Tối qua ngủ hơi muộn, rèm cửa trong phòng khách sạn có tác dụng che sáng rất tốt, Thời Thần ngủ một giấc đến hơn 11 giờ mới tỉnh dậy.
Mơ mơ màng màng mò điện thoại trên tủ đầu giường, Thời Thần cố gắng mở mắt ra xem giờ, khi nhìn thấy đã 11:11 thì giật mình, sau đó lại bị nhóm WeChat ký túc xá điên cuồng nổ tin làm cho khiếp sợ.
Dụi mắt một cái dù sao cũng tỉnh táo hơn một chút, Thời Thần mở khóa điện thoại bắt đầu đọc tin nhắn WeChat.
Ai gửi chúc mừng sinh nhật vui vẻ thì cảm ơn một câu, Thời Thần vừa mới chuẩn bị nhấp vào nhóm ký túc xá để xem lịch sử trò chuyện dài thật dài thì nhận được một lời chúc mừng sinh nhật mới.
Là Giang Niên.
Trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Giang Niên, Thời Thần mím môi cười, mở tin nhắn của cô nàng ra.
Id WeChat của cô bé là Tinh Thần.
[ Tinh Thần: Tiền bối sinh nhật vui vẻ! Em vừa nhận được tin tiền bối với đàn anh Lâm Thanh ở bên nhau từ chỗ A Trạch, chân thành chúc phúc anh chị, cuối cùng em không cần phải giấu trong lòng nữa rồi ~ ]
Thời Thần: “…..”
Hình như cô với Từ Lâm Thanh mới ở bên nhau tối hôm qua thôi mà nhỉ?
Lẩm bẩm vài câu trong lòng, Thời Thần đáp lại Giang Niên, còn nói cảm ơn.
[ Tinh Thần: Tiền bối, chị không biết đâu, em vô cùng sùng bái đàn anh Lâm Thanh. Lúc em còn học cấp ba, đàn anh Lâm Thanh đã quay về phát biểu với tư cách là đại diện của học sinh xuất sắc, nữ sinh trường bọn em đều shock luôn í ~ khi đó còn có người tỏ tình với đàn anh ngay trước mặt mọi người cơ, kết quả là đàn anh nói anh ấy có người mình thích rồi, mãi sau này em mới biết hóa ra người đàn anh thích là chị đó chị ạ. ]
Trong nhất thời cảm xúc Thời Thần lẫn lộn.
Cô nhớ lại đêm qua Từ Lâm Thanh nói anh không thích ai đó tỏ tình với mình nơi đông người nhất, dường như cô rất có duyên phận kỳ lạ với mấy chữ “tỏ tình nơi đông người” này.
Ban đầu Nhiễm Đinh cũng tỏ tình với Trình Sơ trước đám đông, mới dẫn đến Trình Sơ mềm lòng.
Thời điểm cô mới biết cũng rất tức giận, nhưng sau khi bình tĩnh rồi suy nghĩ lại, cô cũng có thể hiểu được Trình Sơ.
Chỉ có thể nói do hoàn cảnh trưởng thành và tính cách khác nhau, nên lập trường của mỗi cá nhân cũng không giống nhau.
Chẳng qua là hiểu thì hiểu, nhưng cô vẫn sẽ không vì băn khoăn đối phương có khó chịu hay không mà đồng ý lời tỏ tình của người ta. Ví dụ như lời tỏ tình của Từ Lâm Thanh ngày hôm qua, nếu đó không phải là Từ Lâm Thanh, có lẽ cô sẽ không cảm động.
Nghĩ đến Từ Lâm Thanh, Thời Thần liền không nhịn được nhếch môi cười, rồi sau đó mở nhóm ký túc xá ra.
[ Hứa Vi: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, tối hôm qua cậu thực sự không qua đêm với ai đấy đâu nhỉ? ]
[ Phàn Tầm: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, tớ không muốn nói gì nhiều, chỉ cần… đeo T đi đeo T đi! ]
[ Ngụy Tiêu Nguyệt: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, clm Thần Thần, giờ này mà cậu vẫn chưa dậy nữa, đêm qua làm bao nhiêu cái kia vậy? ]
…..
Khóe miệng Thời Thần giật giật.
Móa.
Đám bạn cùng phòng của cô sao lại một lời không hợp cái đã làm màu thế này?
Hơn nữa, câu từ mấy lời này có cần nói như kiểu cô có thể tìm một người đàn ông xa lạ để 419 được không vậy?
Mãi đến tin nhắn vừa rồi.
[ Hứa Vi: @ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần, Thần Thần, cậu có mời chúng tớ đi ăn nữa không vậy? Tớ sắp chết đói rồi! Cậu mà không lên tiếng nữa tớ sẽ gọi đồ ăn ngoài đó, dạ dày tớ không đợi được TAT ]
Tay Thời Thần run lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống, nhanh chóng ổn định lại rồi nhắn lại cho họ một tin.
[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Mời! Tớ vừa đọc tin, trực tiếp gặp tại JW tầng 9 Thành phố Sáng tạo nhó. ]
JW là một trong những nhà hàng ký túc xá bọn họ thường chọn để liên hoan, cũng không quá đắt.
Đúng ra Thời Thần muốn trực tiếp mời họ ăn một bữa ở Kim Mã Môn, nhưng bạn học Từ tiền bạc như nước khăng khăng đòi hai ngày nữa sẽ mời họ một bữa khác, còn rất có lý chẳng sợ: “Tiệc sinh nhật của em là tiệc sinh nhật, lần đầu tiên anh mời bạn cùng phòng của bạn gái ăn cơm, sao có thể tùy tiện được?”
Thời Thần vừa nghe thấy từ “bạn gái” đã mở cờ trong bụng, đâu có thể bác bỏ được?
Thời Thần dự đoán ba người bạn cùng phòng ra ngoài chậm, vậy nên khi cùng Từ Lâm Thanh đến nhà hàng, thấy bạn cùng phòng vẫn chưa tới cũng không quá kinh ngạc.
Sau khi gọi đồ uống trước với Từ Lâm Thanh, Từ Lâm Thanh vuốt tóc cô: “Em ngồi trước đi, anh đi phòng vệ sinh một chuyến.”
Thời Thần cong mắt cười, đáp lại.
Nhìn Từ Lâm Thanh bước ra, Thời Thần mở điện thoại di động lên, lách cách giục bạn cùng phòng một trận, sau đó nhàn nhã uống cạn ly nước của mình.
“Ấy, Thần Thần ở đó!” Thời Thần nghe thấy giọng của Phàn Tầm, ngẩng đầu lên chào họ, ba người bạn cùng phòng bước nhanh đến.
Ngụy Tiêu Nguyệt đặt túi xuống, có chút khó hiểu: “Chúng ta có bốn người sao lại ngồi bàn sáu người thế? Này, sao lại gọi năm cốc, ai gọi trà bạc hà đấy?”
Không đợi Thời Thần trả lời, Hứa Vi đã bắt lời trước cô, “chất vấn” Thời Thần: “Nói, tối qua không về ký túc xá mà đi đâu? Suốt đêm không thấy hồi âm tin nhắn chúng tớ nữa.”
Thời Thần nuốt khan cổ họng: “Đi… đi xem concert.”
“Của ai?” Ngụy Tiêu Nguyệt hơi hiếu kì, “Có ai tổ chức concert ở W Thành tối qua à?”
Phàn Tầm ngồi cạnh Thời Thần, cầm đồ uống lên nhấp một ngụm: “Thần tượng Tô Tinh Tân của tớ đây, nhưng vé của anh ấy không cướp được…”
Không đợi Phàn Tầm nói xong, Thời Thần đã trả lời: “Của Tô Tinh Tân.”
“…..”
Phàn Tầm trợn mắt há mồm: “Cậu nói ai?”
“Tô Tinh Tân đó,” Thời Thần tiếp tục bổ thêm một đao, “Mà tớ còn ở hàng ghế đầu.”
Một giây sau Phàn Tầm đã quên thắc mắc về chuyện Thời Thần trắng đêm không về, trong tâm trí chỉ còn concert của Tô Tinh Tân: “Vcc, cậu đoạt được vé của Tô Tinh Tân lúc nào đấy? Tớ khóc rồi, tớ muốn đi xem quá, nhưng bọn đầu cơ trong vòng bạn bè của tớ bán siêu siêu đắt!”
Nghe Phàn Tầm không ngừng lải nhải, Thời Thần dương dương đắc ý lấy trong túi xách ra một tấm ảnh có chữ ký đưa cho Phàn Tầm: “Dạ, tớ cũng không đi không mà, xem tớ xin được gì cho cậu đây?”
Phàn Tầm hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
“Thần, Thần Thần…” Đến nỗi Phàn Tầm không dám đưa tay ra nhận lấy, “Cậu kiếm nó ở đâu ra đấy?”
Thời Thần buồn cười một trận, đẩy đến bên Phàn Tầm: “Cậu nhìn xem ký to (cho) ai, tớ đặc biệt yêu cầu Tô Tinh Tân viết, chúc Phàn Tầm công việc suôn sẻ, sớm ngày đến được hiện trường concert của thần tượng.”
Phàn Tầm không thể tin nổi, cầm lên nhìn, ngay lập tức muốn nhảy dựng lên hét thành tiếng.
Lo ngại đang ở nơi công cộng, cô nàng cố đè nén sự sôi trào trong lòng, chỉ có thể im lặng biểu lộ nội tâm kích động của mình: “Thần Thần, chị em tốt của tớ! Huhuhu cậu lấy từ đâu ra, cái này… cái này cũng…”
Phàn Tầm vẫn còn đang kích động, mà Hứa Vi dùng cùi chỏ đẩy đẩy Ngụy Tiêu Nguyệt bên cạnh: “Tiêu Nguyệt, nhìn, nhìn bên kia, hướng ba giờ!”
Ngụy Tiêu Nguyệt đặt cốc xuống, không rõ vì sao nhìn sang, giây sau cũng không nhịn được phấn khích theo: “Mẹ ơi mẹ ơi, đẹp trai quá đẹp trai quá! Thật tuyệt!”
Phàn Tầm và Thời Thần đều tò mò quay đầu nhìn theo ánh mắt của họ.
—— Chẳng qua phản ứng của Phàn Tầm và Thời Thần hoàn toàn trái ngược nhau.
Cũng như Ngụy Tiêu Nguyệt, hai mắt Phàn Tầm sáng lên: “Trời đất đẹp quá, nhìn khí chất này, tướng mạo này, vóc người này, quả tuyệt tuyệt tuyệt.”
Thời Thần…
Suýt chút nữa thì bị sặc vì uống không nuốt nổi, cô vừa ho khan vừa luống cuống tay chân rút giấy ra lau miệng.
Hứa Vi vừa đưa giấy cho cô vừa thì thầm với các cô: “Các cậu nói xem, anh trai nhỏ này có bạn gái chưa?”
“Chắc phải có rồi, đẹp trai như vậy làm sao có thể độc thân chứ?” Ngụy Tiêu Nguyệt lắc đầu, tiếc nuối một hồi.
Phàn Tầm cũng gật đầu: “Còn không phải à, anh trai nhỏ này sắp đuổi kịp thần tượng đẹp trai của tớ rồi, đoán là loại từ nhỏ đã được các cô gái tỏ tình, sao có thể đến lượt chúng ta được.”
Thời Thần im lặng lau miệng, không dám nói lời nào.
Ngụy Tiêu Nguyệt tò mò nhìn Thời Thần: “Thần Thần, vừa rồi sao cậu phản ứng dữ dội như vậy? Không phải cậu nói dáng dấp Từ Lâm Thanh nhà cậu đặc biệt đẹp mắt sao? So với anh trai nhỏ này thì như thế nào?”
Cô nàng đang nói chuyện thì bị Hứa Vi giật mạnh vạt áo, buồn bực xoay người hỏi Hứa Vi: “Vi Vi, sao cậu kéo tớ làm gì?”
Hứa Vi không nói chuyện, chỉ liều mạng ra hiệu cho Ngụy Tiêu Nguyệt nhìn về phía trước.
Ngụy Tiêu Nguyệt và Phàn Tầm cùng nhau nhìn sang.
Sau đó, hai người họ cùng lúc bị sốc khi nhìn thấy ——
Anh trai nhỏ mà họ vừa bàn luận lúc này đang đi thẳng về phía bàn của họ, dường như nhận thấy ánh mắt chăm chú của bọn họ, gật đầu rồi mỉm cười với họ.
Anh, anh trai nhỏ đẹp trai long trời lở đất này thật dễ gần…
Không ít người trong số họ để ý đến anh chàng đẹp trai này, mà anh chàng đẹp trai vẫn tỏ ra điềm tĩnh tự nhiên như thường, bước thẳng như không có ai, sau đó…
Sau đó, ngồi xuống cạnh Thời Thần, thái độ quen thuộc nói chuyện với Thời Thần: “Sao lại bị sặc rồi?”
Thời Thần cúi đầu không dám nhìn biểu cảm của các bạn cùng phòng, không cần ngẩng lên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ba cô gái như muốn nhìn thấu cô: “Không sao, bây giờ ổn rồi.”
“Gọi món chưa?” Thấy Thời Thần lắc đầu, anh chàng đẹp trai lạnh lùng cầm thực đơn lên, dùng đôi tay mảnh khảnh đẹp đẽ lật qua một trang, ngẩng đầu vô cùng lịch sự hỏi mấy người các cô: “Có kiêng kỵ hoặc thích gì không?”
…..
Cuối cùng nhận ra anh trai này đang nói chuyện với các cô, Hứa Vi nuốt khan một tiếng, thật lâu mới tìm được giọng nói của mình về: “…Không, không có kiêng gì, cậu cứ tùy ý chọn ạ.”
Nhìn thấy anh chàng đẹp trai đang nhìn mình, Ngụy Tiêu Nguyệt không dám ngẩng đầu lên nhìn, giả vờ cúi đầu uống một hớp nước, xua tay tỏ ý mình cũng không.
Phàn Tầm ngồi thẳng dậy, rốt cuộc ý thức được có gì đó không đúng lắm, để ý thấy anh chàng đẹp trai đã cầm cốc trà bạc hà lên nhấp một ngụm, chần chừ thêm vài lần vẫn cầm cốc lên ngồi chỗ đối diện, để chỗ bên này lại cho Thời Thần và nam sinh vô cùng đẹp trai này.
“Đây là…?” Phàn Tầm thua trận trước ánh mắt chém giết của Ngụy Tiêu Nguyệt và Hứa Vi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi Thời Thần, định để Thời Thần giới thiệu một chút.
Anh chàng điển trai mấp máy môi, chủ động tự giới thiệu: “Chào các cậu, tôi là bạn trai của Thần Thần.”
“…..”
Trên bàn hoàn toàn yên tĩnh.
Cả ba người đều cho rằng mình bị ảo thính.
Cmn Thời Thần độc thân từ trong bụng mẹ có bạn trai ở đâu ra? Hơn nữa không phải Thời Thần có người trong lòng rồi à? Không phải mấy ngày nữa còn tới W Thành sao?
Dấu chấm hỏi sáng lóa trên ba cái đầu khiến Thời Thần vừa buồn cười vừa cảm thấy tội lỗi, cô hắng giọng: “Cái đó, anh ấy tên là… Từ Lâm Thanh.”
“…..”
Trên bàn càng yên tĩnh hơn.
Trong sự im lặng tuyệt vời, Từ Lâm Thanh thản nhiên chào hỏi ba người họ như thường, tự giới thiệu bản thân sau đó mời họ gọi thức ăn.
Bầu không khí vẫn quỷ dị vô cùng.
Người phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ đi tới, trên xe đẩy chất đầy đồ thành từng chồng, tất cả đều được đóng gói cẩn thận.
Nhan viên phục vụ bước đến bàn của họ, nhìn vào số bàn, xác nhận không sai mới hỏi, “Xin hỏi tiểu thư Thời Thần là vị nào ạ?”
Lần này đến Thời Thần mơ màng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn nói: “Là tôi.”
Người phục vụ mỉm cười với cô, sau đó chỉ vào chiếc xe đẩy mà mình đẩy ra: “Đây là quà sinh nhật do một cậu tên Từ Lâm Thanh tặng cho cô. Cậu Từ nhờ tôi nhắn cô một câu, nói chúc mừng muộn sinh nhật cô sáu năm qua vui vẻ, tất cả những món quà sinh nhật hàng năm trước cậu ấy chuẩn bị cho cô đều ở đây.”
Tác giả có điều muốn nói:
Tất cả đều ở đây :)