• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

...

"Các huynh ăn mừng cái gì chứ? Thương tích còn chưa lành nữa kìa. Mau! Mau ngồi xuống!"

Nói rồi Bạch Ngân Hoa mau chóng đẩy hai nam nhân đang cố gắng gượng kia lần lượt ngồi xuống. Rồi đột nhiên nàng cúi xuống đối diện với Lục Thừa Phong, mặt không cảm xúc gì, tay lại mau chóng tháo bỏ cúc áo bên vai y.

Lục Thừa Phong giật mình mau chóng giữ tay nàng lại, giọng hoảng hốt run rẩy "Muội... muội làm cái gì vậy? Muội rốt... rốt cuộc có phải nữ... nhi không thế?"

Bạch Ngân Hoa nghe xong lần đánh lên đầu gối y cái mạnh, giọng điệu bức xúc nói "Huynh bị điên sao? Ta chỗ nào trông không giống nữ nhi? Ta chỉ muốn kiểm tra xem thử trên người huynh có vết thương nào không thôi mà!"

Lục Thừa Phong liếc nhẹ qua Khải Ngôn nhíu mày một cái. Hắn hiểu ý liền lên tiếng "À... ừm Bạch sư muội à! Nam nữ thụ thụ bất thân. Muội ra đằng kia đi, ở đây để ta và đệ ấy kiểm tra cho nhau, có được không?"

"Cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân? Các huynh đều là ca ca, sư huynh của ta. Là người thân thì sợ cái gì chứ?"_Bạch Ngân Hoa vô tư nói rồi chuyển hướng qua Khải Ngôn, cái tay kia lại lần nữa mau chóng cởi bỏ cúc áo trên y phục hắn.



Trần Khải Ngôn ánh mắt sợ hãi mau chóng dùng tay che lấy thân mình "Đại sư tỷ à! Muội tha cho ta đi, muội không sợ, nhưng ta sợ!"

Bạch Ngân Hoa bĩu môi một cái rồi thả tay ra, ánh mắt chán nản, hạ giọng "Được rồi! Ta đi ra kia, các huynh cứ tự ý kiểm tra đi!"

Nói rồi nàng mau chóng đứng dậy quay đi, sau lưng nàng nghe thấy tiếng nói với tới thất thanh của Lục Thừa Phong "Đa tạ Bạch tiểu thư tha mạng!"

Hai nam nhân kia cũng tranh thủ lần lượt kiểm tra thương tích cho nhau. Do lúc nãy bị xà yêu hất tung ra xa nên cả hai đều có xây xước do ma sát với mặt đất. Lục Thừa Phong thì bị xước một vết ở trên vai, Trần Khải Phong thì bị trầy xước hết hai phần ba tấm lưng. Dù sao hai người họ cũng là bậc nam nhi lại còn là người học võ nên mấy vết thương này vốn chẳng nhằm nhò gì, chỉ cần bôi thuốc là xong. Nhưng vì sợ Bạch Ngân Hoa kia chuyện bé xé to nên cùng thống nhất với nhau là không nói cho nàng biết.

Lục Thừa Phong vừa mặc xong y phục liền mau chóng lên tiếng báo hiệu "Xong rồi!"

Bạch Ngân Hoa nghe thấy liền sốt sắng chạy lại phía hai người "Sao rồi? Sao rồi? Các huynh có bị thương nặng không?"

Trần Khải Ngôn liền mau chóng ôn nhu đáp lại để trấn an nàng "Không sao! Không sao! Chỉ là công lực hao tổn không ít, sau khi về tịnh dưỡng vài hôm thì sẽ không sao nữa."

"Đúng vậy! Đúng vậy!"_Lục Thừa Phong mau chóng nói theo.

Bạch Ngân Hoa nhìn sắc mặt hai người, có hơi nghi ngờ liền gặng hỏi "Có thật không vậy?"

Lúc này từ xa có tiếng bước đi của ai đó, dường như là một đám người làm gián đoạn sự chất vấn của Bạch Ngân Hoa. Âm thanh đó càng ngày càng rõ hơn, từ hướng đó lại có thêm một vài ánh sáng nhỏ của đuốc lửa và đèn lồng. Kèm theo tiếng bước chân còn có tiếng gọi người trông như đang tìm kiếm ai đó.

Trần Khải Ngôn nghe thấy liền mau chóng nói "Có phải là người của Nam Thị không? Bọn họ là tìm kiếm chúng ta, hay là tìm Ngải thần của bọn họ vậy?"



Lục Thừa Phong lắc đầu "Chuyện này... bổn công tử ta cũng không biết!"

Lúc này có một âm thanh khá quen thuộc của một người phụ nữ cất lên "Bạch cô nương! Lục công tử! Các người ở đâu?"

Bạch Ngân Hoa nghe thấy liền nhìn hai người "Là Trương tỷ?"

Lục Thừa Phong mau chóng đáp "Là tỷ ấy! Bọn họ hình như là đang tìm chúng ta đó!"

Bạch Ngân Hoa vui mừng hét lên "Trương đại tỷ tỷ! Bọn ta ở đâyyyy! Trương đại tỷ tỷ!!!!!"

Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Trương tỷ tỷ kia mau chóng kêu mọi người đi theo tiếng gọi của nàng, thoáng chốc đã đến được chỗ ba người đang đứng.

Nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của bọn họ, Bạch Ngân Hoa hí hửng cười rồi lên tiếng "Chào mọi người!"

Trưởng tỷ kia ngỡ ngàng, mau chóng chạy lại chỗ nàng "Bạch cô nương... cô còn sống sao?" Nói rồi nước mắt bà rưng rưng nhìn lên hai nam nhân kia "Cả ba người đều còn sống, như vậy ta đã yêu tâm rồi!"

Bạch Ngân Hoa lắc nhẹ đầu tỏ ý tất cả đã ổn rồi nàng nhờ đó khoác lác mấy câu "Haha ta nói tỷ nghe. Là Bạch Ngân Hoa này, một kiếm chém tan xác con xà yêu kia đó! Có lợi hại không?"

"Thật sao?"

Lục Thừa Phong mỉm cười đáp lại bà "Đúng là như vậy đó!"

Nghe y xác nhận, Trương tỷ và những người đi cùng ngạc nhiên rồi cảm kích cả ba người, đặc biệt là tiểu cô nương lợi hại đứng cùng kia - Bạch Ngân Hoa.

Lúc này, người đàn ông lúc nãy đứng ra nói chuyện với xà yêu lên tiếng "Ba người...thật sự đã tiêu diệt được Ngải thần đó ư?"

Trương tỷ kia mau chóng đi lại đánh nhẹ vào vai ông một q1 "Ta nói lão Hạ ông đúng là đồ ngốc mà! Ông nghĩ ba họ là ai chứ? Đệ tử của Thành Dương phái, được chính tay của Đệ nhất Minh chủ võ lâm Lục chưởng môn dạy dỗ đó. Một con xà yêu ngốc nghếch thì có thể làm gì họ chứ?"

"À! Thì ra là như vậy!" nói rồi ông lão quỳ xuống, cúi đầu xuống đất hô to "Ta, xin thay mặt toàn dân Nam Thị, đa tạ đại ân đại đức của các Đại hiệp của Thành Dương phái! Xin đa tạ!"

Lúc này những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống hô to

"Xin đa tạ đại ân đại đức của các vị!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK