Còn cái người vẫn hai tay trống rỗng kia, khi đã phát tiết xong được cái tính cuồng mua sắm của mình thì quay người phắt lại nhìn bốn người đang tay xách, nách mang kia và nói-”Ta mệt rồi, chúng ta tìm một chỗ nào đó để nghỉ ngơi đi. Menfuisu, ta đói rồi.”
Bốn người họ sau khi nghe câu nói đó của cô thì không hẹn mà cùng suy nghĩ-”Nãy giờ tỷ/ công chúa/ người có làm cái gì đâu mà mệt. Người xách đồ là bọn họ à nha.”
Nhưng tất cả họ chỉ dám suy nghĩ trong lòng chứ không nói ra vì họ không muốn bị Asisu lườm đến chết.
*****
(Tg:“Cả bọn đều là lũ nhát gan. Ta khinh thường các người.”
Menfuisu/ Minue/ Unasu/ Ari đồng loạt lên tiếng:“ Ngươi có giỏi thì lên tiếng đi!”- Sau đó dùng ánh mắt giết người để nhìn tác giả và ném dép về phía tác giả.
Tg:“Cho em xin lỗi. Em ngậm miệng ngay.”-Nói xong vắt chân lên cổ bỏ chạy, vừa chạy vừa né dép.”)
___________________________________________________________
Menfuisu chân chó lấy lòng Asisu-” Tỷ đói hả? Vậy chúng ta đi ăn thôi!”
Asisu nghe nói được ăn thì cười hề hề “Ừm” một tiếng rồi cầm tay Menfuisu kéo hắn đi.
Menfuisu nhìn vào nơi giao nhau giữa tay mình và Vương tỷ của hắn thì vui vẻ như lượm được vàng.
Trong lòng thầm nghĩ:“ Tay của tỷ thật mềm, nắm thật thích!”
Đang định đi kiếm một quán ăn nào đó để đánh chén thì Asisu nghe thấy những tiếng khóc và than thở ở gần đó.
Asisu nhíu mày, kéo tay Menfuisu, ý nói muốn hắn cùng cô đi xem sao.
Menfuisu hiểu ý, mỉm cười nhìn Asisu rồi nói-”Được, chúng ta đi!”
Nói xong, hắn dắt tay Asisu đi, Minue, Ari,Unasu cũng nối gót theo sau.
-------
Nơi phát ra những tiếng than khóc chính là làng của những người nô lệ.
Ở nơi này, những ngôi nhà chỉ được xây cất một cách tạm bợ.
Người già và trẻ em, người nào người nấy gầy gò đến trơ xương, bắp chân của họ còn không to bằng cổ tay của Menfuisu.
Thức ăn ở đây đến súc vật cũng chê, còn nước uống thì bẩn vô cùng.
Nói túm lại, nơi này chẳng khác gì địa ngục nhân gian.
Asisu nhìn cảnh tượng trước mắt mà không khỏi thở dài. Cô tự nhủ lần này sau khi về nhất định phải cầu xin Nefermaat phụ hoàng để những người nô lệ này sống tốt hơn được một chút.
Asisu cùng Menfuisu men theo con đường nhỏ đi về nơi phát ra tiếng than khóc.
Khi đến nơi, cô nhìn thấy một thiếu niên dáng người có chút gầy đang ôm trong lòng một thiếu phụ.
Thiếu phụ này sắc mặt tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, nhìn qua hình như là triệu chứng của thiếu nước uống.
Lúc này Asisu nghe được đoạn đối thoại giữa thiếu niên này và một bà lão.
” Kai à! Con mau cho nương của con uống nước đi, bà ấy sắp chết rồi đó!”- Bà lão giọng lo lắng nói rồi đưa ra một ly nước đen xì.
”Không! Uống cái thứ nước đó vào thì nương của cháu sẽ chết, nó thật dơ bẩn.” - Kai vừa nói vừa gạt ly nước qua một bên.
”Kai không còn cách nào khác đâu, ở đây chỉ có loại nước này thôi. Đừng cố chấp nữa, cho nương con uống đi.”- Một người khác xen vào.
Kai mím chặt môi, lộ vẻ suy tư.
Lúc này, Asisu lên tiếng-” Tôi có cách!”
Mọi người xoay người hướng mắt về phía Asisu.
Sau đó bọn họ nhíu mi, lộ vẻ khinh bỉ, có người còn lớn tiếng nói với cô-” Một con bé nhà giàu như ngươi thì biết được cái gì chứ! Đừng ở đây phá đám nữa về đi.”
Rồi sau đó cũng có vài người hùa theo đòi đuổi cô về.
Menfuisu nghe thấy những tiếng chửi rủa của họ thì giận rung người, hét lớn-”Các người im hết cho ta! Còn nói nữa ta chém đầu. Có biết người các người đang mắng là ai không? Là công chúa Asisu của Ai Cập đó!”
Menfuisu tính nóng nảy bộc phát, gầm lớn dọa tất cả những người nô lệ quỳ rập xuống đất, mở miệng, hướng về phía Asisu xin tha thứ-”Công chúa, xin tha mạng, chúng tôi có mắt không tròng, xin người tha mạng.”
Menfuisu nghe bọn họ nói thì lửa giận đã giảm xuống nhưng vẫn còn tức giận định lớn tiếng chửi bọn họ thì bàn tay bị Asisu nắm chặt.
Hắn nhìn Asisu thì thấy ánh mắt của cô như muốn nói-”Được rồi, đừng chấp nhất họ!”
Menfuisu nghe nói vậy thì tâm trạng bình ổn hơn. Không còn tức giận nữa.
( Tg:“ Cái tên Menfuisu này, mỗi lần thú tính bộc phát, thì phát sợ.”)
Asisu lên tiếng-”Mọi người đứng lên hết đi.”
Nghe được Asisu tha tội, họ vui mừng như điên, rối rít tạ ơn rồi đứng dậy.
Asisu lười quản bọn họ, cô bước đến chỗ người thiếu niên tên Kai đó rồi nói-” Tôi có thể giúp anh. Tin tôi.”- Nói xong còn khuyến mãi cho Kai một nụ cười tỏa nắng.
Menfuisu nhìn thấy nụ cười mà Asisu dành cho tên nhóc đó thì tức giận, nhưng hắn không thể phát tiết trên người của Asisu, đành trút giận lên Kai.
Menfuisu liệt Kai vào danh sách tình địch cùng với Minue và tự nhủ nhất định phải khiến cho tên này ở càng xa tỷ càng tốt.
( nhiều khi ước mơ chỉ là mơ ước)
Kai thấy Asisu nhìn mình thì đỏ mặt nhìn cô, nhưng vì hắn đen quá nên không có ai nhận thấy
( ai nói không có ai Tg tui thấy nè).
Kai nói-” Tôi tin.”
Asisu nghe Kai nói thì cười tươi, cô xoay người về phía Menfuisu rồi bảo-” Menfuisu, đệ mau đi tìm cho tỷ than, cát và đá lại đây.”
Menfuisu nhanh chóng tìm được. Asisu dựa vào những kiến thức học được trong sách tạo ra một chiếc máy lọc đơn giản.
Ly nước bẩn đen xì khi nãy trở thành một ly nước sạch.
Mọi người thấy vậy thì thán phục, họ còn nói cô là thần linh, là nữ thần. Kai đem ly nước sạch truy cho mẹ mình uống xong thì cảm ơn cô. Mẹ Kai lúc này cũng đã khá hơn rất nhiều.
”Nếu ngươi muốn cảm ơn ta thì vào cung làm hộ vệ cho ta được không?”- Asisu hỏi
”Nương của ngươi có thể vào hoàng cung ở chung với ngươi, sao, đồng ý không?” -Asisu nói thêm.
Menfuisu nghe thế, định lên tiếng ngăn cản nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô nên không mở miệng-”Hứ! Hắn không thèm vì 1 tên nô lệ mà cãi nhau với Vương tỷ.”-Menfuisu thầm nghĩ.
” Tôi đồng ý.”- Kai trả lời.
”Tốt.”- Asisu đáp.
Lúc này một em bé đi đến bên cạnh níu lấy váy của Asisu. Cô cúi xuống nhìn đứa bé hỏi-”Bé con, có gì sao?”
Đứa bé vừa khóc vừa nói-” Chị nữ thần ơi, giúp em với, chỗ ruộng mà nhà em cấy mướn bị thiếu nước, lúa bị héo hết rồi, chị giúp em cứu sống chúng đi.”
”Được, chị đi với em.”
Nói xong, đứa bé dắt tay cô đi về phía đám ruộng, mọi người cũng đi theo sau.
Đến nơi, cô thật sự rất bất ngờ nha. Đây gọi là ruộng. Cả bốn phía không thấy nguồn nước đâu, vậy thì làm sao mà lúa sống được.
Được rồi, dù sao thì cái năng lực điều khiển nước của cô vẫn chưa có cơ hội sử dụng. Bây giờ lấy ra sử dụng xem như luyện tập cũng không tệ.
Asisu dùng năng lực của mình đưa một lượng nước của sông Nile đến khoảng ruộng. Cứu sống được mảnh ruộng đó. Mọi người trông thấy thì vô cùng kinh ngạc.
Asisu làm xong thì quay lại nhìn mọi người. Lúc này, tất cả bọn họ nhìn cô như nhìn phật, thấy cô như thấy thần, đồng loạt quỳ xuống đồng thanh nói-”Thần linh xuất hiện, công chúa Asisu chính là thần, người chính là nữ thần Isis.”
Có vài người sau khi nói còn chạy đến gần cô như muốn chạm vào cô.
Menfuisu thấy vậy, nhanh tay nắm tay cô chạy về hoàng cung, bỏ lại sau lưng một đám người đang phấn khích quá độ.
Kai và mẹ của hắn cũng được đưa vào cung.
Tin tức công chúa Asisu có thể điều khiển nước nhanh chóng lan ra. Công chúa Asisu trở thành nữ thần Isis, trở thành quốc bảo của Ai Cập.
Khi nghe tin tức này có người vui, có người buồn
Tể tướng Imhotep: Tại sao lại như vậy chứ, kế hoạch của ta đổ vỡ hết rồi. Asisu đáng chết.
Người thần bí: Tiểu nhân nhi, em làm tôi hứng thú rồi đó.
Menfuisu: Tỷ tỷ, tỷ làm đệ thật bất ngờ nha.
Asisu bây giờ chỉ biết cười khổ.
”Thật xin lỗi cô nha Carol, ta thật sự không muốn tranh công với cô đâu, ta chỉ muốn giúp người và luyện tập năng lực thôi. Nhưng ai bảo ta xuyên trước cô làm gì. Âu cũng là cái số.”