? Thật sự một chút cũng không biết người ta đang suy nghĩ cái gì sao??? Cuối cùng, cứ nghĩ nghĩ như vậy, công chúa rốt cuộc cũng không còn cách nào nhẫn nại mà bạo phát, "Nếu là như vậy!!! Tại sao ngươi một chút cũng không biết ta đang suy nghĩ cái gì?? Diệp Nại ngươi thật là ngốc chết đi được!!! Thật sự đáng ghét!!!" Sau đó cứ chạy một mạch về phòng mình.
Diệp Nại lại thật sự phiền muộn, làm sao vậy??? Mình lại làm sai cái gì sao???
"Trời ơi!!!" Trong phòng, công chúa hối hận khó mà mở miệng, "Làm sao lại nói nàng đáng ghét chứ??? Thật vất vả mới để nàng thích mình a!!! Nếu thật sự bị ghét thì phải làm sao đây??? Trời ơi là trời!!! Tại sao mình lại nói như vậy được!!! Đúng thật là rất ngốc a!!! Mình muốn chocolate!!! Tại sao Diệp Nại không phát hiện ra?"
Diệp Nại mở cử tiến vào: "Thì ra là vì như vậy a!! Ta còn tưởng rằng ta lại làm sai chuyện gì chứ." Nàng cười rất rực rỡ, nàng có một chút xấu hổ đem chocolate trong tay để vào tay của công chúa. "Bởi vì trước đây thấy ngươi cho tới bây giờ đều không ăn chocolate a, cho nên còn tưởng rằng ngươi không thích ăn?? Cũng không biết có nên tặng cho ngươi hay không, sớm biết như vậy thì không cần phải do dự."
Người đang tức giận lập tức mở cờ trong bụng mà nở nụ cười: "Người khác tặng đương nhiên là không thích ăn, thế nhưng Diệp Nại tặng thì không giống a!!!"
"A!!! Thiếu chút nữa thì quên mất!! Giống như ngươi nói đó...Ta có chút xấu hổ...Công chúa, Ta cũng rất yêu ngươi." Sau khi nói xong câu đó, Diệp Nại có chút ngốc nghếch đem môi của mình đưa đến, trong miệng công chúa đều là hương vị của chocolate, tràn đầy ngọt ngào. Hương vị rất tốt.
"Ngủ ngon, công chúa phải ngủ sớm một chút a." Diệp Nại tiếp tục mỉm cười, xoay người muốn chạy nhưng phát hiện tay bị công chúa gắt gao kéo lại. Nghi hoặc, "Làm sao vậy?? Còn có chuyện gì sao??"
"Ngày hôm nay ngươi ở lại ngủ cùng ta, có được không?"
"Sao? Công chúa?" Trước đây chưa từng ngủ cùng nhau a. Diệp Nại có chút không thoải mái.
"Ngươi đồng ý có được không??"
"Ta không quen, bất quá công chúa muốn, ta liền ở lại."
Công chúa một tay nắm Diệp Nại bổ nhào lên giường. Mỉm cười, "Bởi vì biểu hiện vừa rồi của Diệp Nại thật sự rất tốt, cho nên hiện tại ta muốn hôn ngươi, nếu như Diệp Nại thật sự yêu ta thì đồng ý có được không?"
"Công chúa?!!" Có chút kinh ngạc.
"Đồng ý không? Diệp Nại."
Diệp Nại có chút đỏ mặt, nàng đem đầu cuối rất thấp, "•#... —— "
"Ngươi nói gì? Ngươi đồng ý không? Ta thật sự muốn hôn ngươi a."
Diệp Nại ngẩng đầu, "Vậy thì nhanh lên một chút a!!! Không nên chỉ nói mà không làm."
"Diệp Nại...Ta yêu ngươi!!"
"..." Thanh âm trả lời đã tiêu tan trong nụ hôn chuẩn dài. Rất lâu sau đó, trong phòng của công chúa phát ra một tiếng thét kinh hãi của Diệp Nại. "Công chúa, người đang làm gì?!!"
Cuối cùng, công chúa mỉm cười ngọt ngào trả lời: "Chúng ta đã thành niên, đã có thể, nếu không làm thì có khả năng sẽ bị muộn mất..."
"Ơ??? Thế nhưng....nữ sinh và nữ sinh...Không thể..."
"Có thể a!!!"
"Đừng, bỏ đi..."
"Xuỵt, đừng nháo a..."