Ánh nắng luôn chói chang trong ngày hè.
Thế là trong yên lặng, hoa sen mà Hề Nguyệt tâm tâm niệm niệm lặng lẽ nở không ít, điện Phi Vân mỗi ngày đều phái người đi xem hồ hoa sen đã trở thành thông lệ.
Ngay cả Tinh Lan cũng không nhịn được đề nghị Hề Nguyệt, nói Nương tử sao không đích thân đi nhìn một cái.
Kết quả thì nhìn thấy Nương tử cười lắc lắc đầu, sao đó không biết nghĩ đến cái gì, nụ cười càng lúc càng ngọt ngào.
Sau khi ngủ trưa, Hề Nguyệt cầm lấy cuốn sách, tiếp tục đọc lúc sáng còn dang dở.
Đọc rồi đọc, lại nghiêng đầu nhìn Tinh Lan, nhìn thật lâu, nhìn đến mức Tinh Lan thậm chí đã có chút nghi hoặc.
“Nương tử, chính là muốn dùng chút gì sao?”
Hề Nguyệt lắc lắc đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi do dự mở miệng, “Tinh Lan, ngươi…… có gặp được người mình thích chưa?”
Lời này nói ra, vành tai Hề Nguyệt đều đỏ rồi.
Tinh Lan kinh ngạc, “Sao Nương tử đột nhiên lại hỏi như vậy?”
“Chính là muốn quan tâm ngươi một chút thôi.” Hề Nguyệt cười, lông mày cong cong, trên mặt hơi đỏ, ánh mặt trời chiếu sáng ở bên cạnh, lộ ra vẻ cực kỳ dịu dàng.
“Nếu ngươi gặp được người mình thích, thì cần phải nghĩ cách, không thể để bỏ lỡ vô ích.”
Nếu như bên cạnh Lan Nhi có thể có một người, giống như nàng và Bệ hạ……
Tinh Lan cười đến mức vừa bất đắc dĩ vừa dung túng, “Nô tỳ ngày ngày ở cùng một chỗ với Nương tử, nào có gặp được người thích gì đó.”
Tinh Lan hiểu Nương tử của nàng ấy đang nghĩ gì, thế là ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói, “Nương tử yên tâm, nô tỳ đảm bảo, nếu như có một ngày gặp được rồi, nhất định sẽ nói cho Nương tử biết.”
……
Trôi qua một lát.
Tinh Lan đang pha trà, đột nhiên hiểu ra gì đó, ồ một tiếng thật dài.
Quay đầu qua nhìn Hề Nguyệt và mỉm cười.
Kéo dài ngữ điệu, “Nương tử ngày nào cũng hỏi, không phải là nhớ nhung hoa sen, mà là đang nhớ nhung —— cùng Bệ hạ thưởng thức hoa sen phải không?”
Hề Nguyệt đỏ mặt, không đáp lại, nằm trở lại, chậm rãi cầm sách lên, che mặt.
“Hay là…… nô tỳ đi hỏi thử Bệ hạ?”
Giọng nói vo ve của Hề Nguyệt, chính là âm cuối cao lên, “Vậy ngươi đi đi chứ.”
……
Ban đêm.
Ngày hè trời quanh, sao trời chi chít, giống như đôi mắt của đứa trẻ xa xăm nơi phía chân trời.
Hề Nguyệt có thói quen ngẩng đầu lên nhìn, tìm kiếm, tìm đến một ngôi sao hợp mắt nhất.
Không biết lúc nào cung nhân đều đã đi xuống, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Sau lưng dán lên lồng ngực
Hề Nguyệt nghiêng đầu, dựa vào phía sau.
“Vẫn chưa ngủ?”
Hề Nguyệt mỉm cười, “Ngắm sao.”
“Còn tưởng rằng, Quý phi nhớ hoa sen nhớ đến mức không ngủ được.”
Ban đêm hơi lạnh, giọng nói của hắn áp lên ấm áp, phả vào bên tai nàng.
Hề Nguyệt quay người lại, dùng hết tất cả sức lực, ôm chặt lấy hắn.
Một lát sau, nàng nhẹ nhàng lên tiếng, hô hấp ấm áp phả vào tim hắn, “Đâu phỉ hoa sen, mà là nhớ chàng.”
Một câu không kịp phòng bị này, lồng ngực Cung Ngự tràn ngập ấm áp, một hồi lâu nói không nên lời.
Một tay hắn ôm lấy bên dưới của nàng, tay kia vuốt ve gáy của nàng, cứ như thế đứng ôm nhau thật lâu.
Từ khi có nàng rồi, thì vĩnh viễn có sức mạnh vô tận chờ đợi hắn ở đây, chỉ cần ở cùng với nàng, vậy thì rất nhiều chuyện dù có khó đến đâu, thì cũng không coi là khó nữa.
Thanh âm khàn khàn thấp giọng dỗ dành, “Ngày kia có được không, ngày kia sẽ đi cùng với nàng, cả ngày.”
“Ừm.”
Hề Nguyệt mỉm cười, “Vốn chính là đợi chàng, cho nên ngày nào cũng được.”
Thỉnh thoảng hai tiếng ếch kêu ve kêu, ánh trăng dịu dàng như sa (một loại lụa mỏng), trải bầu trời sang màu vàng nhạt.
Phản chiếu một đôi bóng người trên trường kỷ, ôm nhau triền miên.
Ở giữa cọ đầu thân thiết, khe khẽ trò chuyện riêng tư.
“Bệ hạ, nếu như bận việc, thì cứ gấp ở triều đình trước.”
“Có điều nếu như có thời gian rảnh, cũng không thể lại sắp xếp cuộc sống cho chính mình nha, nhất định phải tới ở cùng thiếp.”
Cung Ngự từng chút từng chút vỗ lưng nàng dỗ nàng ngủ, giọng nói trầm thấp dịu dàng vang trong lòng nàng.
Mang theo ý cười, “Ngủ đi Nương tử của ta, ta cầu còn sợ không được, sao có thể không tuân.”
……
Ngân hà sáng rực.
Có người nói, một ngôi sao liền dẫn đến một giấc mơ.
Trong giấc mơ của Hề Nguyệt, nhưng lại tiến hành một trận hoang đường, không có truy sát tận cùng, không biết khi nào bị đuổi theo, cũng không biết khi nào có thể trốn thoát, thậm chí không nhìn thấy cái gì đang truy đuổi.
Thế là mỗi một khắc, đều giống như tai họa sắp xảy ra.
Khi tỉnh lại, nhịp tim dẫn tới cả lồng ngực đều đau nhức, nàng chống người dậy, hoà hoãn một lúc lâu.
Cảnh trong mơ, cứ như thể một chiếc đèn trường minh, vẫn luôn ở đó, mà nàng không biết phải đi bao lâu, mới có thể rời khỏi phạm vi của nó.
Chiếc đèn này giống như bảo vật có ma lực, khiến người ta đau khổ, cũng khiến người ta vì ấm áp kia mà thiêu thân bay vào lửa.
Hề Nguyệt cuộn tròn cơ thể, có những ý nghĩ hoang đường với quả cầu lửa kia.
Trong thoáng chốc, như thể vẫn còn ở phủ Thừa Tướng. Ở nơi đó, nàng gần như mỗi một đêm đều sẽ mơ như vậy.
Mỗi ngày giãy giụa trong hiện thực và mộng cảnh đáng sợ, nược cười đến mức như một con kiến bị bao vây.
Nàng phải rất tốn sức, mới có thể sống sót mà không bị vặn vẹo hay tuyệt vọng.
Thỉnh thoảng có may mắn được ra đường, nàng luôn đi xem cuộc sống của những người không cách nào ăn ấm no kia, đi xem những người có phiền não lớn hơn kia, để nói với chính mình, cuộc sống ăn ngon mặc đẹp đã đủ may mắn rồi.
Càng nhiều hơn chính là cưỡng cầu.
Nhưng có đôi khi đi ngang qua, lại rất hâm mộ mùi khói lửa trong nhà người bình thường, trên mặt cha mẹ có nụ cười hạnh phúc, con trai con gái hoạt bát nhí nhảnh, cả gia đình vui vui vẻ vẻ.
Sau đó rời mắt đi, tự nhủ rằng mỗi người đều có số mệnh của riêng mình.
Tự nhủ rằng, cố gắng thoải mái sống qua từng ngày, chính là tốt nhất.
Tô Thủ Triết lấy chiếc khăn tay trên cổ tay Hề Nguyệt xuống, hỏi: “Gần đây ác mộng của Nương tử đã đỡ hơn chưa?”
Hề Nguyệt gật đầu, “Tô đại phu nói không sai, quả thực tốt hơn nhiều rồi.”
“Vậy Nương tử hãy cố gắng mỗi ngày đi ngủ đúng giờ. Làm việc nghỉ ngơi có quy luật, ngủ đủ giấc, mới có thể bù lại thiếu hụt của cơ thể trước đó.”
Dứt lời, liền đi ra gian ngoài, viết đơn thuốc điều chỉnh rồi giao cho Tinh Lan.
Sau khi Tô Thủ Triết ra ngoài, Tinh Lan đi vào gian trong.
Lo âu thì thầm hỏi thăm, “Nương tử sáng nay còn……”
Hề Nguyệt cười cười an ủi nàng ấy, “Không phải chuyện lớn gì, dù sao tốt hơn trước đó nhiều rồi.”
Tinh Lan thở phào, nghiêm túc nói: “Nhưng mà nô tỳ sẽ trông chừng Nương tử, Nương tử không thể quá mức quá, nếu không nô tỳ sẽ lén nói cho Ứng Túc công công.”
Hề Nguyệt có chút buồn cười, “Biết rồi bà quản gia, nói thật giống như trước kia chưa từng cáo trạng vậy.”
“Đi thay đồ thôi, hôm nay muốn tóc trái đào của Tinh Lan tỷ tỷ, còn muốn mặc bộ y phục thêu hoa sen.”
Công việc đã sớm sắp xếp xong, cung nữ ở gian ngoài tản ra, một lát sau, tất cả vật dụng cần thiết đều đã đặt ở khay bưng lên.
Bày một dãy thật dài, Hề Nguyệt nhìn qua, trong chần chừ xen lẫn buồn cười: “Đây…… phải chăng có chút khoa trương?”
Tinh Đồng dẫn đầu đứng ở đằng trước, nghe vậy cười nói: “Nương tử, đây mới có bao nhiêu, thêm nữa cũng không thể nói khoa trương, huống hồ hôm nay là lần đầu tiên Nương tử đến hồ hoa sen, không thể long trọng hơn chút.”
Những người còn lại đều tán thành sâu sắc, đặc biệt là người mỗi ngày bị phái qua xem hoa sen kia, biên độ gật đầu đều lớn hơn một chút so với người bên cạnh.
“Như vậy,” Hề Nguyệt nói, “thì vẽ thêm một đóa hoa sen lên giữa trán ta, thế nào? Trang sức thường phục quá lộng lẫy, ta mà mang sẽ không cử động được.”
Hồ hoa sen là một vùng hồ lớn nhất trong cung, sóng nước lấp lánh giống như bảo thạch, lại sinh động hơn hẳn bảo thạch.
Hoa sen lá sen mọc thành từng đám từng đám, ở giữa trùng hợp để lại đường thủy cho thuyền, chỉ đủ một chiếc thuyền có mái nhỏ từ từ lướt qua.
Một cây cầu uốn lượn quanh co trên hồ, dẫn đến đình ở giữa hồ với tấm rèm bay phấp phới.
Cung Ngự đã đứng trước đình, ngẩng đầu trông mong, xa xa trông thấy nàng, liền sải bước đi ra ngoài.
Hề Nguyệt ngược lại đứng im, nhìn hắn vội vội vàng vàng thì có chút buồn cười, phải nói chắc là chờ không nổi rồi, người này lại không tới cung đón nàng, nói chờ đợi được mà, lại phi ra khỏi khung cảnh lãng mạn mà mình tự bố trí tỉ mỉ.
Nàng cười nhìn hắn càng lúc càng gần, tay áo tung bay, đến khi đứng yên trước mặt mình.
Hai người nhìn nhau, bỗng chốc như có thiên ngôn vạn ngữ.
Trong mắt hắn viết hạn không thể khảm thật sâu vào nàng, nhưng tay lại có chút mất tự nhiên tới kéo ống tay áo của nàng.
Tay của Hề Nguyệt cử động, không để hắn kéo, váy dài vẽ một đường vòng cung trên không trung, nhào vào trong ngực hắn.
Như trăng sao rơi vào bầu trời.
“Bệ hạ, ban ngày ban mặt còn có thể khiến chàng trở nên dè dặt hơn được không?” Hề Nguyệt trêu chọc.
Cung Ngự ôm lấy nàng, như thể ôm lấy tất cả tốt đẹp của thế gian.
Trái tim đập thình thịch, kinh diễm từ đáy mắt chảy vào trong tim, thật lâu không thể nào bình phục, cũng không cần phải bình phục.
Giọng nói của hắn khàn khàn, “Là ta không ngờ được, Nương tử sẵn lòng hóa thành hoa thần đi tới cuộc hẹn, ta vinh hạnh cực kỳ.”
Hề Nguyệt cười cong mắt, ngữ điệu chậm rì rì, “Bệ hạ hài lòng thì tốt hơn, đây chính là, ‘Thiếu nữ vì người yêu mến mình mà điểm trang’.”
Tay ngọc thon thon đi xuống, tìm vào trong tay áo của hắn, cùng hắn mười ngón tay đan xen.
Ánh mắt đung đưa đảo quanh, nhìn về phía giữa hồ, ngẩng đầu ra hiệu, “Bệ hạ, đi thôi.”
Bóng lưng thành đôi, hắn dẫn theo nàng chậm rãi giẫm lên cầu đá, từng bước từng bước như ở trên mây, thời gian rất ngắn lại cực dài.
Chiếc bàn đá ở đình giữa hồ trải khăn trải bàn lộng lãy, bày đầy điểm tâm hoa quả, chiếc ghế đá được thay bằng trường kỷ, vừa vặn đủ cho hai người nằm ôm nhau.
Huân hương lượn lờ, có thị nữ đang nấu trà.
Hề Nguyệt tựa vào vai Cung Ngự, “Bệ hạ treo rèm rồi, sao có thể ngắm hoa sen chứ?”
Cung Ngự mỉm cười, “Ngắm hoa sen tự có thuyền nhỏ mái che, ở đây, chỉ ngắm nàng.”
Hề Nguyệt đập hắn một cái, hai gò má ửng đỏ, cắn răng, ‘Vậy Bệ hạ thật đúng là tư lợi, chỉ thỏa mãn bản thân thôi.”
Cung Ngự kề tai nói nhỏ với nàng, “Trước đó không phải còn nói ta ở bên nàng không đủ sao? Nương tử lật lọng cũng nhanh quá.”
Hề Nguyệt không chịu nổi, hơi thở nóng rực khiến hai tai đỏ cả lên, người cũng mềm nhũn ngã vào lòng hắn. Thanh âm chuyển chủ đề thậm chí còn trở nên nũng nịu hơn, “Khát rồi, Bệ hạ đút thiếp uống trà đi.”
Tấm màn mỏng trong rèm bay lên, bay lượn nhảy nhót.
Trà đã nấu xong, đã đổ đầy một ấm. Cung Ngự đích thân rót đầy hai chén.
Hề Nguyệt chơi xấu cẩn thận vuốt ve mười ngón tay đan vào nhau của hai người, nước trà rung rung ra từng tầng bọt sóng trong không trung.
Hề Nguyệt trèo lên vai hắn, tò mò nói: “Là hồ hoa sen hay là hoa se trên trán thiếp, bào mòn hết da mặt dày của chàng rồi.”
Cung Ngự rót trà rồi cất ấm xong, “Nguyệt Nhi có khi nào không thể khiến ta tự loạn trận cước?”
Nghiêng đầu sang ôm lấy mặt của nàng, “Nếu phải nói, vậy chính là nàng nguyện ý tốn hết tâm tư vì ta.”
Hề Nguyệt cười ngọt ngào trong tay hắn, nhưng càng muốn nghịch ngợm tranh cãi, “Bọn họ đã chuẩn bị một đống thứ đặc biệt lộng lẫy tinh xảo đẹp đẽ cho thiếp, đây đã là đơn giản nhất rồi.”
Cung Ngự hôn nhẹ một cái lên trán nàng, “Vậy nhất định là những thứ kia không phù hợp.”
Hề Nguyệt nghe xong cười xùy thành tiếng, “Được rồi được rồi, khen ngợi nữa thì giả rồi.”
“Dù sao ——” Nàng nghiêng đầu, “Bệ hạ hài lòng thì tốt!”
Hai người ăn đồ uống trà, Hề Nguyệt nếm thử từng loại điểm tâm, thỏa mãn gật đầu, “Cũng không tệ, hương vị đều khá ngon.”
Cung Ngự buồn cười điểm điểm mũi của nàng, “Ngự Thiện phòng của ta, không biết khẩu vị của ta, cũng không thể không biết khẩu vị của Nguyệt Nhi nha.”
“Đó là khẩu vị của chàng không kén chọn như vậy.”
“Nàng cũng biết nàng kén chọn hả.”
Im lặng trong phút chốc.
Cung Ngự thừa dịp trước khi mắt nàng phòng tới kéo nàng qua, âm cuối nhẹ nhàng như quấy nhiễu, “Được rồi được rồi, đi du hồ thôi, hiện tại ăn nhiều như vậy, bữa trưa còn ăn được nữa hay không?”
“Có thể không ăn mà.” Hề Nguyệt tiếp lời.
Đồng thời, đưa tay ra, để tỳ nữ lau sạch tay cho nàng.
Cung Ngự nửa kéo nửa ôm nàng dậy, “Vậy thì không được, bữa chính không thể thiếu.”
Bên bờ, chiếc thuyền nhỏ mái che đã sớm chuẩn bị sẵn, Cẩm Y Vệ ở bên cạnh khom người chờ đợi.
Hề Nguyệt liếc mắt nhìn người đó một cái, cảm giác có chút không hay.
Quay đầu nhìn Bệ hạ của nàng, Bệ hạ vô tội nhướng nhướng mày.
Hề Nguyệt níu ống tay áo của hắn, nhích lại gần, “Chàng đừng càn quấy mà.”