• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Tĩnh Khang không hiểu ăn trúng thứ gì mà lại thù hận hai cha con nhà kia đến như vậy. Hắn ngồi trên xe, tưởng tượng đến cái cảnh túm đầu một lớn một nhỏ, dọa cho hai người kia đến phát khóc mà cảnh sát không biết. Sau đó thỏa mãn đi về, như thế thôi cũng vui biết bao nhiêu.
Nghĩ đến bộ mặt khóc lóc xin tha của hai cha con nhà đó, bỗng nhiên Tĩnh tu la cười thành tiếng. Nào ngờ, hắn đang đắm chìm trong sự vui sướng thì xe phanh gấp lại. Tạ Tĩnh Khang ngã người về phía trước, đầu đập vào lưng ghế phía trước.
Hắn chật vật ngồi thẳng dậy, cọc cằn hỏi thư kí của mình.
" Mẹ nó Lý Tô Tô, tôi trả lương cho cậu không đủ hay sao mà cậu tỏ thái độ với tôi thế? Lái xe cho cẩn thận vào"
Lý Tô Tô đẩy gọng kính, vẫn khuôn mặt thanh thản kia hiện ra đáp lời.
" Thành thật xin lỗi chủ tịch, lương ngài trả cho tôi đã xứng rồi ạ. Chỉ là con hẻm này xe ô tô đi vào không được. Giờ ngài muốn thế nào ? Chúng ta đi về hay ngài từ đi bộ vào ạ?"
Đã đi đến được chuồng lợn, không lẽ phải mang tay không về. Tạ Tĩnh Khang  này là ai ? Làm sao có thể chịu thiệt thòi như thế được ?
Hắn không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng tháo dây an toàn. Tự mình bước xuống cửa xe, để thư kí chờ đợi. Còn mình thì theo sự hướng dẫn của Lý Tô Tô mà đi vào trong.
Con hẻm này xộc lên một mùi ẩm mốc khó chịu, những bức tường cũng đã bị những nấm mốc chiếm lợi thế. Tạ Tĩnh Khang đi trên con đường nhỏ còn đạp phải đống rác dưới chân, đôi giày đắt tiền dính bẩn. Hắn khó chịu mắng mỏ.
" Mẹ nó! Đây là nơi dành cho người ở sao ? Hai cha con đó ở trong đây thật à?"
Hắn kêu trời không thấu, đất không hay. Hắn cảm thấy chính là đang tự làm hại bản thân, cớ gì chỉ vì một nổi thù hận be bé mà đạp chân vào khu ổ chuột này?
Nhưng mà nhớ đến khuôn mặt của Tiểu Bao Bao và thằng bé Mầm Cây kia. Tạ Tu La lại thấy tức giận, bước chân cũng vững vàng hơn.
Theo như lời chỉ dẫn của Lý Tô Tô, chỉ cần đi sâu vào trong con hẻm, thấy căn nhà nào được sơn màu hồng vẽ hình con thỏ ở trên thì chính là nơi hai cha con nhà đó đang ở.
Tạ Tĩnh Khang đi một hồi cuối cùng cũng có kết quả.
Tiểu Bao Bao cùng Mầm Cây ăn cơm xong, ngủ trưa một giấc thì cùng nhau thay đồ đi ra ngoài. Nói đi ra ngoài, thực chất là đến nhà hàng nhỏ... Chuẩn bị ăn trực bữa tối và rửa chén cho bác gái chủ nhà hàng.
Tiểu Bao  Bao cho con trai đổi mũ tai bèo màu trắng xóa, mặc một bộ đồ yếm cùng đôi dép thỏ cho Mầm Cây. Sau đó bế cậu lên tay, miệng không ngừng nói.
" Tối nay Bao Bao cho Mầm Cây ăn ăn, Mầm Cây măm măm rồi ngủ nhé. Ba ba làm xong sẽ bế Mầm Cây về"
Tiểu Bao Bao căn dặn con trai nhỏ,Mầm Cây ngồi trên tay ba ba. Vừa hút hộp sữa vừa đáp.
" Con nghe rồi,  ba ba cứ yên tâm mà làm việc!"
Tiểu Bao Bao cười hì hì bế con trai chuẩn bị đi mà không hay biết Tạ Tu La đã xuất hiện.
Phía bên này, Tạ Tĩnh Khang vừa nhìn thấy hai cha con đó. Trong lòng vui sướng đến phát run, định bụng chỉ hù dọa một chút rồi thôi. Hắn bổ nhào đến định tóm lấy một lớn một nhỏ, nào ngờ Tiểu Bao Bao " í" lên một tiếng rồi nhanh chóng ôm con ngồi thụp xuống.
"Mầm Cây, Mầm Cây nhìn này. Ba ba nhặt được tiền đó, có thể vừa đủ để mua kẹo mút cho con"
Thằng bé cười khúc khích vỗ tay, thế là hôm nay bé đã được có kẹo ăn.
Hai cha con sống khổ cực, Tiểu Bao Bao rất lâu rồi chưa mua kẹo cho con trai ăn. Hôm nay nhặt được tờ tiền mệnh giá be bé mà lòng vui như điên.
Tạ Tĩnh Khang bị bắt hụt, ý chí vẫn không buông. Hắn thở hồng hộc quay sang nhìn hai cha con kia. Miệng gần gừ nói.
" Ông đến bắt hai cha con nhà các ngươi đây"
Lúc này vừa nghe thấy tiếng nói, Tiểu Bao Bao và con trai liền quay lại. Chỉ thấy cái tên khi sáng vừa vào đồn với hai cha con họ đang đứng sừng sững ở phía trước. Như thế sắp làm thịt bọn họ đến nơi.
Mầm Cây ôm cổ Tiểu Bao Bao, thầm kêu hai tiếng ba ba. Mà Tiểu Bao Bao sợ con trai mình có chuyện gì, liền nhắm mắt ngồi dưới đất há miệng cắn bừa một cái.
Trong con hẻm nhỏ bỗng vang lên tiếng thét thê lương của một người đàn ông. Tiếng thét vang vọng đến nổi con nít trong xóm đang ngủ cũng phải thức dậy, con chuột đang tha đồ ăn cũng phải bỏ chạy.
" Ôi làng nước ơi, trời đất ơi. Con chó con này cắn ngay hạ bộ tôi rồi. Ôi trời đất ơi"
Tình cảnh hiện tại quả là không nói được gì. Tạ Tĩnh Khang đứng như khúc gỗ gào thét, mà ngay vị trí hạ bộ của hắn. Tiểu Bao Bao miệng nhe răng cắn mạnh vào nơi tư mật của đàn ông, sau đó còn nghiến mấy cái.
Mầm Cây được cha bế trong lòng cười khúc khích nói.
" Oaaaaa.... Cha ơi, cắn mạnh nữa lên!"


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK