"Cảm ơn người...".
****
Tại sảnh tiệc, cánh cửa lớn dần mở rộng ra, giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, tiếng nói ấy đang đọc lớn 2 cái tên đến từ Hoàng thất một cách đầy tự hào, đó là tên của Hoàng đế và Công chúa. Trong những tràng pháo tay rôm rả như tiếng pháo, Alice khoác tay cha mình tiến vào với vẻ uy nghiêm, oai vệ.
Các quý tộc được một phen trầm trồ với khung cảnh đẹp như tranh này. Hoàng đế với mái tóc đen tuyền như suối đêm cùng đôi mắt đỏ như những viên hồng ngọc, người khoác lên mình một bộ lễ phục đen và hoa văn được thêu nổi bởi những sợi chỉ vàng, và đáng ngạc nhiên hơn là khuôn mặt của Hoàng đế từng ấy năm hầu như không hề thay đổi - vì kể từ lúc đám cưới chính trị với Mariet (15 năm trước) diễn ra, Hoàng đế đã không còn tham gia tiệc tùng của giới thượng lưu nữa. Hoàng đế trông chẳng khác gì một cậu trai 20 tuổi dù thực tế đã đạt ngưỡng 35. Và trái ngược với vẻ đẹp của Hoàng đế, sự huyền bí và thu hút như ánh trăng đêm, thì Alice lại đẹp một cách thanh lịch và trong sáng với màu trắng tinh khôi như bình minh vào buổi sớm. Nhìn màu sắc lẫn phong thái thì họ có vẻ đối lập nhưng bằng một phép màu nào đó, họ lại có thể hoà hợp với nhau đến lạ, như những người bước ra từ trong cổ tích và tạo nên một bức tranh, chỉ cần đứng cạnh nhau thôi họ cũng có thể làm bừng sáng một khung cảnh vốn đơn điệu, bình thường.
Thật đúng là vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức khó tin...
Nói về Alex, năm nay đã 12 tuổi, cậu đã bắt đầu cao lên cùng những thay đổi thể chất để trở thành một thiếu niên. Nhưng tuyệt nhiên có một điều trong nhiều năm qua vẫn không hề thay đổi, cậu ta vẫn luôn xấu tính và là một kẻ tồi tệ. Vài ngày trước, Alex nhận được lời mời tham gia buổi tiệc sinh nhật của Alice như một lễ nghi, và như một lẽ thường tình, cậu ấy chẳng hề đoái hoài gì đến nó. Nhưng hôm nay, khi nhận được thông tin báo cáo về việc Hoàng đế sẽ đến dự tiệc của Alice thì tên này cũng vội vàng hối hả mà đi chuẩn bị lễ phục, định sẽ đến đó với những ý đồ không mấy tốt đẹp.
Sau màn chào đón, giới thiệu chủ nhân của bữa tiệc chính là lúc các quý tộc giao thiệp, trò chuyện với nhau. Rất nhiều công tử đến từ các nhà quý tộc như Công tước, Bá tước đều đang vây lấy Alice như những con ong tranh một bông hoa. Alice nhìn những người đàn ông này mà ngán ngẫm, những dục vọng, sự si mê, ham hư vinh của họ đều thể hiện rõ từng nét ngoài mặt dù họ đã cố kiềm chế để che giấu. Đang nghĩ thầm không biết có nên một kiếm chém chết lũ ruồi nhặng này để thoát ra hay không thì bỗng có một giọng nói vang lên giải vây cho cô. Một cậu trai tuấn tú với nét mặt ôn hoà bảo với bọn phiền phức kia rằng Hoàng đế đang cho gọi Công chúa nên cô cần phải rời đi. Cứ thế, cả 2 cắt đứt được sự dai dẳng bám riết không buông của lũ người kia.
Nhưng Alice thừa biết Hoàng đế không gọi mình, vì bản thân ông ấy còn đang bị vây quanh bởi các tên nịnh thần chưa thoát được, chàng trai này đang nói dối... Trong lúc Alice còn đang nghĩ xem tên này là người tốt hay xấu để xử lí thì bỗng cậu trai lên tiếng thú tội, cậu ấy xin lỗi cô vì đã nói dối, cậu giới thiệu với Alice mình là Công tước nhà Bridget, tên đầy đủ là Jeffrey Arthur Bridget. Alice thấy cậu trai không có vẻ ác ý, ánh mắt cũng rất chính trực, bèn vui vẻ nhận lời xin lỗi, tha tội cho Công tước nhà Bridget. Sau đó 2 người nhanh chóng kết thành bạn tốt của nhau nhờ thái độ thân thiện của đôi bên và họ còn có chung lý tưởng: Xây dựng một Đế chế Frozen vĩ đại. Bạ𝑛 đa𝑛g đọc truyệ𝑛 tại — TrUmTruyệ 𝑛.ⅴ𝑛 —
Nói chuyện xong, Alice và Jeffrey quay lại sảnh tiệc, Hoàng đế lúc này đã thoát khỏi đám ôn thần và đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ toạ. Thấy con gái mình bước vào cùng một gã trai lạ mặt, ông liếc xéo Jeffrey khiến cậu lạnh buốt cả sống lưng.
Tiếng nhạc vang lên, buổi khiêu vũ bắt đầu. Jeffrey định quay sang mời Alice làm bạn nhảy nhưng cô nhanh nhảu chạy đến chỗ cha mình, tỏ ý muốn khiêu vũ cùng Hoàng đế. Cả khán phòng đều lấy làm ngạc nhiên trước hành động của Công chúa, vì trước giờ Hoàng đế luôn rất kiêu ngạo và không có hứng thú với các nghi thức xã giao, thậm chí là chán ghét.
Nhớ lại ngày lễ trưởng thành của Hoàng đế, lúc đó ngài chỉ mới là Hoàng thái tử Louis và vừa tròn 18 tuổi, Hoàng hậu tiền nhiệm - mẹ của Louis đã chọn cho con mình một người bạn nhảy, nhưng Louis cương quyết từ chối. Dù vậy cha và mẹ cậu vẫn một mực hối thúc, mục đích muốn để Louis gần gũi với cô gái này vì bà mẹ đã nhắm cô ấy là con dâu. Và rồi... Louis rút gươm của thị vệ đứng cạnh... một phát chém chết cô gái kia. Từ đó về sau không có bất kì cô gái nào dám tỏ ý muốn khiêu vũ cùng Hoàng đế nữa. Alice là người đầu tiên sau sự việc kinh hoàng ấy dám đưa ra lời mời với Bệ hạ.
Cả khán phòng hồi hộp, sợ hãi đến nỗi đứng trơ cả ra. Nhưng từ gương mặt vốn lạnh tanh của nhà Vua, một nụ cười ôn hoà hiện ra, Hoàng đế đứng dậy tiến gần lại phía Alice, mọi người nín thở trong lo sợ, sợ rằng Công chúa sẽ mất mạng, nhưng họ phí công rồi. Hoàng đế xoa đầu Alice, rồi búng vào trán cô, bảo con gái không được chủ động mời con trai khiêu vũ.
Rồi Hoàng đế cúi người xuống, cầm lấy tay Alice và gửi một lời mời lịch thiệp đến cô. Alice vừa định đáp thì bỗng cửa lớn mở rộng, một thiếu niên cao ráo, sở hữu gương mặt đẹp như tranh và thân hình đẹp như tượng tạc, nếu nói Hoàng đế là ánh trăng huyền ảo buổi đêm thì cậu trai này như một vì tinh tú đang phát sáng, thu hút tất cả các ánh nhìn và trái tim thiếu nữ, cậu khoác trên mình một bộ lễ phục trang trọng, phong thái tự tin đến nỗi ngông cuồng, Alex Dietrich de Frozen hiên ngang tiến vào trên thảm đỏ. Một mạch đi thẳng đến chỗ Alice và Hoàng đế, hắn cầm lấy tay Alice, hôn vào lòng bàn tay - hôn vào mu bàn tay là chúc phúc và ngược lại là nguyền rủa của cô và nói:
"Chị gái, lâu rồi không gặp...".