-Này ,có đi nhanh lên không hả? - nó hét to cho cái tên không biết họa sắp tới,cứ đi thong dong như tản bộ ngoài vườn với dáng vẻ bất cần khó ưa,đi nhanh hơn.
-Đi trực chớ có phải đi chạy giặc mà cô gấp? – Hắn phớt lờ sự hối hả của nó, bởi nét mặt và hành động cuống cuồng của nó khiến hắn thích thú,kiếm cớ chọc ghẹo cho hả cơn giận.
-Nhanh lên,phải xong trước khi cúp điện,anh hiểu chưa?
-Tại sao?
-Anh cứ nghe lời tôi đi,hỏi nhiều quá,..nhanh lên
Sự hối hả của nó khiến hắn khó hiểu,vẫn thong dong tự tại như đi dạo,khiến nó phải động thủ,lôi đi như lôi của nợ.Bởi một lý do vô cùng cấp bách là nó sợ …sợ bóng tối …Bóng tối với nó như kẻ thù bất diệt nhất trong con người tuy thô lỗ,mạnh bạo của bản thân.Bởi sự ám ảnh của tuổi thơ khiến nó không tài nào đối mặt được.Nó cần trong màn đêm đó ánh sáng dù là nhỏ nhoi cũng là sự sống của nó,sự sinh tồn của nó trong bóng tối.
Nó như đang đứng trước ngưỡng cửa đi vào cõi chết,tay chân hoạt động hết cỡ,chạy mở từng cánh cửa phòng học kiểm tra cho kịp giờ cúp điện.Sự hấp tấp của nó khiến bản tính tò mò trong hắn trỗi dậy,tìm mọi cách trì trệ,phá đám,hắn đang mong mỏi chờ xem kịch hay của kẻ thù của mình.Hắn cứ hết đi chậm rồi lại than mỏi cần nghỉ khiến tiến độ công việc chậm đáng kể,nó thì cứ như đang ngồi trên lò lửa,thấp thỏm lo sợ.,không nói được câu gì.Cũng không biết từ lúc nào vẻ hung tợn,hổ báo của một lớp trưởng đã mất thay vào đó là sự nữ tính khác hẳn ngày thường
-Này tôi đi vệ sinh tí – Hắn viện cớ bỏ đi như đang thực hiện âm mưu gì mờ ám,bởi hắn biết cũng đã đến giờ cúp điện,hắn muốn tránh mặt dọa ma cho cái con vịt xấu xí này một phen hú vía,trả mối thù oan nghiệt của nhau.
-NÀY…NÀY..- Tiếng kêu ấy vang cả khu vực hành lang lạnh lẽo
Nơi đây âm u.ma mị pha chút lạnh lẽo của những bậc thang.Một không gian yên tĩnh đến nỗi rợn người,nó thấp thỏm lo sợ.Đôi tay bắt đầu run run,vầng tráng đã đầy rẫy những giọt mồ hôi lạnh.Nó cứ dán mắt vào lối đi của hắn,mong chờ sự xuất hiện của hắn.Sự sợ hãi khiến nó xem hắn như một tia hi vọng cuối cùng đê giải thoát bản thân khỏi ngục tối này.Nó chưa bao giờ mong mỏi hắn như mong một vị cứu tinh.Tiểu Vy cứ hồi hộp chờ đợi..và chờ đợi …
Bỗng….
Một sự chớp nháng,mọi ánh đèn của ngôi trường đều đồng loạt tắt hẳn đi,báo hiệu đã cúp điện.Một màn đêm tối không một ánh sáng bao quanh cả ngôi trường.Nơi cầu thang chật hẹp,tối tăm hình bóng sợ hãi của Tiểu Vy cũng mờ nhạt.Tim nó bỗng đập nhanh,khó thở,đôi chân như mất cả sức lực nó loạng choạng ngã quỵ …tiếng thở dốc nhanh dần khiến nó đau lồng ngực,đôi tay lạnh mất cả sức lực,chiếc đèn pin nhỏ văng ra xa,khiến ánh sáng tồn tại duy nhất chưa kịp mở.Nó đau đớn,khó thở,những dây thần kinh như được căng hết mức,khiến mọi giác quan mờ nhạt …Sự sợ hãi chiếm lấy toàn bộ tâm trí ấy.Từ đâu trong màn kí ức hình ảnh đứa bé ngồi co ro trong góc phòng tối tăm,không một ánh sáng..quanh đứa bé là những côn trùng đáng sợ,những con chuột bẩn thỉu,khiến đứa bé ấy hoảng sợ tột cùng.Nó sợ đến mức không còn sức lực khóc thành tiếng.Ánh mắt đứa bé chất chứa sự sợ hãi,hoảng loạn tột cùng,nó hoảng sợ đến ngất đi lúc nào không hay ….
Nó trong cơn hoảng loạn,thần trí hoang mang khiến nó ảo giác sinh ra ảo ảnh.Cảnh tượng ám ảnh nó từ lúc lên 7 đến nay,sự tối tăm mù mịt này như nó đã phải chịu trong quá khứ.Mọi ảo ảnh hiện lên rõ nét,khiến tâm cang nó càng đau hơn,dường như nó không thể chịu đựng được …rơi vào hôn mê trong tâm trí nửa tỉnh nửa mê
-Này Tiểu Vy,cô bị sao vậy ? – Hắn hốt hoảng chạy đến đỡ lấy nó trong tình trạng ngất xỉu.Hắn vắng mặt đôi phút chỉ để chuẩn bị cho kế hoạch nhát ma của mình,nhưng mọi chuyện không ngờ khi thấy nó như thế này
-Này,này tỉnh lại đi - hắn lo lắng xen lẫn sự hối lỗi khi khiến nó ra nông nổi
-Tôi..tôi sợ lắm …Đừng bỏ tôi một mình! – giọng nói nhỏ, đứt quãng của nó sau cơn lay tỉnh của hắn.Nó như tìm được nguồn sáng của bản thân,trút sức lực cuối cùng nắm lấy tay hắn và rơi vào giấc ngủ hôn mê.
-Tiểu Vy..Tiểu Vy – tiếng hắn gọi lớn trong màn đen bao phủ im lặng.sự ân hận đâu đó là sự lo lắng,quan tâm với nó.
Hắn nhìn xung quanh kêu lớn tìm sự giúp đỡ nhưng trả lời sự kêu cứu đó là sự im lặng của màn đêm.Hắn nhanh nhất có thể bế xốc nó dậy trong vòng tay.Hắn cứ bế cứ chạy thật nhanh qua những bậc thang tối tăm.Sức lực như dần cạn kiệt bởi đã đi qua không biết bao nhiêu bậc.Sự đuối sức bao lấy hắn,đôi chân như mất cảm giác khụy gối xuống sàn gạch lạnh lẽo.Mọi thứ diễn ra như tuyệt vọng không thể đi tiếp,hắn nhìn nó trong sự lo lắng của bản thân.Bao sự quan tâm,lo lắng khi nhìn vẻ mặt xanh xao của Tiểu Vy,đôi chân hắn từ từ đứng vững dùng hết sức bình sinh đưa nó ra khỏi bóng tối tối tắm của ngôi trường này.
Hắn với mồ hôi nhễ nhãi,đôi tay như tê cứng,đau đớn nhưng vẫn ôm chặt lấy nó.Đôi chân trong vô thức cứ bước những bước thật dài đầy đau đớn.Sự đau đớn lan tỏa cả phần lưng khiến hắn chợt đứng lại đôi chút rồi lại sãi bước nhanh ra cổng
Nơi cổng trường là sự nhộn nhịp của con đường nơi đây,sự may mắn có lẽ đã mĩm cười với hắn và nó.Không những một chiếc mà có những nhiều chiếc taxi đậu quanh đó.Bởi đây là nơi thường lui tới những chiếc taxi quen thuộc.Hắn dùng hết sức còn có thể đến chiếc taxi gần nhất...Cùng lúc đó cũng là lúc hắn phải ngã quỵ,bởi sức cùng lực kiệt
-Mau..mau đi..đến bệnh viện – Tiếng nói hòa với tiếng thở gấp của hắn khi gõ cửa xe
-Á MẸ ƠI - Ông tài xế được một phen hú vía,bởi đêm tối mịch lại xuất hiện chàng trai rủ rượi với mái tóc ướt đẫm mồ hôi,miệng khô khốc,ánh mắt như vô hồn,khiến ông ây cứ nghĩ ma,một phen giật tim.
Sau vài giây định thần tài xế mới hấp tấp đỡ Tiểu Vy vào xe tiến thẳng đến bệnh viện.hiện tại hắn,như vắt cạn năng lượng,cả người mệt mỏi,cứng đơ,ngồi thở hổn hển nhìn nó trong muôn vàng lo lắng,không quên xen lẫn bực tức
-Cái con vịt xấu xí này,ăn cái giống gì nặng kinh thật? – lời trút giận của kẻ kia khi như muốn chết với bài vận động bất đắc dĩ này.
Bệnh viện “ Nhân Đức”
Nó sau ca khám lâm sàng cũng được tiêm thuốc an thần để bình ổn lại tâm trí hoảng loạn,hiện tại đã được đưa vào phòng bệnh.
Hắn mệt mỏi lê bước đến cạnh giường bệnh của Tiểu Vy,lâu lâu lại ngắm nhìn gương mặt dần hồng hào lại của nó,đâu đó ẩn hiện những chấm tàn nhang bên má.Mái tóc xoăn rối càng khiến hình tượng hiện tại của nó như chú hề.Khiến kẻ như hắn bất chợt cười vô cớ,hắn cũng không thể nhận thức rõ mình đã cười tự lúc nào.khi nhận thức được cuộc trò chuyện của giường bên,bẽn lẽn hổ thẹn
-Thằng bé thương bạn gái nó quá chứ?
-Đúng là tuổi trẻ yêu đương nồng nhiệt thật – tiếng trò chuyện cười đùa của hai bà lão về chuyện tình tưởng tượng của nó và hắn
Hắn chỉ biết giấu mặt qua bàn tay của chính mình,hổ thẹn không dám ngẩng đầu.Kẻ hiện tại gây hoạ thì chỉ biết nằm cho khỏe thân,còn hắn phải ngôi trông như trông trẻ,khiến cơn bực tức càng dâng cao,chửi thầm trong bụng.
-Đúng là cái con nhỏ này, thành sự thì ít bại sự thì nhiều…
Màn đêm lạnh giá của bệnh viện,lấp lóa những ánh sáng yếu ớt của ánh trăng qua khung cửa.Màu trắng của rèm cửa càng tô lên nét giá lạnh nơi đây.Nơi ánh sáng chiếu rọi những tia sáng nhỏ,nơi nó chìm sâu trong giấc ngủ.Hắn lặng người nhìn xa xăm khó đoán…
Tâm tư tình cảm vẫn mờ ảo ….Vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp