Hắn chú ý thấy túi giấy rớt ở cách đó không xa, hẳn là của thiếu nữ. Lục Dương xung phong giúp nàng cầm lên, bỗng một kiện đồ vật trong đó lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
"Tô Tiểu Nguyệt... đồng phục này là... của trường tư thục Ninh Ba!" Hắn lẩm nhẩm, bỗng nhiên sáng bừng mắt "Khụ, tiểu thư, ta không có ý nhìn trộm đồ của cô a, chỉ là..."
Trường Ninh Ba, trường của giới nhà giàu trong nước với tỉ lệ đậu vào cực thấp, cả hắn và Lâm Thời Vũ đều đang học tại trường này. Nói như vậy, vị Tô tiểu thư này hẳn là con cái của một nhà giàu có nào đó.
Hắn có chút vui sướng, không ngờ tiểu mỹ nhân cách ta gần đến vậy! Nhưng kì lạ a, nhan sắc như này trong trường học ta làm sao không nghe nói tới?
"Ân, là đồng phục của trường Ninh Ba, trước đây ta may mắn được nhận vào, ngày mai sẽ chính thức nhập học." Thiếu nữ mềm mại giải thích.
Ra là như thế!
Lục Dương gật gật đầu, khoé miệng không nhịn được nhấc lên.
"Được rồi, trả lại cho cô." Lục Dương nháy nháy mắt, thần bí nói, "Tiểu mỹ nhân, có duyên gặp lại."
"Có duyên gặp..." Thiếu nữ phất tay chào, nhìn theo chiếc xe không ngừng đi xa, dường như có chút bận tâm...
**
Lâm Thời Vũ phóng xe lao thẳng đến biệt thự Lâm gia, rất nhanh có người chạy ra tiếp đón.
"Tiểu thiếu gia đã trở về."
Quản gia cúi người chào, Lâm Thời Vũ không chút để ý lướt qua, vừa đi vừa nói.
"Mẹ ta đâu?"
Cả người hắn ướt sũng đi vào biệt thự, hầu gái chạy chậm phía sau vừa bưng khăn vừa cho hắn lau mặt.
Quản gia vừa định đáp lời thì một giọng nữ đã vang lên từ phía phòng khách.
"Về rồi sao?"
Trong phòng khách xa hoa một nữ nhân đang ngồi quay lưng về phía này, từ trang phục có thể thấy là một người rất quyền quý.
"Trong thời gian này đừng gây cho ta thêm rắc rối, được không Thời Vũ?"
Dung Quý Khanh mặt hơi nghiêng lại, dung mạo quý khí, thần thái lạnh nhạt, tuy sắp bước sang tuổi 40 nhưng nhờ bảo dưỡng cực tốt nên nhìn không ra chút dấu vết thời gian, giọng nói nàng tuy nhẹ nhàng nhưng lại không ẩn chứa chút tình cảm nào.
Lâm Thời Vũ bước chân hơi dừng lại, trên người ẩn ẩn đau đớn, ánh mắt rét lạnh đảo qua phòng khách, nhìn người hầu yên lặng như hến, quản gia muốn nói lại thôi...
Hắn cười lạnh, rốt cuộc đối mặt với nàng.
"Không phải bà nên quan tâm đứa con trai kia của bà sao? Nghe nói hắn gần đây lại ra chuyện..."
"Thời Vũ! Đó là ca ca con...!"
Nữ nhân cau mày, ngữ khí răn dạy lên tiếng. Nhắc đến con trai cả Lâm Thời Vinh, nữ nhân dường như rốt cuộc không còn duy trì được lãnh tĩnh. Nàng khoát khoát tay, có chút phiền chán nói với quản gia "Đưa tiểu thiếu gia lên lầu đi."
"A, ta nói không đúng sao?" Lâm Thời Vũ cười khẩy, mặc kệ đau đớn trên người. "Đúng vậy, bà nên sớm như vậy, tốt nhất đừng tỏ vẻ quan tâm ta làm gì, ta thật gánh không nổi! Mười năm trước như vậy, mười năm sau cũng nên y như vậy!"
"Thời Vũ, là lúc đó ca ca con..." Nữ nhân định giải thích, nhưng là hắn đã xoay người bước lên lầu, dường như không muốn tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa.
"A..." Dung Quý Khanh ngồi sụp xuống sofa, quản gia có chút lo lắng tiến lên, "Phu nhân, ngài đừng tức giận kẻo tổn hại thân thể, tiểu thiếu gia cũng không cố ý..."
Nữ nhân không kiên nhẫn khoát khoát tay, chuyển sang chủ đề khác, "Bên phía bệnh viện sao rồi..."
"Là như thế này thưa phu nhân..."
Lâm Thời Vũ nhìn dưới lầu không ngừng hàn huyên, cười lạnh, quả nhiên nàng không hề thay đổi.
"A! Thiếu gia bị thương rồi!"
Hầu nữ sau khi lau sạch bùn đất liền phát hiện người hắn từng mảng bầm tím, kinh ngạc hét lên.
"Phiền phức!"
Lâm Thời Vũ bước nhanh vào phòng.
"Không được thiếu gia, trong đó đang có..."
"Cạch!" Một tiếng, cửa phòng mở ra.
"Cô/Anh đang làm gì ở đây???"
**
Khụ...!
Câu chuyện quay trở về một tiếng trước.
"Ta muốn hỏi không biết tiểu Ninh có thích công viên hay không?"
Thanh âm êm dịu cùng tiếng cười của Bạch Diệp hòa tan trong gió, mang theo từng giọt mưa lất phất bay. Ninh Ca hơi ngửa đầu, phát hiện ánh mắt hắn đang nhìn về phía trước, nàng làm bộ suy tư gãi gãi cằm.
Công viên? A, chính là cái mà tiểu Bạch (hệ thống) nói chơi rất vui sao?
Ninh Ca gật gật đầu, hồi trước lúc còn ở phủ thừa tướng mấy trò vui không thể thiếu nàng được.
"Ta còn dư hai tấm vé vào chiều chủ nhật..." Hắn vừa nói vừa tìm trong túi, "Nếu tiểu Ninh thích, vậy tặng cho cô."
Nhìn hai tấm vé đung đưa trước mặt, mắt Ninh Ca toả sáng, có điều... nàng liếc liếc Bạch Diệp, người sau vẫn đang mỉm cười không chút để ý.
"Tiểu Bạch... không đi cùng sao?"
A a a!
Ta đang nói gì vậy?
Ninh Ca suýt cắn lưỡi. Sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc!!!
Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi bất hiếu, vừa tới đây đã quên luôn mình là người cổ đại, công khai ngang nhiên hẹn mỹ nam đi chơi!
Nàng mặc niệm trong lòng, vẻ mặt không còn gì để luyến, nhưng là ánh mắt vẫn thực thành thực quan sát phản ứng của hắn.
Chỉ thấy Bạch Diệp nhíu nhíu mày, dường như có hơi khó xử.
Thiên a, mỹ nhân khó xử vì sao cũng có thể đẹp như vậy!
Ninh Ca hít một hơi, vừa định thiện giải nhân ý để hoá tan xấu hổ thì Bạch Diệp đã nói:
"Ta không phải không muốn đi, nhưng là..." Hắn hơi ngừng lại nhìn nàng, con ngươi ánh lên sầu muộn, "Tiểu Ninh thời gian qua không chịu học tập, làm ta không thể không thức đêm chuẩn bị, hiện tại thời gian rảnh của ta đều nghĩ làm cách nào để cô phấn đấu học tập a..."
Ninh Ca lúc này hận không thể cho mình hai cái tát. Vì vậy trong một phút sắc đẹp hôn đầu... khụ khụ... là cảm động hôn đầu không ngừng gật đầu hứa hẹn.
"Tiểu Bạch yên tâm, ta Ninh Ca nhất định chăm chỉ học tập! Ân, ta không có gì khác, hứa hẹn nhất định sẽ làm được! Tiểu Bạch anh tin tưởng ta!"
Bạch Diệp nghe nàng nói có chút nghi ngờ, đôi mắt hẹp dài híp lại, rốt cuộc trong ánh mắt khẩn cầu của Ninh Ca nở nụ cười.
"Được, vậy ta tin cô."
Dưới ráng chiều thiếu niên cười đẹp như một bức tranh, một cơn gió thổi phất qua, lá bay tán loạn, tóc của hai người bị thổi rối tung. Thiếu niên lấy tay che lại, ánh mắt nhẹ nhàng, từng khớp ngón tay mạnh mẽ mà rõ ràng lướt qua mặt Ninh Ca...
Thình thịch!
Nàng nghe tiếng tim mình đập như vậy.