Vì yêu mà ly biệt lại là ngược với khoảng cách, yêu thương như thế, mê li như thế, sao lại có thể có khoảng cách.
Kỳ Phóng nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể nghe, chỉ có thể nghĩ, không thể động, không thể nói.
Hắn thống khổ, thế giới của hắn trở nên ảm đảm khi Tông Linh rời đi.
Rất muốn y lưu lại, điên cuồng mà muốn. Mất đi lần này, có thể là chia lìa vĩnh viễn: “Không muốn, ta không muốn!” Tâm của hắn hò hét, tâm của hắn bắt đầu rỉ máu..
Vì muốn ngăn một kiếm đâm tới Tông Linh, không hề suy nghĩ chỉ hành động theo bản năng. Một kiếm xuyên tim, đau đến thấu xương. Nhưng được Tông Linh ôm hắn lại cảm thấy như mình được về lại trong bụng của mẫu thân, trôi lơ lửng, ôn hòa mà hạnh phúc dạt dạt dào.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm. Chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, tuy thân thể lại nhận lấy thống khổ dày vò!
……
Năm tháng trôi qua, đảo mắt đã tới mùa xuân ba tháng sau. Cây cối nở mầm, cỏ non xanh lục, một mảnh sinh ý dạt dào.
“Kỳ đại ca, thân thể của ngươi đã tốt như ban đầu, địch nhân nhà ta cũng đã diệt, hiện tại mọi chuyện đã bình yên. Ta thật vui khi mọi chuyện đã bình thường!” Thẩm Y trữ tình nói, trải qua thăng trầm, hắn đã trưởng thành không ít.
“Kỳ Phóng, tuy ngươi không tiếp nhận tình cảm của ta, nhưng so với người khác ta thật quan tâm đến ngươi! Tuy thân thể ngươi đã tốt, nhưng tâm lại bị tổn thương rất sâu, ngươi nên thả lỏng một chút. Nhìn bộ dạng cô độc của ngươi, ta thật không thể nào chịu nổi!” Đoan Mộc Hoàng vẫn như cũ thanh âm lười nhác, phân không rõ là thật hay giả.
Kỳ Phóng đờ người nhìn về phương xa, nhưng ánh mắt tựa hồ cũng không tập trung một điểm nhất định.
Tông Linh đã li khai hắn hai tháng, từ ngày đó, tâm can hắn như bị ai nghiền nát, chỉ có thể gắng gượng vượt qua.
Trong hai tháng, tuy Đào gia đã phái không ít người đi tìm hành tung của Tông Linh, trong đó cũng có không ít cao thủ, nhưng Tông Linh vẫn như cũ mà tiêu thất, không ai có thể tìm được.
Thân thể đã khỏi hẳn, nhưng vết thương lòng lại chồng chất!
Hai tháng không có Tông Linh bên cạnh, hắn như xác không hồn, cảm thấy được thực sự đau khổ.
Kỳ Phóng hít thở không khí trời xuân trong lành, bỗng có chút thoải mái. Thời gian có thể quên hết thảy sao? Nhưng vì cái gì mà ngày càng yêu sâu đậm? Trước kia, một mực không chịu thừa nhận tình cảm của mình, hiện tại đã mở rộng lòng muốn tiếp nhận y, nhưng đã lỡ mất cơ hội.
“Nam nhân với nam nhân có thể yêu nhau sao?” Vấn đề này hắn vẫn mãi tự hỏi mình. Mặc dù hắn chán ghét loại tình cảm này, nhưng khi Đoan Mộc Hoàng nói yêu hắn, Tông Linh cũng nói yêu hắn, vì cái gì đối với Đoan Mộc Hoàng thì cự tuyệt, nhưng khi Tông Linh nói yêu tim lại đập thình thịch?
Lại không bao giờ muốn thấy bộ dạng thương tâm của Tông Linh! Từ lúc còn thiếu niên bất lực nhìn Tông Linh bị nam nhân vũ nhục, thần sắc tuyệt vọng, trong lòng hắn đã quyết định không bao giờ để chuyện này phát sinh lần nữa! Không muốn y bị thương tổn! Có lẽ từ lúc đó hắn đã mông lung có tình cảm thầm kính đối với y.
Bây giờ hắn có một chuyện để làm, chỉ có một chuyện để làm!
Kỳ Phóng kiên định nhìn về phía trước.
Đất nước Âu Mã Á. Thủ đô Đại Mã Sĩ Cách
Người trên đường thưa thớt, chỉ vài người thần sắc bối rối mà chạy tựa như gặp cướp.
Thành thị nhộn nhịp đến tột cùng là làm sao vậy?
Mây trôi đi, cuồng phong nổi lên, thổi bay trên đường là những tờ bố cáo. Trên vách tường, trên tấm biển hay trên mái hiên đều là những lệnh truy nã:
“Lệnh truy bắt thích khách
Cảm kích người nào tình báo.
Dáng người thon dài.
Trên người có tuyệt kỹ
Trong tay có vũ khí——chính là một thanh trường kiếm màu đen
Nghi ngờ là kiếm pháp của Đường quốc
Ai mà gặp người khả nghi, liền cáo!
Sẽ có thưởng
Ai mà không báo, liền trảm để răn đe!”
Lệnh truy nã bố cáo toàn thành, vì phần thưởng vô cùng phong phú, các binh lính dù giết lầm một trăm, cũng không buông tha cho ai. Gặp người nào có dáng người thon dài, ai mở tiệm sắt, vũ khí đều chém. Còn một số người không liên quan cũng bị bắt về nghiêm hình khảo vấn! Dân chúng thấy tình thế như thế, đều e sợ không dám bước ra cửa dù một bước.
Lúc này, một thân ảnh lẳng lặng nhìn quang cảnh, đột nhiên quay người, bước vào một lữ điếm.
“Lão bản, ta muốn ngủ trọ.” Thanh âm băng hàn vang lên, mọi người đều ngừng động tác hướng về phía thanh âm vừa phát ra.
Trong nhất thời, cả sảnh đường chỉ còn nghe được tiếng hít thờ ồ ồ.
Người đến làm mọi người kinh ngac đến nín thở!
Người đến thân hình uyển chuyển, một bộ áo trắng, một mái tóc dài, một trắng một đen làm người đó trở nên huyền ảo, phong thái làm người say đắm, hai mắt nhàn nhạt, bờ môi tươi nhuận, da thịt trắng nõn, giống nữ nhân sao? Không! Hắn tuyệt đối không ai sánh bằng, vẻ đẹp bất đồng với nam nhân hay nữ nhân tầm thường. Hắn không mang vẻ trần thế gian nan, vẻ đẹp này chưa từng bị ô nhiễm, lẳng lặng đứng nơi đó một hồi lâu. Nơi này như vì sự xuất hiện của hắn mà bừng sáng.
Loạn thế như thế, gian nhân như thế!
Kinh hỉ một lát. Lão bản mới phục hồi tinh thần. “Ah! Khách quan, ta lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho ngài!” Nói xong liền lấy sổ sách, tiếp tục nói: “Thỉnh khách quan cho biết quý danh.”
“Ta là Kỳ Linh.” Giai nhân nhẹ nhàng nói, mang theo thần sắc khác thường.
Lão bản đang ghi tên của hắn, liền dẫn Kỳ Linh đến phòng thượng khách.
……
Đêm khuya tĩnh mịch, đường phố không một bóng người…
Một thân ảnh đi ra từ một phòng trong khách điếm, hướng đến nơi hoàng thành đen tối mà bay đến!