"Hàn Khởi… Con đó là quá thông minh, quá giỏi, mọi mặt đều tốt nhưng mà hành động thì lại quá lỗ mãng thật sự ta cũng là ba phần không tin tưởng con"
"Vâng, sư phụ con sẽ chú ý. Vậy người..?"_Hàn Khởi nói là ẩn ý nhắc đến kim lệnh bài kia.
Hàn Khởi vốn là đệ tử thứ hai được lão chưởng môn thu nhận. Người này hiểu biết lẫn tư chất đều không tệ. Nếu so sánh thì cũng ngang ngửa Lục Tư Đường, nhưng tính tình không tốt lắm luôn thích hành động lỗ mãng không tính toán kĩ càng cho nên đôi lúc cũng làm hư việc. Nay trong lòng có cũng có dã tâm, hắn vốn hy vọng Tân chưởng môn tiếp theo sẽ là Hàn Khởi hắn.
Lúc này lão chưởng môn mới nhìn về hướng của nghĩa tử trước mặt kia, ôn nhu nói "Đường nhi… từ trước đến nay ta vẫn luôn là tin tưởng con nhất"_Lão chưởng môn vừa nói vừa ngửa tay y ra rồi nhẹ nhàng đặt vào tay y. "Nay ta giao cả Thành Dương Phái cho con, chỉ hy vọng con có thể một lòng vì mọi người trừ gian diệt ác."
"Sư phụ, người…"_Lục Tư Đường vẫn là không tin vào mắt mình, cảm thấy việc trên tay cầm kim lệnh bài này là cả trọng trách lớn cũng không khỏi lo lắng.
Những người khác nhìn thấy cảnh tượng trên cũng rất bình thản vì vốn đã biết trước kết quả, chỉ có Hàn Khởi hơi tỏ vẻ mặt không phục.
"Ta thật sự không mong các con vì tranh giành quyền lực mà đấu đá lẫn nhau… hy vọng các con có thể hoà thuận, một lòng muốn bắt yêu để trừ hoạ cho dân chúng, cho bọn họ có một cuộc sống bình yên…"_Lão chưởng môn vừa nói xong, đôi mắt kia cũng dần dần khép lại, bàn tay vừa nãy còn đặt trên tay của Lục Tư Đường cũng từ từ buông xuống.
"Sư phụ, sư phụ…"
Cả đám người kia dường như không tin vào mắt mình. Lão chưởng môn đi thật rồi… Bọn họ coi ông là sư phụ nhưng cũng một lòng xem ông là người cha thứ hai của họ. Hôm nay lại nhìn thấy người ra đi trước mắt cũng không khỏi đau xót.
"Cha…"_Lục Tư Đường đau lòng gọi ông, nhưng gọi mãi, gọi mãi, gọi cả đời này thân ảnh trước mắt kia cũng mãi không thể trả lời y.
Riêng hai đứa nhỏ kia, Lục Thừa Phong vốn là cháu ngoại của ông nên cũng không khỏi đau buồn. Còn Bạch Ngân Hoa, nàng chỉ gặp ông vài lần, tuy là cũng còn nhỏ nhưng khi thấy cảnh tượng trên nàng cũng chỉ trưng bộ mặt không cảm xúc, vì vốn nàng biết chuyện này chẳng có gì vui vẻ.
...----------------...
Tang lễ của lão chưởng môn cũng gần như là xong xuôi, thời gian này những người đến chia buồn cũng ra vào không ít. Các vị chưởng môn của những danh môn chính phái khác cũng đến thăm viếng đồng thời cũng là muốn nghe ngóng Tân chưởng môn tiếp theo là ai.
Đại sảnh, người ra người vào không ít, Lục Tư Đường chỉ ngồi ở trước bài vị của lão chưởng môn kia mà đờ người ra. Những người còn lại thì cùng nhau tiếp những vị chưởng môn đến chia buồn.
Từ trong đám đông, bỗng có một vị khách thân hình ốm yếu, râu ria lởm chởm, nhìn trông cũng chực ngoài 60 bước ra dõng dạc nói: "Chư vị xin hãy nghe lão già ta đây nói một chút" sau khi thấy mọi người đều dồn chú ý về mình thì nói tiếp "Như các vị đã biết, từ sau lần Thành Dương Phái ra tay dẹp dọn hang ổ của bọn hồng điệp yêu, người người chúng ta ai ai cũng kính nể 7 phần nhất là vị lão chưởng môn kia, sau đó vì lập được nhiều công lớn, chúng ta cũng đều nhận họ là minh chủ võ lâm bậc nhất trong các môn phái. Cho nên nếu như có chuyện không giải quyết được chúng ta đều nhờ chưởng môn của họ dẫn dắt, đưa ra ý kiến khắc phục. Nay người đã mất, chúng ta từng người ở đây không ai biết được tân chưởng môn, người chúng ta sắp phải nghe theo có xứng đáng hay không?
Sau khi nghe người kia nói xong, những người khác cũng xì xầm to nhỏ xem có nên cân nhắc lời của y.
Vị trưởng lão kia đắc ý tiếp lời "Cho nên ta cũng là muốn mọi người, từng phái trong thiên hạ ai cũng có thể trở thành minh chủ võ lâm, chi bằng chúng ta đưa ra một vài lí do hợp lí để thuyết phục mọi người ở đây chịu công nhận mình, mọi người thấy sao?"
"Cũng có lí lắm, ta cũng muốn một lần trở thành minh chủ"_một người trong số đó lên tiếng đồng tình.
Những người kia cũng bắt đầu lên tiếng ủng hộ.
Vị trưởng lão kia lại lên tiếng: "E hèm~ Vậy ta cũng xin phép…"
"Khoan đã".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Vị chưởng lão kia vừa định nói tiếp thì đã bị Lâm Mẫn Hằng lên tiếng cắt ngang.
"Các vị tiền bối xin thứ lỗi cho tại hạ mạo phạm"_Lâm Mẫn Hằng nói.
Vị trưởng lão kia thấy bất bình lên tiếng "Lâm thiếu hiệp đây là có việc gì sao?"
Lâm Mẫn Hằng chỉ cười nhẹ "Các vị, trước lúc sư phụ ta cũng là chưởng môn quá cố kia qua đời, ông cũng đã lập chưởng môn mới rồi, vãn bối cũng đảm bảo người này sẽ không khiến mọi người thấy vọng đâu ạ"
"Là ai vậy?"
"Phải đó, ai chứ?"
Lục Tư Đường lúc này cũng đứng lên nhìn bọn họ "Là ta."
Vị trưởng lão kia lại lên tiếng "Ngươi? Ngươi là ai?"
"Ta là Lục Tư Đường, là Tấn chưởng môn của phái Thành Dương"_Lục Tư Đường dõng dạc nói.
"Ngươi thì có tư cách gì để khiến chúng ta nghe theo đây? Tân chưởng môn có thể là ngươi nhưng tân minh chủ thì chưa chắc bọn ta đã công nhận."_Một người trong số bậc trưởng lão kia lên tiếng.
"Mong các vị cho phép vãn bối được lên tiếng, Lục sư huynh của ta thật sự là có công rất lớn, huynh ấy là người đã năm lần bảy lượt lập công ở khắp thiên hạ, đã thế còn tài đức vẹn toàn, còn nữa nhiều năm trước hồng điệp yêu bị tiêu diệt hoàn toàn là nhờ công của huynh ấy, vậy các vị nghĩ xem ngoài huynh ấy ra thì còn ai xứng để làm tân minh chủ của mọi người nữa cơ chứ?"
Mọi người lại tiếp tục xì xầm bàn tán, một lúc sau lại có người lên tiếng "Lục Tư Đường là người có tài có đức, bổn chưởng môn cũng tin tưởng cậu ấy"
"Chúng ta cũng sẽ tin tưởng"_Những người khác cũng đột nhiên đồng thanh.
"Còn không mau bái kiến Tân minh chủ"_Lâm Mẫn Hằng dõng dạc.
Tất cả mọi người đều đưa tay lên hơi cúi xuống hành lễ với Lục Tư Đường "Bái kiến Tân chưởng môn, bái kiến Tân minh chủ"
"Đợi đã"_Hàn Khởi đột nhiên lên tiếng.
"Hàn sư huynh?"_Lâm Mẫn Hằng hoang mang nói.
Hàn Khởi tiếp lời "Ta không phục, nếu hắn có thể làm chưởng môn, vậy ta cũng có thể"