• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nháy mắt mặt Thời Thần đầy nước mắt.

Cô không để ý cho đến khi đầu lưỡi nếm được vị mặn của nước mắt, Thời Thần mới vội vàng hít mũi rồi cuống cuồng bậu bịu tìm khăn giấy trong túi xách.

Hai tay cô vô định đảo loạn trong túi, Thời Thần vẫn đang ngước nhìn dán mắt vào Từ Lâm Thanh, không đành lòng dời mắt đi chỗ khác.

Thậm chí cô còn không dám chớp mắt, sợ rằng nháy mắt một cái, Từ Lâm Thanh sẽ biến mất trước mặt cô, sau đó cô mới nhận ra đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.

Thời Thần làm thế nào cũng không sờ tới được khăn giấy trong túi, mãi đến lúc cô gái bên cạnh đưa giấy qua, mỉm cười với cô: “Lau nước mắt đi, đừng khóc, đây là chuyện tốt mà.”

Thời Thần gấp gáp nhận khăn giấy nói cảm ơn, cô cảm thấy mình thật sự hay khóc, nước mắt mỗi ngày nhiều hơn.

Nhưng vẫn không kìm được vừa chảy nước mắt vừa cảm ơn cô gái bên cạnh, cô gái bên cạnh không khỏi xúc động.

Động tác hai tay Từ Lâm Thanh không ngừng chuyển động, anh đánh ra một chuỗi nhạc cuối cùng, sau đó anh hơi cong môi đặt cây đàn xuống, đồng thời đỡ lấy micro thẳng đứng trước mặt.

Tiếng “À” trên đầy trời hoàn toàn lấn át Thời Thần, cuối cùng cô cũng lấy lại được một chút cảm giác thực tế, một chút cảm giác chân thực rằng Từ Lâm Thanh vừa đàn hát cho cô và tỏ tình với cô.

Những giọt nước mắt mới vừa khống chế được lúc này lại tràn đầy quanh hốc mắt, Thời Thần cố gắng hít thở sâu, ép buộc mình duy trì nụ cười nhìn về phía Từ Lâm Thanh.

Micro từ từ phát ra giọng nói của Từ Lâm Thanh, rõ ràng là một âm thanh có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng không hiểu sao lại có một sức quyến rũ khiến người ta say mê điên cuồng. Chỉ là Từ Lâm Thanh, người đã khiến hàng nghìn người phát cuồng, thế mà đang chăm chú nói với cô:

“Đây là năm thứ bảy anh thích em.”

“Nếu anh biết em có thể nhớ đến anh vì anh đã cho em vay tiền, thì năm học cấp ba, anh sẽ cho em vay tiền mỗi ngày, để em cả đời cũng không bao giờ trả hết được.”

“Và sau đó, vĩnh viễn không thể quên được anh.”

Thời Thần không biết nên diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như nào.

Cô không hề nghe lầm.

Người cô thích, đang tỏ tình với cô trước ngay trước mọi người, còn nói là đã thích cô được bảy năm.

—— Thời điểm cô còn đang thích Trình Sơ, Từ Lâm Thanh đã thích cô rồi.

Cô gái bên cạnh mang chút hâm mộ nhìn Thời Thần, lúc phát hiện Thời Thần cũng đầy vẻ không thể tin được mới không nhịn được cười một tiếng.

“Cậu không biết cậu ấy thích cậu nhiều năm như vậy à?”

Thời Thần bối rối lắc đầu.

Khi còn học trung học, mọi tâm tư của cô đều đổ dồn lên người Trình Sơ, rất nhiều người rất nhiều chuyện cũng không thể nhớ nổi; mấy năm học đại học không hề có giao thoa gì với Từ Lâm Thanh, vẫn mãi đến khi trại hè mới từ từ bắt đầu qua lại với anh, sau đó mới thân quen hơn.

Cô luôn cho rằng Từ Lâm Thanh thích một người khác, nhưng vấn đề động lòng này không phải nói thôi thì có thể kiểm soát được, vì vậy mặc dù trong hoàn cảnh cô biết Từ Lâm Thanh không thích cô, nhưng cô vẫn…

Thích Từ Lâm Thanh.

Thậm chí Thời Thần còn sẵn sàng tỏ tình với Từ Lâm Thanh rồi bị từ chối hoàn toàn.

Cô âm thầm tự động viên mình, đây đâu phải lần đầu tiên cô bị khước từ, chẳng sao cả. Nhưng làm thế nào có thể không sao được?

Đâu có ai thực sự theo chủ nghĩa anh hùng cá nhân, tất cả dũng cảm cũng chỉ vì thích.

Nhưng khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, những gì cô nghe được lại là lời tỏ tình của Từ Lâm Thanh.

Đầu óc Thời Thần trở nên trống rỗng.

Cô nhìn vào mắt Từ Lâm Thanh.

Tất cả mọi người trong khán đài đều ồ lên, không ai nghĩ tới cái “Trứng Phục sinh năm phút” mà Tô Tinh Tân nói lại là một lời tỏ tình công khai bùng nổ xuất sắc như vậy, lại còn là lời tỏ tình trước đám đông của Từ Lâm Thanh có ngoại hình và khí chất vô cùng nổi bật.

Từ Lâm Thanh cầm micro, từng bước đi xuống khỏi sân khấu.

Mọi người xung quanh không chỉ hét lên mà còn xôn xao thành một mảng, tất cả đều đều vừa ồn ào lên vừa nhìn sang.

Dường như Thời Thần không thể nghe thấy gì, cũng không thể nhìn thấy gì nữa.

Trong tai, trong mắt và trong tim, đều chỉ có thể cảm ứng được được người con trai thanh tú điềm tĩnh đó.

Cuối cùng Từ Lâm Thanh cũng đi đến trước mặt Thời Thần.

Anh cúi đầu nhìn cô, sao trời rời rạc trong mắt đẹp đến cùng cực, cô nghe thấy Từ Lâm Thanh hỏi mình: “Vậy, em có nguyện ý cho anh một cơ hội này, để anh đi cùng em thật lâu được không?”

Thời Thần dốc sức chống lại ý muốn khóc, cố gắng bày ra nụ cười đẹp mắt nhất với anh, nghiêm túc gật đầu, không nói “Em bằng lòng”, chỉ nói: “Chúng ta sẽ thật lâu.”

Chắc chắn như vậy.

Cô thích anh như thế, nhất định có thể.

Khán giả sôi sục, ai nấy đều dùng sức vỗ tay, như thể họ đã được chứng kiến ​​một lịch sử kỷ niệm đáng nhớ nào đó.

Mặt mày Từ Lâm Thanh lúc này đều đang cười.

Đó là nụ cười chân thật mà Thời Thần chưa từng thấy bao giờ, cười như được giải tỏa mọi cảm xúc, Thời Thần không kìm được lòng mình chua xót, không khống chế được mà nhào vào ngực Từ Lâm Thanh.

Từ Lâm Thanh ôm cô như ôm cả thế giới.

Nhìn xem, thanh xuân của anh đang nằm trong vòng tay anh đây.

Thời Thần nghĩ, bây giờ cô thực sự, đặc biệt, rất hạnh phúc.

Có người đang chụp ảnh, có người đang quay video, có người đang reo hò, có người đang hâm mộ.

Nhưng tất cả sự ồn ào náo động này không liên quan gì đến cô.

Cô, chỉ muốn ôm người trước mặt, trời cùng đất tận.

*****

Thời Thần ngơ ngác đi theo Từ Lâm Thanh vào hậu trường, thỉnh thoảng gặp vài nhân viên công tác, tất cả đều nở nụ cười thiện chí.

Đến nỗi có vài người còn trêu ghẹo cô: “Cô gái nhỏ theo bạn trai tới à?”

“Lâm Thanh chúng ta đúng là người đàn ông tốt nhất, cô gái nhỏ may mắn đấy.”

“Cô gái nhỏ vui không? Chị hâm mộ em quá đi mất thôi.”

…..

Đầu Thời Thần càng thêm choáng váng hơn.

Cô cố gắng khéo léo cười với tất cả mọi người, sau đó lặng lẽ meo meo nắm lấy vạt áo của Từ Lâm Thanh, hạ giọng hỏi anh: “Từ, Từ…”

Tệ thật, cmn bây giờ cô không biết nên gọi anh thế nào nữa.

Sau một lúc lâu vật lộn với cái đầu lơ mơ như hồ dán của mình, Thời Thần vẫn lựa chọn lấy bất biến chế vạn biến: “Bạn học Từ, anh quen với những người ở đây lắm à?”

Từ Lâm Thanh quay đầu nhìn cô hơi nhướn mày, dáng vẻ tựa hồ như vô cùng không hài lòng với danh hiệu “Bạn học Từ” này.

Nhưng cũng không nói gì, Từ Lâm Thanh nhẹ gật đầu: “Tinh Tân là bạn tốt của anh, nhân viên của cậu ấy rất tốt, em không cần phải như vậy…”

Anh cân nhắc lời nói của mình, cuối cùng nói, “Sợ à?”

Ai, ai sợ!

Thời Thần “vụt” một cái quăng vạt áo của Từ Lâm Thanh đi như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Em mới hỏi có chút thôi, có gì mà phải sợ!”

Từ Lâm Thanh trầm tư, cuối cùng cũng giơ ngón tay cái lên cho Thời Thần: “Thật là cừ.”

Thời Thần: “…..”

Tại sao cô luôn thấy lời khen ngợi của Từ Lâm Thanh đối với cô hình như có ý nghĩa sâu xa gì đó vậy?

Từ Lâm Thanh dẫn cô đi lượn một vòng rồi một vòng, đi tới cửa một căn phòng sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

Một giọng nam quen thuộc từ trong phòng vọng ra: “Mời vào!”

Cửa không khóa, Từ Lâm Thanh đẩy cửa bước vào, theo sau là Thời Thần đang cố gắng duy trì phong thái.

Trong phòng, chuyên viên trang điểm đang giúp Tô Tinh Tân tẩy lớp hóa trang trên sân khấu, Tô Tinh Tân thoáng nhìn thấy Từ Lâm Thanh đang bước vào từ khóe mắt, không nhúc nhích tiếp tục nhắm hai mắt lại, mặc cho chuyên viên tẩy trang giúp.

Sau đó lên tiếng trêu: “Được đó Lâm Thanh.”

Từ Lâm Thanh không có một chút tự giác nào khi bị chọc ghẹo, chỉ coi như Tô Tinh Tân đang thực tâm khen anh, thậm chí còn tán dương Tô Tinh Tân: “Ừ, tối nay cậu cũng biểu hiện rất tốt.”

Tô Tinh Tân “Sớ” cảm khái một tiếng.

Sau khi chuyên viên trang điểm làm xong bước cuối cùng, nói với cậu ấy một tiếng, rất có mắt quan sát thu dọn đồ đạc trên bàn, rời khỏi phòng.

Tô Tinh Tân đứng dậy.

—— Đây là lần đầu tiên Thời Thần nhìn thấy dáng vẻ Tô Tinh Tân không trang điểm.

Khác với kiểu trang điểm đậm trên sân khấu, gương mặt không son phấn của Tô Tinh Tân cũng đủ tinh tế.

Thường có người khen Tô Tinh Tân có dung mạo đẹp, trước kia Thời Thần không cảm thấy thế, lần này khi nhìn thấy con người thật của Tô Tinh Tân gần như vậy, Thời Thần mới nhận ra những gì fan Tô Tinh Tân nói đúng là không sai.

Thực sự tinh tế đẹp đẽ, chợt nhìn qua trông có hơi đẹp phi giới tính.

Cảm giác không chân thật của Thời Thần nặng hơn một chút.

Lời tỏ tình của Từ Lâm Thanh với cô không đủ chân thực, bây giờ còn có thần tượng của hàng vạn thiếu nữ đang đứng trước mặt cô, điều này càng khiến cô thấy thật ở đâu ra?

Dáng dấp Tô Tinh Tân xinh đẹp, nhưng tính cách của cậu ấy rõ ràng không nữ tính xíu nào.

Sau khi không dấu vết quan sát cô một phen, Tô Tinh Tân vẫy tay với cô, mặt mày có chút lười biếng đùa giỡn: “Chào chị dâu ạ.”

Thời Thần: “…..”

Tại sao cậu ta vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến cô có hơi không biết nên làm gì tiếp theo nữa rồi?

Từ Lâm Thanh bật cười, dùng tay bảo vệ Thời Thần: “Đừng có trêu bạn gái tớ, da mặt cô ấy mỏng.”

Mặt Tô Tinh Tân như nhìn thấy ma: “Được luôn Từ Lâm Thanh, lần đầu tiên tớ thấy cậu che chở một cô gái như này đấy.”

Nói xong, biểu hiện của Tô Tinh Tân thu liễm hơn một chút, bước đến chỗ Thời Thần, đưa tay phải về phía cô: “Chính thức làm quen một chút, tôi là Tô Tinh Tân, bạn tốt của Lâm Thanh.”

Thời Thần mím môi khẽ cười, ngược lại không còn mất tự nhiên như vừa rồi.

Rốt cuộc vẫn là tiểu thư thế gia, có trường hợp kiểu gì mà chưa từng thấy qua? Huống chi thái độ của Tô Tinh Tân thân thiện như vậy, Thời Thần cũng chẳng đối đãi với cậu ấy như một ngôi sao lớn có fan khắp thiên hạ.

Hơi nắm tay Tô Tinh Tân, Thời Thần rất nhanh đã buông ra, thoải mái nói: “Xin chào, tôi là Thời Thần, Từ Lâm Thanh…”

Mới vừa “thoải mái” nói mà Thời Thần lại không nhịn được có chút xấu hổ, nhưng Từ Lâm Thanh vẫn nhìn thẳng vào cô, như thể nếu cô không nói ra cái từ đó thì quyết sẽ không bỏ qua.

Cô cắn răng, răng hơi cọ xát rồi nói: “Bạn gái.”

Một làn đạn “A a a” không ngừng bay qua trong lòng Thời Thần, nếu không phải đang trong tình huống hiện tại, cô chỉ muốn nhảy loạn một trận tại chỗ.

Cố nén tất cả sợ hãi và ngứa ngáy trong lòng, vành tai của Thời Thần đỏ lên, lặng lẽ meo meo liếc vẻ mặt hết sức hài lòng của Từ Lâm Thanh, Thời Thần càng thấy xấu hổ không nói thành lời.

Tô Tinh Tân: “…..”

Clm, tại sao cậu lại đồng ý cho Từ Lâm Thanh mượn năm phút concert của mình để tỏ tình trước mọi người vậy?

Thổ cmn lộ thì cũng được thôi, nhưng vì sao mà cậu lại phải gặp Từ Lâm Thanh lúc này, còn ở đây làm kỳ đà cản mũi?

Còn nữa, khuôn mặt tươi cười lưu luyến phơi phới trước mặt đây có phải thật sự là Từ Lâm Thanh cậu quen nhiều năm, lúc nào cũng lạnh nhạt, đóa hoa trên núi cao không?

Không phải là bị tráo đổi linh hồn rồi đấy chứ?

Tô Tinh Tân thấy mình thật là khổ quá đi.

Cậu thở dài, chợt nhớ ra điều gì đó: “Lâm Thanh, vậy cô gái trên ảnh đại diện mà trước đây cậu không chịu nói là chị dâu của tớ à?”

Trong lòng Thời Thần cũng căng thẳng, nhìn qua Từ Lâm Thanh.

Từ Lâm Thanh bình tĩnh như thường gật đầu, thừa nhận không chút áp lực nào: “Đương nhiên.”

Tô Tinh Tân thán phục.

Cậu quyết định không tự tìm cơm chó cho mình ăn nữa, xua tay đổi chủ đề: “Lát nữa toàn thể nhân viên chúng tớ đi ăn tiệc mừng, các cậu có muốn đi cùng không?”

Không đợi Thời Thần nói chuyện, Từ Lâm Thanh đã tàn nhẫn từ chối Tô Tinh Tân: “Không đi.”

Anh quay đầu nhìn Thời Thần, trong mắt hiện lên vẻ dịu dàng.

“Tớ muốn ở riêng bên cạnh bạn gái tớ, ăn sinh nhật.”

Tác giả có điều muốn nói:

Ở riêng đó ở riêng đó, hehehe.

11:30 đêm qua lại nhận được email từ giáo viên hướng dẫn của mình.

Nội dung là như vầy ——

“Xin chào các bạn, hôm trước các bạn có nhận được email gửi theo nhóm không? Tôi chưa nhận được hồi âm, vui lòng xin mọi người trả lời.”

Hahaha, mình đang mơ màng buồn ngủ mà cười tỉnh luôn í.

Đã thấy mọi người đều rất hài lòng với lời tỏ tình của Lâm Thanh, hahaha (mặt doge)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK