• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Tiểu Vu


Cố Vũ bị Sino ôm xuống xe, cậu muốn cự tuyệt nhưng mới đẩy bả vai Sino một chút đã bị anh ta cảnh cáo: "An phận một chút, ở đây là nơi công cộng không được trêu chọc ta!"


Đôi mắt của Cố Vũ trợn tròn, trêu, trêu chọc ai?


Cậu không những thất học mà còn không thể giao tiếp với người nơi này. Tuy rằng biết như vậy, nhưng sắc mặt tái nhợt của cậu vẫn không tự chủ được nhiễm đỏ ửng, cậu vội rút tay về không dám đụng vào Sino nữa.


Ở trong mắt Sino mà nói sức lực Cố Vũ đẩy hắn phảng phất như lông chim phất nhẹ, làm hắn cảm thấy bả vai phát ngứa.


Cố Vũ không phải lần đầu tiên đẩy hắn mặc dù lúc trước Cố Vũ đẩy hắn là cự tuyệt kết hôn, hiển nhiên động tác khi đó là phản kháng.


Nhưng hiện tại không giống, trong mắt hắn lúc này Cố Vũ đã tiến vào hình thức lấy lòng, loại động tác dùng tay 'sờ' bả vai hắn chính là đang trêu chọc!


Phục vụ tiến đến nghênh đón kinh ngạc nhìn cảnh Sino ôm Cố Vũ, tầm mắt hắn thoảng qua cậu, tuy rằng không nhìn đến mặt nhưng từ thân hình có thể đoán ra đây là một giống cái nhân tạo.


Nguyên soái cư nhiên ôm một giống cái nhân tạo!


Hắn khiếp sợ dẫn Sino vào phòng.


Sino đem Cố Vũ thả lên sô pha bằng da rồi tự mình ngồi xuống một chỗ khác.


Dọc theo đường đi tâm tình Cố Vũ đã bình tĩnh trở lại, đỏ ửng trên mặt tan đi nhưng sắc mặt vẫn bởi vì thân thể không khoẻ mà có chút tái nhợt.


Cậu bắt đầu đánh giá căn phòng, diện tích phòng rộng lớn bố trí rất xa hoa, bàn ăn hình vuông bằng kính mỗi cạnh đều có một sô pha to rộng, bên cạnh mỗi ghế còn chừa lại một khoảng trống không có gì cả trên mặt đất trải thảm mềm mại.


Lúc này phục vụ mới thấy rõ diện mạo của Cố Vũ tóc đen mắt đen nhu nhược, khó trách nguyên soái sẽ thích thiếu niên này quá dễ làm người sinh ra ý muốn bảo hộ. Cảm xúc khiếp sợ của hắn tiêu tán rất nhiều, treo lên nụ cười tiêu chuẩn, mở thực đơn ảo ra: "Nguyên soái, mời chọn món."


Sino chỉ các loại đồ ăn trên màn hình, hỏi Cố Vũ: "Loại nào có lợi cho cậu bổ sung năng lượng?"


Cố Vũ bừng tỉnh, khó trách Sino dẫn cậu tới ăn cơm thì ra giống cái nhân tạo cũng bổ sung năng lượng thông qua đồ ăn, thật là quá nhân tính hóa!


Cậu nhìn đồ ăn, số ít đồ ăn giống với đồ ăn ở hiện đại đồng thời cũng có rất nhiều đồ ăn không giống, đa số các loại thịt cậu đều chưa từng nghe qua.


Cậu cẩn thận chọn món trứng gà xào cà chua cùng với cá hấp không chọn món làm từ nguyên liệu không biết tên. Cậu đưa tay chỉ hai món sau đó cười cười cảm ơn Sino, hai tay đặt trên mặt bàn bộ dạng chờ ăn cơm đặc biệt ngoan.


Ngón tay Sino giật giật, sắc mặt Cố Vũ vẫn trắng bệch như cũ cười rộ lên rất chọc người trìu mến, hắn có xúc động muốn sờ mặt Cố Vũ.


Hắn bưng ly nước lên uống che giấu suy nghĩ trong lòng, tay trái ở trên màn hình nhấn chọn, trừ bỏ hai món Cố Vũ chọn, hắn chọn thêm hai món mặn một món canh: "Mang món ăn lên."


Phục vụ chưa kịp phản ứng lại khiếp sợ trên mặt hắn thật vất vả biến mất lúc này lại trở về, thẳng tắp nhìn chằm chằm ngón tay đeo nhẫn của Sino.


Trời ạ! Hắn vừa nhìn thấy cái gì? Trên tay nguyên soái đeo nhẫn cưới mà chiếc nhẫn còn lại là ở trên tay một giống cái nhân tạo!


Nguyên soái kết hôn với giống cái nhân tạo? Không, nhất định vừa rồi là hắn hoa mắt.


Sino quét mắt nhìn tay đeo nhẫn, trong lòng đã hiểu cũng không để ý, trở tay gõ gõ mặt bàn, đánh thức phục vụ đang ngây người: "Mang đồ ăn lên."


Phục vụ lấy lại tinh thần cuống quít đáp ứng, thần sắc dại ra đi ra ngoài. Ra khỏi phòng hắn mới phản ứng được, hắn còn chưa hỏi nguyên soái có muốn chọn đồ uống không!


Thật là quá thất trách, hắn xoay người chuẩn bị đi hỏi đền bù sơ suất.


"Ai đang ở phòng này?" Guy đi ngang qua thấy phục vụ đứng ở cửa kinh ngạc hỏi.


Phòng này gần như dành riêng cho Sino, người thường tới nhà hàng này ăn đều biết Sino tới đây ăn đều chọn phòng này. Bởi vậy trừ khi nhà hàng không còn phòng trống hoặc người tới thân phận không thấp bằng không phòng này đều không mở.


Phục vụ quay đầu lại nhìn thấy hắn và lão hổ cao nửa người bên cạnh hắn, vội vàng chào hỏi: "Guy thiếu gia, Mai Lâm thiếu gia," chào xong, hắn mới đáp lời, "Là nguyên soái."


Guy giữ chặt vòng cổ của Mai Lâm đang muốn đi về phía trước lướt qua người phục vụ, gõ gõ cửa.


Sino nhìn về phía cửa: "Ai?"


"Là tôi, Guy."


Sino xoay ly nước, mắt nhìn Cố Vũ: "Vào đi."


Guy đẩy cửa ra, cùng Mai Lâm vào phòng.


Cố Vũ trừng mắt nhìn một người một hổ vào cửa, nam nhân mới vừa vào rất cao áo sơ mi vén lên lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc nhưng cho dù có cường tráng đi nữa nếu tùy ý dắt theo một con hổ như vậy thì cũng quá nguy hiểm đi chứ!


Nhưng nhìn tạo hình của lão hổ, cậu lại đoán có thể là bởi vì lão hổ này rất ngoan?


Lão hổ mang vòng cổ bằng da màu hồng nhạt, phía bên phải đính một đóa hoa hồng nhạt làm lão hổ thoạt nhìn chẳng những không hung dữ mà còn tương phản manh. Cậu nhìn xuống mới phát hiện, bốn móng vuốt của lão hổ đều đi giày hổ mềm mại, đặc biệt manh!


Cậu nhớ tới con bạch hổ đã gặp trong nhà Sino, chẳng lẽ người nơi này thích đem mãnh thú nuôi thành sủng vật?


Cậu hồi tưởng một chút, lúc ấy bạch hổ quỳ rạp trên mặt đất không biết có đi giày hay không, nghĩ đến hình ảnh bạch hổ đi giày, đột nhiên cậu cảm thấy bạch hổ cũng không đáng sợ lắm.


Guy chào hỏi với Sino, khi nhìn đến Cố Vũ trong mắt lộ ra ngoài ý muốn: "Cậu không phải vẫn luôn không có hứng thú với giống cái nhân tạo à?"


Sino không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có việc?"


Guy vỗ vỗ đầu Mai Lâm: "Tôi phụng mệnh mang Mai Lâm đi ăn cơm thuận tiện dạy nó lễ nghi dùng cơm, cậu ở chỗ này càng tốt, cậu thích phong cách ăn cơm nào, cậu tới dạy, dù sao học cũng vì làm bạn lữ của cậu."


Cố Vũ khiếp sợ nhìn lão hổ, sau đó quay đầu nhìn Sino, lão hổ này phải làm bạn lữ của Sino?


Trong đầu cậu linh quang chợt lóe, cậu đã biết thân phận của lão hổ, là thú giống cái!


Sino giơ tay trái về phía Guy: "Ta nói rồi, ta không có hứng thú đối với việc bạn lữ là thú giống cái."


Guy nhìn chằm chằm nhẫn trên tay hắn một giây, không thể tưởng tượng được nhìn hắn: "Cậu đã kết hôn? Bạn lữ là ai? Tại sao tôi không nhận được tin tức gì?"


Sino chỉ chỉ Cố Vũ, Guy trực tiếp đi coi tay trái của cậu, sau khi nhìn thấy nhẫn lại nhìn về phía Sino lớn tiếng nói: "Cậu điên rồi? Cậu cư nhiên cùng một giống cái nhân tạo kết hôn!"


Lão hổ bị hắn rống giật mình đến dựng thẳng đuôi, cảnh giác gầm một tiếng.


Sino nhíu nhíu mày: "Cậu dọa đến Mai Lâm," hắn vẫy vẫy tay về phía lão hổ, "Mai Lâm, lại đây."


Lão hổ lắc lắc cái đuôi, chạy đến chỗ trống bên cạnh ghế Sino ngồi xuống thò đầu qua cho Sino xoa nhẹ, sau đó nghiêng đầu tò mò nhìn người xa lạ Cố Vũ.


Cố Vũ lúc này mới hiểu tại sao chỗ này không có gì, chắc là chuẩn bị cho thú giống cái. Cậu tò mò đánh giá Mai Lâm, đây chính là thú giống cái có thể cùng nhân loại kết thành bạn lữ!


Guy kéo ghế bên cạnh Sino ra, ghế đối diện với chỗ của Cố Vũ ngồi xuống, khó hiểu nhìn Sino: "Cậu không phải rất thích Mai Lâm sao? Mai Lâm cũng thích cậu, tại sao không muốn cùng em ấy kết hôn, ngược lại lại đi chọn giống cái nhân tạo?"


Không đợi Sino mở miệng, hắn lại nhanh chóng nói: "Đừng nói với tôi cậu không có hứng thú bạn lữ là thú giống cái, cả đế quốc ai không biết cậu đối với giống cái nhân tạo không có hứng thú chứ?"


Giống cái nhân tạo vừa xuất hiện đã khiến cho cả đế quốc oanh động, nhưng bởi vì giá cả sang quý nên chỉ có thể ở xã hội thượng lưu lưu hành.


Gần như toàn bộ người có năng lực sở hữu, mặc kệ là thích hay là vì mặt mũi đều sẽ mua giống cái nhân tạo trừ bỏ Sino.


Sino nhàn nhạt nói: "Ta thích Mai Lâm giống cậu. Trên thực tế, nếu không phải vì 80 tuổi không kết hôn, pháp luật sẽ tự phân phối bạn lữ, ta cũng không tính kết hôn...... Ít nhất giống cái nhân tạo không có tình cảm."


Guy minh bạch hắn vì sao giữa đồng dạng không có hứng thú thú giống cái và giống cái nhân tạo, Sino lại chọn giống cái nhân tạo, lẩm bẩm nói: "Cậu vẫn còn mộng tưởng bạn lữ là giống cái tự nhiên nữa hả?"


"Không," Sino bất đắc dĩ, "Ta biết rõ đó là chuyện không thực tế."


Guy khó hiểu: "Thật không thể hiểu cậu, kỳ thật thú giống cái cũng khá tốt mặc dù không thể nói chuyện với chúng ta nhưng chỉ số thông minh của thú giống cái cũng rất cao, chỉ cần dạy là có thể hiểu ý của chúng ta, cậu xem, Mai Lâm rất giỏi."


Hắn phát sầu mà xoa nhẹ mặt nói: "Tổ phụ vẫn luôn muốn em ấy gả cho cậu, nếu ông ấy biết cậu đã cùng người khác kết hôn tổ phụ tuyệt đối sẽ rất tức giận. Haizz, còn phải ứng phó với rất nhiều người đang theo đuổi Mai Lâm nữa chứ, cũng không biết đến cuối cùng ai có thể được tổ phụ và Mai Lâm thích."


Sino: "Joop đại công chỉ quá nhàn rỗi thôi."


"Đúng vậy, chưa đến 300 tuổi đã về hưu còn có thể không nhàn sao?" Guy tràn đầy đồng cảm, lại hắc hắc cười rộ lên nói, "Ông ấy cho rằng cậu nhất định sẽ kết hôn với Mai Lâm rốt cuộc trong toàn bộ thú giống cái thích hợp với cậu, Mai Lâm quan hệ tốt với cậu nhất. Ông ấy lại có một bụng tâm sự nhàn không có việc gì đang định tự mình tìm bạn lữ cho tôi, nhưng bây giờ ông ấy còn phải tiếp tục nhọc lòng vì Mai Lâm nên sẽ không rảnh lo cho tôi."


Cố Vũ vừa đánh giá lão hổ vừa nghe hai người đối thoại, nghe đến đây cậu kinh ngạc, 300 tuổi? Tuổi thọ của người nơi này dài bao nhiêu vậy?


Đang suy nghĩ, phục vụ đã gõ cửa tiến vào bày đồ ăn, mùi hương đồ ăn chui vào khoan mũi, cậu chỉ cảm thấy càng đói bụng, đôi mắt nhìn chằm chằm đồ ăn không rảnh nghĩ cái khác.


Guy chọn thêm vài món lại chọn cho Mai Lâm một phần thịt nướng tái siêu lớn.


Cố Vũ cúi đầu an an tĩnh tĩnh ăn cơm, cẩn thận lựa xương cá ra bỏ vào đĩa đựng xương, cậu đang ăn thì dư quang bên trái tối sầm lại.


Cậu nghiêng đầu, giật mình co rụt lại, Mai Lâm không biết từ khi nào đã đi tới, cái đầu nhìn chằm chằm xương cá, cái mũi ngửi ngửi, bộ dáng rất thèm, nhìn về phía Guy.


"Không thể ăn!" Guy xua xua tay với Mai Lâm, "Em đã quên vụ bị hóc xương lần trước rồi?"


Lỗ tai Mai Lâm gục xuống, đáng thương hề hề nhìn xương cá.


Cố Vũ mạc danh nghĩ đến mèo con cậu gặp khi còn nhỏ, cậu rất thích động vật nhỏ, chúng nó sẽ không ghét cậu không biết nói còn sẽ thân mật mà cọ cậu.


Cậu khi còn nhỏ phần lớn thời gian đều cô độc, đều được nhóm mèo con chó con lưu lạc lấp đầy.


Cậu sợ mãnh thú nhưng lại không cảm thấy sợ Mai Lâm, cậu nghĩ nghĩ, gắp một khối thịt cá, cẩn thận gỡ bỏ xương, thả thịt cá vào một cái đĩa sạch sẽ.


Đôi mắt Mai Lâm tỏa sáng nhìn về phía Guy.


Guy kinh ngạc nhìn Cố Vũ, gật gật đầu với Mai Lâm, Mai Lâm duỗi lưỡi ra liếm đĩa đến sạch sẽ, sung sướng híp mắt dùng đầu cọ cánh tay Cố Vũ.


Guy dò hỏi Sino: "Đây là Kevin tặng cho cậu? Chỉ số thông minh rất cao nha, còn rất tinh tế nữa đây là loại nào vậy? Tôi cũng muốn đặt làm một cái để gỡ xương cá cho Mai Lâm khá tốt."


Sino lắc đầu: "Không biết."


Guy cũng không kỳ quái, Sino không phải bởi vì thích mới cưới giống cái nhân tạo không để bụng là rất bình thường: "Lát nữa tôi hỏi Kevin một chút."


Cố Vũ bị Mai Lâm cọ đến nghiêng qua bên phải, nhịn không được duỗi tay xoa nhẹ gáy của Mai Lâm, đôi mắt cong lên: Được rồi, đừng quậy.


Mai Lâm nghiêng nghiêng cái đầu, lộ ra phần gáy càng nhiều, Cố Vũ kinh ngạc cảm thán chỉ số thông minh của nó, thuận theo ý nó tiếp tục xoa, loại cảnh tượng này làm cậu có loại ảo giác đang vuốt mèo.


Kỳ thật, lão hổ cũng chỉ là con mèo lớn tưởng tượng như vậy cũng không tính là ảo giác.


Cậu đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên hiện lên dòng chữ: 'Giá trị hảo cảm +1'.


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~


Cố Vũ: Trăm triệu lần không nghĩ tới, nhận được giá trị hảo cảm đầu tiên là bởi vì vuốt lông cho mèo vuốt đến thoải mái _(:з" ∠)_

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK