• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“A…”

“Oa oa…”

Theo tiếng hét lên của Lâm Mặc Ca, tiếng khóc lảnh lót của em bé cũng truyền ra.

“Tốt quá rồi, là bé trai!”

Nữ bác sĩ cắt cuống rốn, bế em bé dính đầy máu ra.

Sức lực cả người Lâm Mặc Ca như bị rút sạch, nằm tê liệt trên giường.

Nhưng ánh mắt của cô vẫn thiết tha rơi lên người em bé.

Làn da nhăn nhúm, mắt vẫn chưa mở ra, bàn tay nhỏ nắm lại thành quyền, quơ quào cùng hai cái chân nhỏ, giống như đang chống cự thế giới chưa biết đến này.

“Bé con… Cho tôi… bế nào…”

Lâm Mặc Ca thì thầm mở miệng, nhưng vào lúc này, cửa phòng sinh đột nhiên mở ra, một y tá trẻ tuổi đi vào.

“Đưa đứa bé cho tôi, cô đi chăm sóc cô Lâm đi!”

Y tá nói rồi bế đứa bé trong tay nữ bác sĩ qua, để vào tấm vải vô khuẩn đã chuẩn bị trước.

Sau khi lau sạch vết bẩn trên người bé, y tá đặt vào trong hộp vô khuẩn.

Em bé nho nhỏ giống như cảm nhận được ác ý từ cô ta, không ngừng giãy giụa, khóc đến giọng cũng khàn đi.

“Cầu xin cô, để tôi bế đứa bé… chỉ bế một cái thôi…”

Lâm Mặc Ca đau khổ cầu xin, nhưng y tá lại không hề quan tâm.

Cô ta nhanh nhẹn làm xong mọi thứ, xoay người nhắc nhở: “Cô Lâm, chuyện mang thai hộ đã hoàn thành, tiền đã được chuyển vào trong tài khoản của cô, từ nay về sau, cô không được nhắc đến nữa. Đứa bé này cũng không có quan hệ gì với cô, cô hãy nhớ lấy.”

Nói xong, y tá mặc kệ cô gào khóc, kiên quyết đưa đứa nhỏ đi.

“Con… Con của tôi…”

Lâm Mặc Ca muốn giành lại, nhưng bây giờ cô làm gì còn sức lực?

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, tiếng khóc của đứa bé dường như cũng im bặt theo.

Nước mắt cô trào ra, lúc nãy khi phải chịu đựng nỗi đau lớn nhất trên đời này, cô cũng không khóc.

Nhưng bây giờ cô lại không nhịn được.

Nỗi đau chia cắt cốt nhục này, ai có thể chịu được chứ?

Mang thai mười tháng, đó là máu thịt của cô, là miếng thịt rơi ra từ trên người cô mà!

Mặc dù ngay từ ban đầu cô đã biết đứa nhỏ này không có duyên làm mẹ con với cô.

Nhưng khi thật sự đến giây phút này, tim cô lại giống như bị cắt mất một mảnh, máu chảy ròng ròng.

“Mặc Ca, không để cô bế con cũng là vì tốt cho cô, một khi bế rồi, cô sẽ càng không nỡ hơn…”

Nữ bác sĩ muốn an ủi vài câu, nhưng lại cảm thấy bất lực.

Lâm Mặc Ca muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn dữ dội lần nữa…

Năm năm sau, thành phố S đang trong mùa xuân về hoa nở.

Thành phố S nổi tiếng với hoa anh đào, cây anh đào hai bên đường xanh um tươi tốt, nhưng lúc này lại một mảng trắng hồng, tỏa ra hương thơm ngọt thoang thoảng.

Vào tháng ba tháng tư hằng năm, hoa anh đào sẽ nở rộ, cả thành phố S đều được điểm xuyết thành thế giới của hoa anh đào.

Cũng vì vậy mà đã thu hút một lượng lớn khách du lịch trong và ngoài nước ghé thăm.

Đặc biệt là vào buổi tối, dòng người tấp nập, những cặp đôi yêu nhau nắm tay đi dưới cây anh đào, vừa cảm nhận sự lãng mạn, vừa gia tăng thêm tình cảm, thật sự là một phong cảnh khó có được.

Bên ngoài một toà nhà cũ của khu thành phố cũ cũng trồng mấy cây anh đào, cánh hoa bay lả tả đầy đất, kết hợp với toà nhà cũ kỹ phía sau lại càng mang đến cảm giác thê lương khó nói nên lời.

So với sự phồn hoa náo nhiệt trong trung tâm thành phố, hình thành nên sự đối lập rõ ràng.

Trong một ngôi nhà ở tầng hai truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết.

Nghe kỹ thì là một giọng trẻ con non nớt, và tiếng hét của một cô gái.

“Lâm Nguyệt Nhi… Có phải con muốn đốt chết chúng ta không hả…”

“Mẹ… Hu hu… Nguyệt Nhi sai rồi… Nguyệt Nhi không cố ý…”

Một cô bé mặc đồ màu đen ngồi trên sàn nhà, mái tóc vốn dĩ dài và suôn mượt như công chúa nhỏ cũng bị đốt mất một nửa, toả ra mùi cháy khét.

Váy bông trên người cũng bị đốt ra mấy cái lỗ, nhưng lúc này lại đang chảy nước tí tách, thỉnh thoảng còn bốc ra luồng khói.

Cả căn nhà đều dày đặc khói, toả ra mùi nước và khói trộn lẫn vào nhau, thậm chí còn có mùi hơi ga kích mũi, khiến người khác hoảng sợ.

“Ôi, cục cưng của bà, sao gan của con lại to như vậy chứ… Mau để bà ngoại xem, có bị cháy trúng chỗ nào không?”

Mẹ Lâm, Vương Vân vội vàng đi qua, vẻ mặt đau lòng.

“Hu hu, bà ngoại…”

“Không được khóc! Làm sai mà còn dám khóc sao?”

Lâm Mặc Ca cầm một thau nước đứng trong phòng bếp, tức đến gương mặt tái mét.

Lúc nãy thật sự dọa chết cô rồi, nếu không phải cô phản ứng nhanh, tắt khí ga đi trước, có lẽ cả căn nhà này đã bị nổ tung rồi.

“Hu hu… Nguyệt Nhi… không khóc… Mẹ đừng giận Nguyệt Nhi…”

Bé con méo miệng, gương mặt mũm mĩm bị hun thành màu đen, đôi mắt to nhấp nháy, trên hàng lông mi dài còn dính mấy giọt nước mắt, trông thật khiến người ta yêu thương.

Vương Vân thật sự không nhịn được nữa, bế bé con dậy, đau lòng kiểm tra xem con bé có bị thương ở đâu không.

Nguyệt Nhi cũng nhân cơ hội này mà nép cơ thể mềm mại, còn mang theo mùi cháy khét vào trong lòng bà ngoại.

“Mẹ! Không được nuông chiều con bé như vậy! Lần này là vì muốn bắn pháo hoa nên đốt lửa trong phòng bếp, lần sau thì sao? Còn không biết sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì! Nói không chừng con nhóc này sẽ đốt cả nhà chúng ta đấy!”

“Được rồi, làm gì mà khoa trương như thế.”

Vương Vân khẽ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK