Trong tâm Kỳ phóng liền kêu “lộp bộp”, thoáng biến sắc, “Nam sắc?” “Cầu Phượng Lâu?”
Lại nói về “Cầu Phượng Lâu” chính là vì để nữ tử có nơi tìm thú vui. Lúc ấy Võ Tắc Thiên cầm quyền, ầm ĩ nam sắc, trong nước dân chúng cũng không có một chút kiêng kị, Cầu Phượng Lâu liền lập nên để nữ tử mua vui, hơn nữa sinh ý cũng tương đối khá.
Kỳ Phóng lúc này tâm tình liền bối rối, bây giờ mới để ý nơi này có điểm kỳ lạ…những danh tự trong danh sách cũng có chút kỳ lạ. Nghĩ rằng Tông Linh muốn hắn mất mặt trước mọi người nên mới muốn hắn đến nơi này. Kỳ Phóng nghĩ đến đây, sắc mặt liền đỏ lên như tôm luộc.
Ngưới đứng trước mặt hắn toàn thân lụa mỏng không ai khác chính là Tông Linh, uyển chuyển bước đến trước mặt Kỳ Phóng, nhẹ nhàng dựa vào lòng hắn, ngọt ngào nói: “Kỳ công tử đã muốn ta, thân là nam tử của thanh lâu cũng không dám chối từ, nhưng không phải hôm nay ngươi đã được chọn là rể nhà Đào gia, sao lại đến nơi như thế này? Như vậy đã sẽ thành tội nhân? Nếu phu nhân ngươi trách tội, ta biết sẽ làm sao đây!Ô…” Nói xong, lấy tay lau nước mắt mà khóc lên.
Mọi người thấy hai người “nhu tình mật ý” như thế, lông tơ như muốn dựng thẳng lên, bộ dạng đều không được tự nhiên. Hơn nữa vừa nghe lời Tông Linh nói ra, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, trong tâm đều nghĩ: “Nam nhân này thật biến thái, một thiên kim tiểu thư phú quý như vậy lại không yêu thương, lại mê luyến long dương, quái thai!!”
Trong nội tâm Kỳ Phóng kêu khổ: “Biết ngay, biết ngay mà!” Liền có thể xác định Tông Linh muốn hắn đến đây để trêu đùa, chính vì mình tham gia cuộc thi kén rể mà không báo y trước một tiếng, không khỏi cảm thấy đau đầu đối với hài tử thất điên bát đảo này.
Hai tay Tông Tinh vẫn ôm eo Kỳ Phóng, y dường như tựa cả thân người vào, hai người hòa hợp không rời như không có gì có thể tách ra được. Bỗng nhiên Tông Linh như mèo con, cách dải lụa mỏng hôn nhẹ lên môi Kỳ Phóng.
Kỳ Phóng như không thể tiếp nhận sự “thân mật” này, liền hốt hoảng té xuống ghế.
Tông Linh cười nhẹ, dựa thân thể của y lên Kỳ Phóng, ngồi hẳn lên đùi hắn, thật có thể nói là phong tình vạn chủng, làm ai nhìn thấy đều phải say. Y nhẹ nhàng gỡ khăn đang che trước mặt, cúi xuống ngậm đôi môi đỏ mọng của Kỳ Phóng, hôn thật sâu.
Kỳ Phóng cảm thấy hưng phấn mà mê muội, từ khi hưởng qua hoan ái ngọt ngào, thân thể hắn cảm thấy rất mẫn cảm. Chỉ cần khiêu khích nhỏ nơi ấy liền đứng dậy.
Đầu lưỡi của Tông Linh ôn nhu mà giảo hoạt trong miệng hắn dạo quanh khắp nơi, Kỳ Phóng cảm thấy mọi ngóc ngách đều bị y chạm qua.
Kỳ Phóng bởi vì thiếu dưỡng khí mà té xỉu, Tông Linh đem đầu lưỡi mình ra ngoài. Nhưng lại không nuốt chất dịch mà lại muốn nó chảy xuống trên vạt áo.
Trong đại sảnh mọi người đều há to miệng ngừng hô hấp, hai mắt không nháy một cái mà quan sát hai nam nhân trước mắt hôn sâu, bỗng nhiên “bịch”, “bịch” một loạt tiếng kêu vang lên, nhiều người té xuống ghế. Nguyên lại bọn họ xem quá nhập tâm, máu chảy quá nhiều, lên cơn sốc mà cũng xỉu đi.
Không để ý bọn họ như thế nào, hai người vẫn chìm đắm trong thế giới tình nhân ngọt ngào.
Tông Linh yêu thương dùng ngón tay lau ấn ký còn lưu lại bên môi của Kỳ Phóng. Kỳ Phóng lúc này mới từ từ tỉnh lại, liền đẩy người Tông Linh ra, bối rối đứng lên, xấu hổ không biết nên chạy nơi nào.
Kỳ Phòng dùng sức đẩy Tông Linh, bỗng nhiên thấy y ôm ngực mà thở dốc, liền nhanh chóng tới đỡ y, lo lắng hỏi: “Như thế nào? Bị thương sao?”
“Ân, có chút…” Tông Linh yếu ớt nói: “Tên gian thương Đào Mã Phúc đã cho mười cao thủ rất lợi hại ám sát ta, mặc dù ta đã giết họ, nhưng vẫn bị trọng thương.”
Kỳ Phóng biết rõ, những nhân vật mà Tông Linh gọi “rất lợi hại” chỉ có những cao thủ bậc nhất, vì Tông Linh đã vốn cũng là những cao thủ mà mọi người đều phải tán thưởng. Sớm biết như thế, không nên để y một mình làm chuyện này!
Kỳ Phóng oán trách chính mình, liền ôm lấy Tông Linh nhẹ nhàng đặt trên bàn, mở vạt áo của y, lông mày lập tức cau lại, cả giận nói: “Cái này gọi là một chút sao? Miệng vết thương dài ba tấc, vẫn còn chảy máu, căn bản ngươi không hảo hảo tĩnh dưỡng! Ngươi còn ở lại chốn này giả dạng cái gì? Ngươi thật không biết thương tiếc thân thể của mình, ta muốn xem nhi tử ngươi muốn làm gì!”
Mọi người nghe Kỳ Phóng nói xong đều kinh ngạc, liền lớn tiếng “a” kêu lên, nguyên lai bọn họ không chỉ là đồng tính luyến ái, mà còn là phụ tử loạn luân!
Kỳ Phóng lạnh lùng nhìn xung quanh, ánh mắt như muốn giết người, “Các ngươi ‘a’ cái rắm, còn không câm miệng hết cho ta!” Cuối cùng ánh mắt nhìn đến người chủ đã sợ đến ngây người, quát: “Cho ta một gian phòng, còn nữa, đem kim sang dược tốt nhất cùng nước sạch và băng vải đến cho ta, nhanh!” Liền cúi đầu nhìn Tông Linh đang si ngốc.
“Ta sau khi trở về, ngươi không có ở nhà, ta liền muốn nổi điên! Ta vội vã đi tìm, nhưng ngay cả hơi thở của ngươi đều không cảm nhận được, ta tìm không thấy, ta liền cảm thấy sợ hãi, sợ ngươi không còn quan tâm đến ta, ta theo bên ngươi từ lúc tám tuổi, nếu ngươi không còn quan tâm đến ta, ta sống không bằng chết! Ta liền nghĩ nếu ngươi không yêu ta thì chỉ cần nhìn thấy ngươi là được rồi. Những vết thương này tính là gì, chỉ là da thịt mà thôi, có thể gặp ngươi là trời xanh cảm thương ta. Nhưng khi gặp ngươi, ngươi lại tham gia kén rể, vì cái gì, vì cái gì?” Tông Linh vừa khóc vừa nói, Kỳ Phóng nghe Tông Linh nói trong đáy lòng liền cảm động, trong tâm có bao nhiêu nhu tình không thể nói nên lời. Liền ôm lấy Tông Linh lên lầu.
Sư Cưu các
Tiểu mỹ nhân cuối cùng cũng lấy khăn che mặt xuống, lộ ra nét mặt kiều diễm ngay cả Cửu Thiên Huyền Nữ cũng phải ghen ghét.
Kỳ Phóng hết sức chăm chú băng bó vết thương cho Tông Linh, hắn biết trời sinh tính tình Tông Linh quật cường nhưng lại sợ nhất là đau đớn, hết sức nhẹ nhàng linh hoạt mà băng bó vết thương.
Tông Linh đau đến nổi muốn nhảy dựng lên, nhưng nhìn Kỳ Phóng vì y mà hết sức lo lắng, mọi thống khổ lập tức hóa thành bọt nước. Y cảm thấy như mình đang rong chơi trên đại dương mênh mông, y là con thuyền nhỏ, Kỳ Phóng là biển cả mênh mông. Y như được cả đại dương che chở mà dần chìm vào giấc mộng đẹp. Khi y tỉnh lại đã là canh năm.
Trên tay cảm thấy nóng hầm hập, Tông Linh nghiêng đầu nhìn, một người đang ngủ có gương mặt ngây thơ hiện ra trước mắt. Lúc người này thức dậy thì vô cùng lãnh tuấn, nhưng lúc này đây, hắn lại vô cùng đáng yêu ngây thơ. Tông Linh biết rõ, từ nhỏ Kỳ Phóng đã rèn luyện bản chất của mình trở nên lãnh khốc, mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không quan tâm. Chỉ có khi bên cạnh y, Kỳ Phóng mới có thể lộ ra bản mặt yếu ớt.
Tông Linh nhẹ nhàng bước xuống giường, ở phía sau Kỳ Phóng cúi xuống, ôn nhu hôn lên cổ, vành tai, tóc mai.
Kỳ Phóng dường như có chút tỉnh, bất lực giãy dụa.
Tông Linh vẫn tiếp tục vuốt ve hắn, tay của y tham lam tiến vào vạt áo mở rộng của Kỳ Phóng, xoa nhẹ hai điểm hồng trước ngực.
Ngón tay chậm rãi vân vê thù du trước ngực, Kỳ Phóng không nhịn được hai điểm đó liền đứng lên, tính dục bị khơi dậy.
Kỳ Phóng lúc này thật sư bị khoái cảm đánh thức, giống như chú chim nhỏ lui về phía sau, sợ hãi nói: “Ngươi…ngươi đang làm gì đó?”
“Làm chuyện chúng ta đều thư sướng!” Tông Linh bình tĩnh như không có chuyện gì mà trả lời.
Kỳ Phóng vô thức lui về phía sau trốn tránh, nhưng hắn đã quên một việc, phía sau hắn chính là giường lớn. Vì vậy, hắn cư nhiền nằm chết dí trên giường, giống như chủ động hiến thân. Nhìn thấy gương mặt Tông Linh phía trước, Kỳ Phóng càng thêm bối rối.
Tông Linh nhẹ nhàng cởi quần áo Kỳ Phóng xuống. Bởi vì thân thể hắn đã bị khiêu khích nên bây giờ không còn một tí sức lực nào. Tông Linh trực tiếp tấn công. Liền đem phân thân mê người của hắn ngậm vào miệng.
Lập tức ——
“Ah ah! …”
Cái kia trong miệng của Tông Linh nóng bừng như nước sôi, trong thoáng chốc Kỳ Phóng liền hưng phấn đến không chịu được, không kìm nén được thanh âm mà thốt ra.
Tông Linh đem phân thân của hắn toàn bộ hấp vào trong khoan miệng, dùng yết hầu xoa khẽ đầu phân thân, đầu lưỡi quấn lấy phía gốc.
Tông Linh nhẹ nhàng cắn, tuy Kỳ Phóng cảm thấy có chút đau nhức nhưng lại cảm thấy khiêu khích nhiều hơn, khoái cảm bùng nổ, không kiềm chế được lại rên rỉ ra thành tiếng hấp dẫn người nghe.
Tinh xảo mà tấn công khiến Kỳ Phóng cuối cùng cũng xuất tinh, Tông Linh liền nuốt một lượng lớn chất dịch vào.
Tông Linh lật người Kỳ Phóng lại, bờ môi ướt át còn mang theo chút tinh dịch cúi xuống hôn dọc sống lung tuyệt mỹ của hắn. Kỳ Phóng gian nan thở hổn hển.
“Không muốn!” Kỳ Phóng đột nhiên kinh hãi kêu lên.
Bờ môi của Tông Linh đi tới cặp mộng căng tròn của Kỳ Phóng, đầu lưỡi nhẹ nhành liếm lên giữa cặp mông căng tròn ấy.
Kỳ Phóng ngượng ngùng thân thể ngày càng căng cứng. Ngón tay bấu chặt vào nhau mà xuất huyết.
Tông Linh kéo hai chân Kỳ Phóng ra, ngón tay nhẹ nhàng điểm lên hoa cúc (~!~), ý muốn hắn thả lỏng, hơn nửa đầu lưỡi cũng bắt đầu tấn công.
“Đủ rồi, đừng tiếp tục, từ bỏ…”
Kỳ Phóng bị kích thích cũng không thể nhịn được nữa, lớn tiếng hét lên, giãy giụa phần eo, muốn chạy trốn khỏi đầu lưỡi ẩm ướt. Nhưng hai chân cố định lại mở rộng thêm. Lưỡi của Tông Linh thừa cơ mà tiến vào, hoàn toàn tiến vào trong.
Hô hấp bỗng nhiên đình chỉ, Kỳ Phóng cuồng loạn lắc đầu, “Ah ah ah ah ah…, không được, ta muốn nổ tung!”
Lưỡi của Tông Linh ở bên trong mà dạo quanh, tiến vào.
Toàn thân Kỳ Phóng run run, hoàn toàn không thể khống chế chính mình. Chỉ có thể vô thức, mê muội rên rỉ.
Tông Linh rút đầu lưỡi ra, chống đỡ toàn thân vô lực, nóng bừng của hắn, sau khi được nước bọt làm dịu, chỗ đó trở nên phi thường trơn.
Kỳ Phóng hiện tại quỳ sấp, tư thế này làm hắn vô cùng thẹn thùng, nước mắt không thể cầm lại mà trào ra, hắn cảm thấy mình chưa bao giờ yếu đuối như thế này, cần người trấn an.
Tông Linh lúc này mới phát hiện, Kỳ Phóng lặng lẽ khóc. Y liền quay người Kỳ Phóng lại nhẹ nhàng hôn hắn, hôn lên nước mắt, một giọt, hai giọt. Tông Linh ôn nhu làm nước mắt Kỳ Phóng càng nhiều hơn.
“Không phải ngươi từng nói không bao rơi lệ sao? Yêu sâu đậm như vậy không phải nên hạnh phúc sao? Vì cái gì lại muốn rơi lệ? Rơi lệ chính là cảm thấy không hạnh phúc, ta được yêu, vì cái gì lại cảm thấy không hạnh phúc? Đến tột cùng hạnh phúc là cái gì?” Kỳ Phóng trong thâm tâm mờ mịt nghĩ, có lẽ hắn đã có đáp án, có lẽ chưa có. Nhưng hiện tại Tông Linh vì hắn mà nỉ non, cố gắng nén dục vọng, trên đầu đã có mồ hôi lạnh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập. Được người khác lo lắng như vậy, có lẽ đây cũng chính là một loại hạnh phúc, nhưng hắn lại không muốn như vậy, liệu đó còn có phải là hạnh phúc?
“Vào đi!” Kỳ Phóng đối với Tông Linh nói: “Ngươi đã không được a.” Hắn không biết mình đang muốn biểu lộ điều gì và cũng không muốn biết.
“Nhưng mà...” Tông Linh do dự.
Kỳ Phóng nắm lấy phân thân cứng rắn đã muốn nổ tung của Tông Linh, đưa tới trước nơi đó của mình mà chậm rãi đẩy vào.
“Đau quá!” Mặc dù có nước bọt bôi trơn, nhưng nơi đó nhỏ hẹp vốn không thể tiếp quái vật không lồ như vậy.
Kỳ Phóng cả giận nói: “Chờ cái gì! Còn không mau tới!”
Tông Linh lúc này mới từ vui sướng khôi phục lại tinh thần, y một bên thẳng tiến chiếm lấy thân thể của hắn, một bên hôn xuống.
“Ah… Ô…” Kỳ Phóng đã đau đến mức không thở nổi, chỉ có thể trầm thấp mà rên rỉ.
Tông Linh không ngừng di chuyền, Kỳ Phóng cảm thấy cơ thể rất ngứa, cảm giác khác thường, nó làm cho toàn thân người ta giống như bị lửa dày vò rất khó chịu.
Khoái cảm giống như sóng không ngừng trào tới, tuy có cảm giác đau đớn, nhưng Kỳ Phóng lại muốn nhiều hơn.
“Ah… Linh nhi, không được... Ta...”
Trong chốc lát, Tông Linh đã xuất tinh ra, Kỳ Phóng cũng bắn ra lần thứ hai.
“Ah ah... Ah ah ah ah… Ô...” Trong phòng vang vọng ra thanh âm dâm đãng.
“Rốt cuộc trốn không thoát rồi, trốn không thoát rồi...” Kỳ Phóng trong lòng nghĩ, không biết là cao hứng, hay là bi ai.