Người đàn ông này không phải là người vừa rồi cô gặp sao?
Tên đàn ông vô lễ?
Nhưng mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Nếu anh ta đứng ở trên khán đài, chẳng lẽ là người dẫn chương trình?
“Tổng giám đốc Quyền tới rồi! Tiểu Lâm, chúng ta nhanh qua đó!”
Tổng giám đốc Trương lập tức ôm eo cô bước đến trước khán đài.
Cô ấp ấp úng úng nói: “Tổng giám đốc Trương, tôi muốn đi toilet!”
Tổng giám đốc Trương làm gì quan tâm đến cô, ông ta kéo cô tiến về phía trước.
“Tiểu Lâm, có thể gặp mặt tổng giám đốc Quyền là ước mơ mà bao người tha thiết, cô phải nắm lấy cơ hội này chứ…”
“Tổng giám đốc Trương, người này là…”
“Cô không biết tổng giám đốc Quyền sao?”
Vẻ mặt tổng giám đốc Trương vô cùng kinh ngạc, nhưng mà cô mới về nước không lâu, về tình cũng có thể tha thứ.
“Quyền Giản Li, tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Quyền thị, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng lại nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn. Cuộc đấu thầu Tuyết Thành lần này là do ngài ấy đứng ra tổ chức…”
Nghe tổng giám đốc Trương giới thiệu, ngón tay Lâm Mặc Ca bỗng chốc lạnh lẽo.
Nói cách khác, vừa rồi cô đã chọc tới một vị sát thần sao?
Thậm chí cô còn dùng tay vỗ vào mặt người ta?
“Răng rắc”, cô nghe thấy âm thanh tan nát cõi lòng của mình.
Nếu anh ta tàn nhẫn vô tình, như vậy chắc chắn sẽ không tha cho cô rồi?
Chỉ là cô vẫn còn ôm tâm lý may mắn một chút.
Nhân vật lớn như vậy làm sao sẽ nhớ rõ cô chứ?
Hy vọng là vậy đi, cô chỉ có thể yên lặng cầu nguyện trí nhớ anh ta không được tốt, như vậy mới có thể giữ được cái mạng nhỏ này của cô.
Mọi người trên khán đài nói chuyện với nhau vài câu rồi rời đi.
Ánh đèn trong đại sảnh lần nữa lại sáng lên, cùng lúc đó vang lên một trận ồn ào.
Quyền Giản Li từ trên khán đài bước xuống bị một đống người bao vây xung quanh.
Mỗi người phụ nữ đều đua nhau õng ẹo tạo dáng, hờn dỗi cười nhạt.
Bọn họ muốn lưu lại ấn tượng tốt nhất cho anh, tốt nhất là được anh coi trọng, sau đó bò lên giường của anh.
“Tiểu Lâm, việc này phải xem cô rồi!”
Tổng giám đốc Trương nháy mắt với cô một cái rồi đẩy cô lên phía trước.
Lâm Mặc Ca ngây ngẩn cả người, lời này có ý gì đây?
Chẳng lẽ ông ta muốn cô cũng giống như những người phụ nữ khác, đi quyến rũ Quyền Giản Li ư?
Còn sợ cô chết chưa đủ thảm hay sao?
Cô theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng lại bị đám người vây quanh chen lấn không đứng vững.
Đi cũng không được, ở lại cũng không xong
Quyền Giản Li bị một đám phụ nữ vây quanh ở giữa, vẻ mặt vô cảm như cũ, giống như tảng băng ngàn năm chưa từng tan chảy.
Quả nhiên là hại nước hại dân, gương mặt yêu nghiệt như vậy nhất định là một công tử bột.
Trong lòng Lâm Mặc Ca âm thầm suy nghĩ, loại người này tốt nhất vẫn nên tránh càng xa càng tốt.
Nhưng tổng giám đốc Trương lại không nghĩ như vậy.
Hôm nay ông ta mang cô đến đây chính là có chuẩn bị mà đến, làm sao có thể bỏ lỡ một cơ hội lớn như vậy được?
Ý định vừa nảy ra trong đầu, ông ta bước lên phía trước, nhân dịp nhiều người mà túm lấy làn váy của cô, “Xoạc” một tiếng…
Vốn dĩ Lâm Mặc Ca còn đang nghĩ cách mau chóng rời khỏi đây, lại nghe phía sau truyền đến âm thanh sột sột soạt soạt.
Ngay sau đó một lực mạnh đẩy cô một cái, cả người mất thăng bằng mà ngã thật mạnh xuống đất.
Cái mông tiếp xúc thân mật với sàn nhà kích thích cô rùng mình một chút.
Không đúng, sàn nhà lạnh như băng cũng không phải loại cảm giác này!
Cô vô thức cúi đầu xuống thì thấy làn váy đen của mình đã bị ai đó xé một đường dài đến tận bên hông!
Cặp đùi trắng như tuyết lộ ra bên ngoài khiến người ta thèm nhỏ dãi.
“Aaa…”
Một tiếng hét chói tai suýt chút nữa xốc cả mái nhà lên.
Át đi cả tiếng mọi người ồn ào, trong nháy mắt đại sảnh yên tĩnh lại.
Mọi người nhìn theo hướng âm thanh ấy, tự động lui ra sau vài bước, sợ bị liên lụy.
Lấy Lâm Mặc Ca làm trung tâm, bọn họ hình thành một vòng tròn xung qunh.
Tổng giám đốc Trương hài lòng nhìn thành quả mà mình làm ra, ông ta lặng lẽ lui ra ngoài.
Quyền Giản Li cũng nhìn về phía âm thanh ấy, một người phụ nữ da trắng như tuyết đang ngã ngồi trên mặt đất.
Dây đeo màu đen của lễ phục lúc này đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.
Người phụ nữ rưng rưng nước mắt, muốn che đi da thịt bị lộ ra trước mặt mọi người nhưng lại vô cùng bất lực.
Bờ vai gầy hơi run rẩy, trên hàng lông mi dài còn đọng lại vài giọt nước mắt trong suốt.
Đôi môi đỏ mọng như anh đào dường như bị cô cắn chặt tới mức muốn rỉ máu.
Lúc nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, anh khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên,
A, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Lâm Mặc Ca chưa bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô tham gia tiệc rượu mà đã mất mặt lớn như thế.
Nếu sớm biết như vậy cô đã mang thêm một chiếc áo khoác tới rồi.
Hiện tại lễ phục đã bị xé thành từng mảnh, cử động một cái cô cũng không dám.
Bởi vì không chú ý một chút thôi thì cô sẽ bị lộ càng nhiều!
Mà hôm nay cô lại mặc quần lót in con gấu nhỏ hoạt hình!
Nội y ren màu đen kia đã bị Nguyệt Nhi treo trên người con búp bê Tây Dương rồi…
Làm sao đây, phải làm gì bây giờ?
Tổng giám đốc Trương đâu?
Cô bị tình huống đột ngột này dọa đến thất thần.
Trong đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Khuôn mặt trắng nõn của cô cũng chuyển thành màu gan heo, thậm chí còn đỏ đến tận mang tai.
Nếu bây giờ có một cái lỗ trên mặt đất, cô hận không thể chui vào ngay lập tức!
Mọi người xung quanh đang xì xào bàn tán, thậm chí họ còn thảo luận rằng liệu đây có phải là thủ đoạn mới để có cơ hội thượng vị hay không.
Ngay khi ánh mắt cô không biết nên đặt ở nơi nào, trước mắt liền xuất hiện một đôi giày da màu đen.
Sau đó, trên vai bỗng nặng đi, giống như bị ai đó đặt một thứ gì lên.
Cô quay đầu nhìn lại, là một cái áo vest đen, hình như có chút quen mắt.