Ninh Ca hít hít mũi, vừa nãy dầm mưa khiến bây giờ người có chút lạnh, nàng nâng hai tay lên khẽ ôm bả vai đang run rẩy.
Ân, hi vọng là sẽ không bị cảm...
"Tiểu thư, thất lễ rồi." Một cánh tay thon dài vươn ra kéo nàng lại gần, Ninh Ca cảm nhận được thân nhiệt ấm áp của thiếu niên liền nhịn không được ngẩng đầu lên, lập tức trên mặt như có hai rạng mây đỏ.
Quá, quá, quá gần rồi!
Ân a a a... Ninh Ca ngươi bình tĩnh! Nàng theo phản xạ tự nhiên mà đưa tay lên sờ sờ mũi, còn may... còn may...
"Ô có chút nhỏ, tiểu thư cách xa ta như thế sẽ bị ướt."
Bạch Diệp mỉm cười, khoảng cách gần như vậy khiến ngũ quan hoàn mỹ của hắn càng có lực sát thương. Khi nói chuyện mí mắt hơi rũ xuống, con ngươi đen nhánh nhìn thẳng vào nàng, hai hàng lông mi như hai bóng râm mờ phủ xuống, che khuất ánh sáng trong mắt.
Ninh Ca có chút vất vả ngước cổ lên nhìn, "Là... là vậy sao?" Bạch Diệp thực cao, chí ít 1m8, hai chân dài miên man, từ hướng của nàng nhìn về đối diện mới chỉ thấy ngực hắn...
Ân, khụ khụ... Ninh Ca không nhịn được quay đầu đi chỗ khác. Bạch Diệp hôm nay chỉ mặc áo sơ mi trắng cùng quần đen đơn giản, vừa nãy nước mưa xối ướt bả vai hắn, cơ ngực như ẩn như hiện...
Làm sao... hiện tại người ta có chút sốt a...
"Thời tiểu thư..."
Ninh Ca vội vàng ngắt lời, "Gọi ta tiểu Ninh được rồi, tiểu Bạch tiên sinh."
"Được, vậy cô cũng gọi ta là tiểu Bạch, đừng thêm hai chữ tiên sinh vào." Bạch Diệp cười nhạt, "Mặt cô thực đỏ a tiểu Ninh, là bị cảm sao?"
Nói rồi không đợi nàng trả lời, một bàn tay thon dài đã vươn đến, trên trán truyền tới từng tia ý lạnh khiến Ninh Ca rùng mình.
Người nàng nháy mắt căng thẳng.
"Tiểu... tiểu Bạch, cái đó..." Mùi hương thanh mát xộc thẳng vào mũi, nhẹ nhàng lại mang theo một tia áp bách. Ninh Ca chớp chớp đôi mắt trong suốt, hai hàng lông mày bởi vì thẹn thùng mà chau lại.
Hệt như một tiểu thú đáng thương bất lực bị mãnh thú từng bước xâm chiếm lãnh địa.
Dưới tán ô nhỏ, hai người dựa sát vào nhau, thiếu nữ có chút túng quẫn không biết tránh vào đâu, thiếu niên đạm mạc tự nhiên, bàn tay thon dài phủ lên trán nàng, đôi mắt như đang suy tư.
"Có chút nóng... có lẽ là bị sốt rồi." Hơi thở của hắn như có như không trên đỉnh đầu nàng, trên người Ninh Ca truyền đến từng đợt run rẩy, kéo theo mi mắt cũng không ngừng rung động.
Bạch Diệp nhẹ nhàng rút tay lại, "Sắp đến nơi rồi, cô ráng chịu một chút." Giọng nói trầm thấp phả vào bên tai, lạnh nhạt lại trầm ổn, không hiểu sao khiến Ninh Ca cảm thấy hơi chút yên tâm.
Hai người lại tiếp tục đi, dưới mưa, ô nhỏ nghiêng về một phía, không để thiếu nữ dính một giọt nước mưa nào.
**
"Lâm Thời Vũ! Chậm một chút!"
Trên đường vắng vẻ, vài chiếc xe môtô đang phóng như điên.
Dẫn đầu không ai khác chính là Lâm Thời Vũ, người mà không lâu trước đó bị Ninh Ca cho một cái bạt tai.
Nước mưa tạt ướt đẫm người hắn, phủ lên khuôn mặt vốn kiệt ngạo tuấn mĩ một tầng băng sương. Trong đầu Lâm Thời Vũ không ngừng tái hiện một màn dưới mưa lúc nãy, tay ga bị hắn siết chặt đến mức trắng bệch, đôi mắt như có hai luồng hoả khí.
"Chậm một chút!"
"Thời Vũ!"
Lục Dương đi sau hắn không nhịn được hét một tiếng, phía sau đám bạn đi chung lần lượt dừng xe, không khác, mưa bây giờ càng lúc càng nặng, phóng nhanh như vậy chẳng khác nào đòi mạng.
Lâm Thời Vũ lại như không nghe được, phóng càng lúc càng nhanh, bây giờ chỉ còn lại Lục Dương đi phía sau hắn.
Nhìn bạn tốt không nghe khuyên bảo, Lục Dương thở dài, trước đây cũng có mấy lần như vậy, mỗi khi tâm trạng không tốt Lâm Thời Vũ cũng không màng tất cả mà phóng xe bạt mạng.
Lần này lại có chuyện gì xảy ra?
Chưa đợi hắn tự hỏi, một tiếng kinh hô đã vang lên.
"Thời Vũ!"
"Cẩn thận!"
Tại chỗ rẽ ngoặt một bóng người thình lình xuất hiện, đột ngột bị chặn đường khiến Lâm Thời Vũ đang phóng xe nhanh có chút không kịp đề phòng, xe máy rẽ sang một bên, tông vào lan can bảo vệ trên đường.
"A!"
Giọng nữ thét lên chói tai, dường như cực kì hoảng sợ.
"Thời Vũ!"
Lục Dương nhanh chóng xuống xe chạy đến xem xét. Lúc nãy xe đâm vào lan can, Lâm Thời Vũ bị lực phản chấn bay ngược ra sau.
"Cậu không sao chứ?"
Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Lúc này Lục Dương mới nhận ra bên cạnh còn có một người, vừa mới liếc nhìn, khuôn mặt hắn liền ngây ngẩn.
Dưới ánh đèn bên vệ đường, ngũ quan thiếu nữ nhu hoà cùng xinh đẹp như ẩn như hiện, đôi mắt hạnh mở to, làn da trắng trong suốt, suối tóc đen dài mềm mại vắt ngang qua lưng nàng. Thiếu nữ lã chã chực khóc, đôi môi như đoá anh đào nhỏ khẽ mở, cặp mắt ngấn lệ quang, ngây thơ mà lại thuần khiết.
"Hắn... hắn không sao chứ?" Thiếu nữ quay đầu nhìn về phía Lục Dương, giọng nói như chuông đồng pha chút run rẩy.
Thình thịch!
Lục Dương mày nghĩ gì vậy!
Lúc này sao có thể quan tâm những chuyện khác! Lục Dương lắc đầu, thấy thiếu nữ lo lắng nhìn hắn, cặp mắt xinh đẹp vì khóc qua mà hơi hơi ửng đỏ khiến trái tim hoa hoa công tử Lục Dương nghẹn lại, nhịn không được an ủi.
"Không có chuyện gì... Khụ, vừa nãy A Vũ kịp nhảy ra ngoài, có lẽ không sao." Lục Dương trái lương tâm nói. "Cô đừng quá lo lắng, bọn con trai cơ thể rất cứng rắn, ngã một cái có là gì haha!"
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ vào người bạn tốt đang nằm dưới đất.
"Khụ!"
Lâm Thời Vũ hơi co người nằm sấp xuống, ngực ẩn ẩn đau, vừa nãy lao ra khiến hắn lăn lộn trên mặt đất mấy lần, trên người nước mưa hoà lẫn cùng bùn đất hết sức khó chịu.
"A! Ngươi đừng cử động!" Thiếu nữ lo lắng hô lên, mặt có chút tái nhợt.
Lâm Thời Vũ mượn nhờ cánh tay bạn tốt chật vật đứng dậy, xương tay, bắp đùi vì va đập lúc nãy truyền đến đau đớn khiến mặt hắn nhăn lại.
Bỗng nhiên, một bàn tay mảnh khảnh vươn ra, trắng nõn mà lại sạch sẽ, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.
Lâm Thời Vũ tâm trạng có chút phiền, không chút để ý khoát tay hất ra, lực đạo khiến thiếu nữ lảo đảo ngã xấp xuống.
"Bùm!"
Bùn đất bắn lên váy trắng cùng đôi giày mới mua của nàng.
"Cô là ai?" Lâm Thời Vũ liếc mắt nhìn, lạnh lùng nói:
"Cút đi!"
Nói xong không quay đầu lại trực tiếp đi về chiếc xe của hắn.
"A... A Vũ! Không cần đi bệnh viện sao?"
Lục Dương lo lắng liếc nhìn thiếu nữ rồi nhìn Lâm Thời Vũ.
"Không cần!"
Tiếng nổ máy xe vang lên rồi chạy đi mất trong màn mưa, cuối cùng còn lại một chấm nhỏ ở cuối đường.
Lục Dương thở dài... tính cách bạn tốt thật sự là...
"Cô không sao chứ? Đừng để ý đến hắn, hắn chính là như vậy." Lục Dương nhặt lại cây dù của thiếu nữ, vươn tay đỡ nàng lên. "Có cần ta đưa cô về không?"
Hắn ấm giọng hỏi, thiếu nữ lắc lắc đầu, mí mắt rũ xuống. "Thực cảm ơn anh, không cần đâu, nhà của ta chỉ ở gần đây thôi."
Nàng hơi mỉm cười, ánh mắt lại nhìn về hướng Lâm Thời Vũ vừa biến mất.