• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & Beta: Tiểu Vu


Cố Vũ thấy sắc mặt nghiêm túc của Sino, cậu lại bắt đầu khẩn trương, anh ta nhìn không hiểu?


Sino lui về phía sau một bước kéo dài khoảng cách của hai người ở trong lòng nhắc nhở chính mình, đây là giống cái nhân tạo không được bị mê hoặc!


Hắn lúc này mới nhớ đến ý của Cố Vũ vừa rồi là gì: "Ý của cậu là lúc trước cậu nhắm mắt lại là đang nghỉ ngơi dự trữ năng lượng?"


Đôi mắt Cố Vũ tỏa sáng, gật đầu.


Ý cậu truyền đạt bị hiểu được, cậu cảm thấy đặc biệt cao hứng.


Sino bị mắt đen sáng lấp lánh của cậu quơ quơ thần, trong lòng nhịn không được tò mò, đôi mắt của giống cái nhân tạo làm bằng vật liệu gì mà có thể giống thật như vậy.


Xem biểu hiện của cậu ấy, bên trong hẳn là có lắp đặt hệ thống điều tiết độ sáng để thay đổi biểu tình.


Nghĩ như vậy, hắn tiến lên một bước khom lưng cầm nhẹ cằm của Cố Vũ nâng lên, quan sát kỹ lưỡng đôi mắt Cố Vũ.


Sắc mặt Cố Vũ mới hòa hoãn lại lần nữa nổi lên đỏ ửng, thần sắc vừa quẫn bách vừa nghi hoặc, làm sao vậy?


Đầu cậu thoáng dùng sức muốn đem cằm tránh thoát nhưng không thành công.


Sino đánh giá một hồi lâu không nhìn ra được, hắn duỗi tay chuẩn bị sờ.


Hắn còn chưa đụng đến, Cố Vũ đã nhắm hai mắt lại, lông mi giống như bàn chải nhỏ quét qua lòng bàn tay của hắn, cảm xúc mềm mại không thể tưởng tượng được truyền từ ngón tay tới đáy lòng vừa nhột vừa ngứa.


Hô hấp của Sino hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã điều chỉnh về ban đầu, hắn cố làm ngữ khí trở nên bình thường: "Mở mắt ra để ta nhìn thử đôi mắt của cậu làm từ vật liệu gì."


Cố Vũ khiếp sợ trợn tròn đôi mắt, vật liệu? Mắt thấy ngón tay của Sino lại duỗi vào trong mắt cậu, cậu vội vàng nhắm mắt lại lắc đầu.


Ngón tay Sino lại lần nữa bị lông mi giống như bàn chải nhỏ quét một chút, ngón tay hắn không tự chủ được co lại, hắn có chút tức giận nhìn Cố Vũ.


Cậu không phải cố ý mà!


Cậu lần lượt trêu chọc hắn như vậy là đang khiêu chiến lực nhẫn nại của hắn phải không?


Hắn thấy sắc mặt Cố Vũ kinh hoảng, tức giận của hắn tiêu tán hết, mạc danh mềm lòng nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, ta chỉ tò mò nhìn một chút sẽ không lấy ra nghiên cứu."


Người máy đối với bộ phận thân thể của mình tựa hồ đều phá lệ khẩn trương.


Nghe vậy Cố Vũ càng sợ, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh huyết tinh khủng bố trên mặt vừa mới hiện lên màu đỏ tan đi, môi bởi vì sợ hãi mím chặt hơi hơi trắng bệch.


Sino thấy thế, vẻ mặt khó hiểu, hắn đang an ủi cậu, tại sao một chút tác dụng cũng không có?


Chậc, nhân tạo chính là so với tự nhiên kém thông minh.


Hắn đứng dậy lui về phía sau: "Được rồi, ta không nhìn nữa, đi thôi, đi ăn cơm."


Đôi mắt Cố Vũ hơi hơi mở nhìn hắn, xác định hắn không muốn chạm nữa, cậu mới dám đem đôi mắt mở ra hoàn toàn.


Loại bộ dạng tiểu tâm cẩn thận này của cậu, ở trong mắt Sino lại trở nên đáng yêu đến không được. Hắn trong lòng thầm than, Kevin hiểu hắn quá rõ, giống cái nhân tạo này thật sự là mọi nơi đều làm hắn thích, nhất cử nhất động đều có thể gợi lên hứng thú của hắn.


Hắn thu hồi tầm mắt đi về phía phòng ăn.


Cố Vũ đi theo phía sau hắn, mắt nhìn ra ngoài, đèn bên ngoài đã sáng lên bãi cỏ sáng như ban ngày, sắc trời nơi xa hơi tối thì ra cậu ngủ một giấc đã qua mấy tiếng đồng hồ.


Khó trách cảm giác không khoẻ trong người đã hết, xem ra giống như lời 003 nói nghỉ ngơi nhiều là được.


Thân thể cậu không có chuyện gì, tâm tình cậu cũng trở nên thoải mái rất nhiều mà ngồi ở bên phải Sino, đôi mắt tỏa sáng nhìn đồ ăn trên bàn, sau khi chờ Sino động đũa, cậu cũng bắt đầu dùng bữa.


Tầm mắt Sino ngẫu nhiên rơi xuống trên người cậu, không thể không nói kỹ thuật của Lục Nguyên rất tuyệt, ngay cả tư thế ăn cơm của giống cái nhân tạo đều giống người bình thường.


Có một món là bún thịt, trong trí nhớ của Cố Vũ món này chỉ có lúc ăn tết cậu mới có thể được ăn, cậu rất thích ăn món này nhưng cậu không giống các bạn nhỏ khác thích ăn thịt, cậu thích ăn bún.


Cậu gắp một khối thịt chưng ở trên bọc đầy bột gạo màu hồng nhạt, mùi hương nhàn nhạt chui vào khoang mũi, cậu ngửi ngửi, khóe miệng cong lên đem thịt để vào trong miệng, mùi hương nồng đậm thoáng chốc nổ tung ở đầu lưỡi, cậu thỏa mãn híp híp mắt.


Ăn xong thịt, cậu theo thói quen liếm môi, món này không tốt duy nhất với cậu mà nói là bún dễ dính lên mép.


Cậu nhớ lần đầu tiên cậu ăn bún thịt, lúc đó cậu còn rất nhỏ không dám giành thịt với các bạn nhỏ, cậu dùng muỗng nhỏ để múc bún ăn nhưng không cẩn thận dính lên khóe miệng, cậu không biết cũng không ai nói cho cậu biết.


Sau khi cơm nước xong, các bạn nhỏ cùng nhau cười nhạo cậu, nói cậu tham ăn ngay cả bún đều dính lên mép.


Từ lúc đó về sau, cậu ăn bún thịt đều rất cẩn thận.


Khi tầm mắt Sino đảo qua, vừa lúc thấy một màn như vậy, đầu lưỡi phấn nộn linh hoạt đảo qua môi rồi trong chớp mắt biến mất sau cánh môi. Mặc dù chỉ liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra chiếc lưỡi mềm đến không thể tưởng tượng được.


Ánh mắt hắn hơi tối dời không ra tầm mắt.


Cố Vũ cách không xa Sino dùng khóe mắt là có thể nhìn đến đối phương. Tầm mắt của Sino ngẫu nhiên nhìn tới cậu không chú ý nhưng lúc này tầm mắt Sino dừng lại lâu, lại quá mãnh liệt cậu rất khó xem nhẹ.


Cậu dừng lại chiếc đũa, nghiêng đầu nhìn qua, cảm thấy tầm mắt dừng ở miệng cậu, cậu hơi quẫn bách, mím môi, duỗi tay chạm chạm khóe miệng, vẫn bị dính bún lên à?


Ánh mắt Sino càng trầm, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.


Cố Vũ ngẩn người, trong lòng rầu rĩ khó chịu, cậu lại bị ghét nữa rồi? Cậu buông đũa, đứng dậy lướt qua chỗ ngồi của Sino, ở góc bàn lấy giấy cẩn thận lau miệng lại phát hiện trên giấy sạch sẽ.


Cậu nhìn chằm chằm giấy, mím môi, tuy rằng quen bị người khác ghét không biết tại sao nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ủy khuất.


Cậu trở lại phòng khách, nhìn nhìn khắp nơi, không nhìn thấy Sino.


Cậu vừa mới ăn cơm xong nên không muốn trực tiếp ngồi, vì thế định ra cửa tản bộ dạo quanh bãi cỏ, ánh mặt trời đã ảm đạm cậu không cần lo lắng bị chiếu đến khó chịu.


Mới đi tới cửa, đã thấy một bóng trắng lớn cỡ một người ở trước mắt thoảng qua chạy tới bên trái rừng cây, cậu ngẩn người sau đó mới ý thức được đó là bạch hổ!


Cậu chần chờ bước chân, cậu cơ hồ có thể khẳng định bạch hổ không phải hoang dã mà là Sino nuôi, nhưng cậu không biết tính tình của bạch hổ thế nào, cậu lo lắng khi đang tản bộ thì gặp bạch hổ rồi bị công kích.


Rốt cuộc với bạch hổ mà nói cậu chỉ là một người xa lạ.


Cậu nghĩ nghĩ, không có ra cửa, ở phòng khách rộng lớn đi tới đi lui, khi đi qua cửa ngẫu nhiên nhìn ra ngoài một cái, có hai lần nhìn thấy bạch hổ bay nhanh chạy qua cửa.


Trong đó có một lần, bạch hổ quay đầu nhìn về phía cậu nhưng không có bất luận ý đồ công kích nào, rồi lại quay đầu tiếp tục chạy đi.


Cố Vũ đoán là nó đang rèn luyện.


Sino cũng không thích sau khi ăn xong vận động kịch liệt, sau khi ăn xong vận động sẽ không sinh ra ảnh hưởng với thân thể của hắn nhưng hắn không thích, hắn càng thích ăn cơm xong dùng hình thú cảm nhận hơi thở của tự nhiên lười biếng mà quỳ rạp trên mặt đất nghỉ ngơi.


Nhưng đêm nay bất đồng, hắn chỉ có hai lựa chọn, về phòng dùng tay phải giải quyết hoặc là dùng vận động giải quyết, hắn càng có khuynh hướng vế sau.


Từ ngày xử lý thủ tục kết hôn bắt đầu, ba ngày kế tiếp là kỳ sinh sản của tân hôn bạn lữ, bắt đầu từ 8 giờ đêm ngày xử lý xong thủ tục, trừ khi đang trong kỳ tác chiến đặc biệt, tân hôn bạn lữ bắt buộc phải theo quy định ở cùng một chỗ bên nhau, trái với quy định sẽ phải chịu trừng phạt.


Hiện tại đã gần 7 giờ, hắn biết rõ lực kéo dài của mình hơn nữa thời gian lúc trước ở tiền tuyến hắn đã chưa giải quyết rất lâu rồi, nếu bắt đầu một chốc sẽ không kết thúc được.


Nếu như 8 giờ hắn hoàn toàn rơi vào phản ứng lại ở gần với giống cái nhân tạo, hắn thừa nhận, hắn không tin tưởng có thể khống chế được.


Tuy rằng trước đó, hắn vẫn luôn cảm thấy loại sự tình này không có khả năng phát sinh.


Hắn bay nhanh chạy vội, gió từ bên tai phần phật thổi qua, râu hổ bị thổi ra phía sau, suy nghĩ của hắn lướt qua, đối mặt với giống cái nhân tạo tự chủ của hắn tựa hồ giảm xuống.


Không, hắn chạy đến bãi cỏ dừng lại đi vòng quanh một lát, sau đó bò ra trên mặt đất, lắc lắc cái đuôi, tìm ra nguyên nhân càng có khả năng hơn, chỉ tại hắn nghẹn quá lâu thôi!


Khi Cố Vũ lại lần nữa đi qua cửa, phát hiện bạch hổ ghé vào trên cỏ, mặt như cũ hướng tới phía bên phải.


Bước chân cậu dừng lại, nghĩ tới Mai Lâm đáp trả cậu giá trị hảo cảm, nghĩ nghĩ đi ra ngoài. Cậu đi rất chậm, vừa đi vừa đánh giá bạch hổ.


Bạch hổ nghe được tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía cậu, biểu tình rất ôn hòa một chút cũng không hung dữ.


Cố Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười cười với bạch hổ thử thăm dò phất phất tay với nó.


Sino chớp chớp mắt, không quá hiểu hành động của Cố Vũ, hắn nghiêng đầu tự hỏi, giống cái nhân tạo sẽ làm ra hành động tương ứng với kích thích bên ngoài, cậu ấy còn chủ động làm ra hành động khác nữa?


Đôi mắt Cố Vũ cong lên, bộ dạng bạch hổ nghiêng đầu thật manh quan trọng là bạch hổ đáp lại lời chào của cậu.


Cậu đánh giá bạch hổ, bạch hổ lớn hơn một vòng so với Mai Lâm, chỉ số thông minh thoạt nhìn cũng rất cao không biết có phải cũng là thú giống cái hay không.


Không đúng, nếu bạch hổ là thú giống cái mà Sino nuôi nó, nếu kết hôn hẳn là chọn bạch hổ mới đúng.


Cậu đến gần, thật cẩn thận tới gần bạch hổ xác định nó vẫn luôn rất ôn hòa, cậu ở bên người bạch hổ ngồi xổm xuống thử thăm dò sờ soạng chân trước thịt thịt của bạch hổ.


Đôi mắt Sino đột nhiên nhíu lại, bay nhanh quét về phía Cố Vũ.


Đáng chết! Chẳng lẽ giống cái nhân tạo này cho rằng mệnh lệnh đóng chương trình câu dẫn lúc hắn ở hình thú thì không tính?


Cố Vũ bị động tác híp mắt của bạch hổ làm hoảng sợ nhưng nhìn đến bạch hổ vẫy đuôi, tươi cười càng sâu, bạch hổ là đang tỏ thân thiện.


Sino nhìn thấy Cố Vũ tươi cười, trong lòng ảo não, tuy rằng hình thú làm giống đực cảm thấy tự tại nhưng tư duy ở hình thú sẽ bị ảnh hưởng giống đực càng gần với bản năng, trong mắt hắn chính là chỉ số thông minh thẳng tắp giảm xuống.


Hình người càng thêm thông minh trí tuệ, sau khi tổ tiên có thể từ thú biến thành người, xã hội mới bắt đầu phát triển nhanh chóng cho tới hiện tại thú nhân càng thiên hướng tự cho mình là người.


Sau khi Cố Vũ buông tâm, giơ tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy bạch hổ, thấy đôi mắt bạch hổ thoải mái nheo lại, cậu cười tiếp tục xoa.


Sino nhịn không được nghĩ, chương trình lấy lòng của giống cái nhân tạo? Cư nhiên hình thú đều suy xét tới, người thiết kế của Lục Nguyên thật cẩn thận.


Hắn do dự một lát, quyết định không ngăn lại, đầu hắn đặt trên móng vuốt hưởng thụ Cố Vũ vuốt lông, nhẹ nhàng vẫy đuôi.


Hắn cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhàng đã lâu trong quá khứ, lúc hắn còn rất nhỏ mới có loại cảm giác này.


Đó là thời điểm tổ mẫu còn sống.


Cố Vũ nhìn nhắc nhở trước mắt 'giá trị hảo cảm +1', đôi mắt sáng lên, mở hệ thống ra, trong giao diện bảng biểu giá trị hảo cảm thay đổi, nhiều một hàng, 'Sino', '1'.


Cậu ngẩn người, Sino? Bởi vì bạch hổ là Sino nuôi cho nên tính thành của Sino?


"Nguyên soái phu nhân, đã 7 giờ rưỡi, ngài nên thay quần áo." Vòng tròn lớn di chuyển tới cửa nói.


Cố Vũ quay đầu lại, trên tay vòng tròn lớn cầm hai bộ quần áo, nhìn màu sắc chính là hai bộ cậu chọn.


Cậu có chút nghi hoặc không rõ tại sao phải thay quần áo, bất quá vòng tròn lớn kêu cậu đổi khẳng định là ý của Sino, cậu đứng dậy, phất phất tay với bạch hổ xoay người đi trở về.


Cậu từ trên tay vòng tròn lớn cầm quần áo đi vào phòng cho khách tắm rửa. Lúc thay quần áo, cậu ngây ngẩn cả người, cậu quên mua quần lót!


Cậu mím môi, nhìn về phía quần lót vừa mặc đã bị nước làm ướt, cho dù không ướt nhẹp cậu cũng không muốn mặc quần đã bẩn.


Cậu chỉ có thể trực tiếp mặc trang phục hưu nhàn cũng may vải dệt đủ mềm, cảm giác không khỏe rất nhẹ.


Cậu đem quần áo buổi sáng và đồ vừa thay đều giặt sạch, sau đó mới đi ra khỏi phòng.


Cậu tìm thấy vòng tròn lớn, nghĩ cách nói cho vòng tròn lớn mua quần lót như thế nào, do dự một chút, chỉ chỉ tay vòng tròn lớn dùng để lên mạng lại chỉ chỉ quần của mình.


Lam quang trong mắt vòng tròn lớn lóe lóe: "Nguyên soái phu nhân, ngài rất vừa lòng với quần muốn mua một bộ nữa?"


Cố Vũ lắc đầu, tuy rằng đối diện là người máy, cậu vẫn có chút ngượng ngùng, cậu cắn cắn môi bắt đầu từ phần eo khoa tay múa chân thành hình dạng quần lót rồi chờ mong nhìn vòng tròn lớn.


Nếu lại không hiểu, cậu cũng chỉ có thể quay lại phòng cho khách cầm quần lót ra.


Vòng tròn lớn còn chưa phản ứng, giọng của Sino đã truyền đến từ chỗ cầu thang sau lưng: "Mua cho cậu ấy một xấp quần lót."


Mặt Cố Vũ nháy mắt hồng đến cổ, ngay cả quay đầu lại cũng không dám.


Sino nhướng mày, còn 5 phút nữa sẽ đến 8 giờ để tránh bỏ qua thời gian, hắn xuống lầu tìm Cố Vũ không nghĩ tới sẽ nhìn đến một màn như vậy.


Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~


Tại sao còn chưa tới buổi tối!!! _(:з" ∠)_ Tin tức hằng ngày, giai đoạn trước hỗ động tương đối nhiều, tiến triển sẽ không quá nhanh, kiên nhẫn nha ~ cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK