"Mụ mụ, buổi sáng tốt lành."
"Tiểu Nại buổi sáng tốt lành." Ngoài cửa sổ, thân hình ở dưới táng cây anh đào đi qua đi lại vô cùng bận rộn, mang quần áo đi phơi, quét rác, làm những việc phải cần làm hôm nay. Ở dưới táng cây anh đào to lớn lâu năm, thân hình của nàng có vẻ gầy nhỏ và đáng thương. Sau khi nhìn thân hình gầy nhỏ của nàng, công chúa sẽ không nhịn được mà mỉm cười. Thế nhưng, khi nhìn thấy trên khuôn mặt nàng có chút nhàn nhạt đau buồn, công chúa liền sẽ sờ đến ngực trái của mình, bởi vì người này không nhịn được đau đớn.
"Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không vì ta mà mỉm cười sao? Giống như ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không thích ta."
Khi thân hình ở dưới táng cây anh đào đi vào nhà, không còn đi ra ngoài nữa thì công chúa cuối cùng xoay người, ngã xuống giường. Trên tường có rất nhiều hình chụp nữ hài, bản thân công chúa biết như vậy rất kỳ quái, thế nhưng công chúa muốn chỉ cần vừa mở mắt ra thì có thể nhìn thấy khuôn mặt của nàng, cho dù những thứ đó không chân thật thì cũng không sao cả.
"Khi nào thì kỳ tích mới xuất hiện, ngươi sẽ thích ta??? Giống như ta thích ngươi."
Bên ngoài có người gõ cửa, "Hôm nay công chúa muốn đi ra ngoài không ạ? Ngày hôm nay không cần đến trường."
Nhắm mắt lại, yên tĩnh phác họa nét mặt của người đứng ngoài cửa. Sau đó, công chúa nở nụ cười nhẹ nhàng nói: "Ừm! Hôm nay có việc, cho nên muốn đi ra ngoài."
"Công chúa có ý định muốn dùng bữa sáng không ạ?"
"Có!"
Trên đường, người đi qua đi lại vẫn nhiều như cũ. Rộn ràng nhốn nháo, cánh hoa anh đào uyển chuyển bay tới đây, trong không khí thỉnh thoảng thấy được cánh hoa màu hồng phấn. Tiếp đó, cả con đường đều trở nên lãng mạng.
"Công chúa xinh đẹp, vì sao người lúc nào cũng không tập trung vậy? Vì sao người không vì ta mỉm cười? Công chúa xinh đẹp, nụ cười của người vì ai mà nở rộ?" Nam hài bên cạnh hỏi như thế. Người này rất có thể nàng sẽ cùng hắn sống chung, là nam hài rất ôn như rất thân sĩ. Có lẽ nàng sẽ thích hắn, nếu như nàng không biết người kia trước thì nàng sẽ thích hắn. Thế nhưng thật đáng buồn, nàng đã biết người kia trước tiên, cho nên hiện tại nàng vĩnh viễn cũng sẽ không thích nam hài này. Cho dù có thích thì cũng sẽ không yêu.
"Ngươi nói, làm sao mới có thể để một người yêu một người đây?" Công chúa đột nhiên hỏi như vậy.
Nam hài nở nụ cười, "Vậy dùng toàn bộ tâm hồn của mình mà yêu người đó đi."
"Phải không? Dùng toàn bộ tâm hồn của mình mà yêu sao?" Công chúa lặp lại câu nói, sau đó liền mỉm cười. "Ta rất muốn đi mua quần áo, ngươi có muốn đi cùng ta không?"
"Đây là vinh hạnh của ta, công chúa xinh đẹp."
Nam hài từ trước đến nay vẫn không hiểu được công chúa, giống như nàng luôn hẹn hò cùng những nam sinh khác nhau, lại chưa từng mỉm cười với bọn họ, chưa bao giờ nói chuyện với bọn họ. Cũng chưa bao giờ hẹn hò với bọn họ quá hai ngày. Cũng giống như việc hiện tại nàng đang mua quần áo, nàng luôn mua những bộ trang phục nhỏ bé, rõ ràng là thân hình nàng rất thon dài, nhìn rất tốt nhưng thường thường nàng lại mua những bộ quần áo rất ngắn rất ngắn, cũng hay thường nói một vài câu gì đó mà hắn nghe không hiểu.
"Cái vừa nãy dường như rất hợp với người."
"Thế nhưng không hợp với nàng a!!!" Giống như câu nói này đây, nam hài vẫn không thể hiểu. Vì sao nàng luôn nói như thế?
"Phải không?"
"Ừ! Ngươi xem cái móc khóa này, có đẹp hay không? Ta muốn tặng cho nàng, nếu như nàng có thể thích thì tốt rồi."
"Đúng không?" Nàng kia, là ai đây? Chỉ biết đến duy nhất một chuyện, nàng nhất định là một người con gái, một người con gái mà công chúa rất thích. Là em gái của công chúa sao? Nam hài nở nụ cười nhìn vô cùng tốt, không có vấn đề gì. Công chúa hắn thích hạnh phúc là tốt rồi. "Giờ ăn trưa cũng gần tới rồi. Muốn ăn gì không? Công chúa xinh đẹp."
Trên mặt công chúa gợn lên một nụ cười vô cùng xinh đẹp, "Ta thật ra có chút muốn ăn cơm hộp, trước đây khi nhìn nàng ăn, ta cũng rất muốn ăn. Nếu như chính tay nàng làm thì tốt rồi, ta nhất định sẽ ăn ngay."
"Cơm hộp sao? Được." Nàng kia, nam hài không biết là ai, thế nhưng hắn nghĩ có một ngày nào đó, hắn sẽ biết. Hắn sẽ biết, người con gái mà công chúa vẫn luôn bận tâm đến này.
Tiếp theo đó, ngay khi một cánh hoa cuối cùng trên cây anh đào của Bổn gia rơi xuống, ngay khi trên nhánh cây chỉ còn lại hoàn toàn một màu xanh lục, nam hài thấy được một người con gái, không quá xinh đẹp, không quá quyến rũ, không quá đáng yêu nhưng rất ấm áp. Có thể sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo của bất kỳ kẻ nào.
"Ngươi đừng thích hắn có được hay không?"
"Ngươi đừng đi có được hay không?"
"Ngươi thích ta có được hay không?"
"Ngươi cho ta...thêm một cơ hội có được hay không? Công chúa xinh đẹp tôn kính."
Người con gái kia mặc quần áo công chúa mua, đeo móc khóa công chúa mua. Nàng là Diệp Nại mà? Là người con gái trong truyền thuyết vẫn đi theo công chúa, là người con gái mà công chúa vẫn thường khi dễ. Là người con gái mà công chúa muốn dùng toàn bộ tâm hồn để yêu.
Trong một khắc công chúa vươn tay ra, nam hài cuối cùng cũng đã hiểu. Hóa ra, nàng là người con gái mà công chúa luôn nói tới. Hóa ra, nàng chính là người con gái mà công chúa vẫn luôn yêu. Tình yêu vụng về như thế, bởi vì không tìm được cách thích hợp, cho nên chỉ có thể dùng cách khi dễ nàng nàng.
Nếu dùng toàn bộ mạng sống để yêu, thì xin hai người hãy luôn luôn hạnh phúc. Công chúa hắn thích hạnh phúc thì đều có thể...
Phiên ngoại Hoàn.