"Không cho phép nàng nói bừa! Nàng không làm hoàng phi chỉ có chết! Nàng hiểu không?". Lưu Giác sẵng giọng ngắt lời nàng. Nếu để cho A La nói bừa, nếu lời đồn ra ngoài nhất định có một đám người dâng tấu định nàng tội chết.
A La hốt hoảng, rên thầm. Đúng, đây là để cứu nàng, nhưng nàng phải trả giá bằng suốt quãng đời còn lại trong cung, sau đó suốt ngày tranh giành đấu đá chết đi sống lại với những bà vợ lớn bé của Tử Ly sao?
"A La, lấy ta khiến muội khó chịu như vậy sao? Trong lòng muội không có ta một chút nào ư?". Tử Ly buồn bã hỏi.
A La mềm lòng, mắt dấn nước: "Đại ca, huynh là đại ca của muội!".
Tử Ly đăm đăm nhìn nàng, mỗi lần thấy nàng như vậy, lòng chàng lại không nỡ. Nhưng, ý nghĩ không cam chịu lại dội lên, câu trả lời đến nhanh như vậy sao? Còn chưa đến một ngày, tâm tư của A La đã rõ ràng trước mắt. Chàng nhìn Lưu Giác đứng yên không nói.
Lòng Lưu Giác tan nát, Tử Ly nhìn chàng, chàng biết nói sao? An ủi A La trước mặt Tử Ly, khuyên nàng nhẫn nại, bảo nàng đợi chàng thu xếp xong xuôi sẽ đưa nàng đi trốn? Lưu Giác ngoảnh mặt đi, không dám nhìn A La: "Tốt nhất nàng hãy quên Lưu Giác này, hôm nay ta sẽ đến tướng phủ thoái hôn!". Nói xong chàng cúi đầu hành lễ với Tử Ly, "Vương thượng, nàng ấy biết rồi, thần xin cáo lui". Nói xong thản nhiên rời đi.
A La há miệng nhìn Lưu Giác rời đi, chàng bỏ đi như thế sao? Nàng không kìm được, gọi to: "Lưu Giác!".
Lưu Giác cứng người, không ngoái lại.
A La bất lực ngồi sụp xuống, nước mắt ứa ra.
Tử Ly cúi người giơ tay lau nước mắt cho nàng, A La ngoảnh mặt đi, lòng hoang mang sợ hãi, Lưu Giác không muốn nàng chết, muốn Tử Ly lấy nàng làm hoàng phi, nàng phải làm gì để rời khỏi hoàng cung? Nàng quay đầu nhìn Tử Ly cầu khẩn: "Đại ca, muội cầu xin huynh, muội không thích vương cung, huynh hãy để muội đi, được không?"
Ngọn lửa âm ỉ trong lòng Tử Ly cuối cùng bùng cháy: "Muội không muốn lấy ta như vậy sao? Trong lòng muội chỉ có người đó sao, A La?". Giọng chàng một lần nữa lại trở nên dịu dàng, "Tại sao? Biết rõ là sẽ phải chết, muội vẫn không chịu ư? Chúng ta đều không muốn nhìn muội chết, cho nên bất luận thế nào ta cũng không để muội đi!".
"Đại ca, tình cảm không thể gượng ép! Trước đây muội chưa hiểu, bây giờ muội đã hiểu, muội thích Lưu Giác. Hay là huynh giết muội đi, đằng nào quy định đó của các người, không làm phi của huynh ắt phải chết!".
Tử Ly nhắm mắt, nén cơn giận bốc ngùn ngụt trong đầu, vết roi trên lưng vẫn đang đau buốt, hàn khí như chích tận xương. Chàng đã vì nàng chịu đau đớn như vậy, còn nàng, nàng thà chết không chịu làm phi của chàng! Trong lòng A La hoàn toàn không có chàng! Tử Ly bật cười thành tiếng, tiếng cười như thấm nỗi đau khôn tả, chàng cúi người ôm nàng, nói dằn từng chữ: "Ta không thể để muội chết, chuyện này không do muội quyết định!"
A La vừa tức vừa giận, gào thét bảo chàng buông ra, tay đấm lia lịa.
Tử Ly mặc kệ, ôm nàng ra khỏi ngự hoa viên. A La tức giận cắn vào vai chàng, Tử Ly nhún vai dừng bước, mắt bi thương nhìn nàng: "Ta đã nói ta sẽ không buông tay, huống hồ Lưu Giác đã đưa muội vào đây, ta càng không thể để muội đi".
Thần sắc Tử Ly trang nghiêm chuyên chú. Sức khỏe A La vẫn chưa phục hồi lại chạy xa như vậy, vừa rồi lại trải qua chấn động khác thường, toàn thân bải hoải, mắt tối sầm rồi nàng ngất đi.
Sau đại lễ, Tử Ly chuyển đến Ngọc Long cung, Cố Thiên Lâm chuyển đến Ngọc Phượng cung.
Định chế hậu cung của Ninh quốc gồm có một hoàng hậu, ba quý phi, năm phi tần, tổng cộng là chín người, bên dưới còn tám mươi mốt mỹ nhân. Hiện nay hậu cung mới có hoàng hậu, còn lại đều trống, phủ nội vụ lập tức chuẩn bị nghi thức tuyển phi.
Tử Ly để A La ở điện Ngọc Hoa cạnh Ngọc Long cung.
Cố Thiên Lâm đã biết chuyện. Nàng vốn kiêu hãnh, có chí hướng sau khi lấy Tử Ly lại si mê vị vương tử tài hoa phong lưu đó, nên khi bị chàng lạnh nhạt ba năm nàng vẫn nhẫn nhịn, cuối cùng lại khiến Tử Ly cảm thấy có lỗi càng thêm phần nể trọng. Là người thông minh, nàng hiểu ghen tuông đố kỵ chỉ làm cho Tử Ly càng thêm xa lánh.
Thị nữ giận thay cho nàng, phàn nàn: "Nương nương quả là tốt tính, tam tiểu thư tướng phủ kia vô danh vô phận, được ở điện Ngọc Hoa đã là gì chứ. Nghe nói còn bị Bình Nam vương thoái hôn!".
Cố Thiên Lâm sầm mặt: "Vương thượng hành xử đâu đến lượt nô tài các ngươi lắm điều. Tam tiểu thư tướng phủ vào cung tĩnh dưỡng, nếu ta còn nghe nửa câu bàn tán về tiểu thư, sẽ giết không tha!".
Cung nữ nhất loạt quỳ mọp xuống: "Nương nương bớt giận, nô tài lắm lời!".
Cố Thiên Lâm cũng thấy kỳ lạ, từ lúc đăng cơ đến giờ đã hơn mười ngày, Lý Thanh La vẫn ở điện Ngọc Hoa mà không có danh phận, hơn nữa, Tử Ly còn hạ lệnh không cho bất kỳ ai đến gần. Bình Nam vương tốt như vậy đột nhiên thoái hôn, Lý tướng mấy lần gần xa dò hỏi, Tử Ly đều không trả lời chính thức. Lý tướng không dám hỏi nhiều, đành nhờ người thăm dò qua Cố tướng muốn biết tin tức từ phía nàng, nhưng chính Cố Thiên Lâm cũng hoàn toàn không hay biết.
Phủ nội vụ ra tay rất nhanh, trong thời gian ngắn đã trình lên danh tính mỹ nữ ứng tuyển phi tần. Nàng lật xem, trong những chân dung mỹ nữ không ai có đôi mắt lóng lánh như Lý Thanh La, liền yên tâm, mỉm cười cầm tờ biểu đi gặp Tử Ly.
Nàng nhớ có lần Tử Ly khen chiếc váy màu xanh da trời của nàng. Hôm nay nàng cũng vận chiếc váy xanh lam tương tự, trông rất thanh thoát trang nhã. Lúc rời cung, một cung nữ trầm trồ: "Nương nương da thịt như ngọc như tuyết, tựa tiên nữ giáng trần". Nàng cười nhạt, bất giác nhớ lại đêm tân hôn Tử Ly đã nói thân thể nàng như đúc từ băng ngọc. Nàng thong thả đi vào trong điện, Tử Ly đang xem tấu chương. Cố Thiên Lâm cúi chào, dịu dàng nói: "Thần thiếp xin làm phiền vương thượng".
"Bình thân, hoàng hậu có việc gì?". Tử Ly nhìn nàng, hỏi.
Cố Thiên Lâm khoan thai bước đến, lấy tờ biểu trong tay cung nữ dâng lên: "Phủ nội vụ đã trình danh tính ứng tuyển phi tần, hậu cung của vương thượng còn trống trải, thần thiếp cũng buồn, vương thượng duyệt đi, xem có ai vừa ý".
Tử Ly thấy thú vị bởi thái độ của Cố Thiên Lâm, mặt tươi cười: "Sao lại có nhiều người muốn vào cung làm phi tần của ta như vậy?".
"Vương thượng phong lưu tuấn tú, tài mạo tót vời, là một trong năm đại công tử Phong thành năm xưa, có tú nữ nào không động lòng". Cố Thiên Lâm nói đùa.
Nàng còn biết nói đùa? Tử Ly nửa cười nửa không nhìn nàng. Thật không hổ là tuyệt sắc Phong thành, ngón đàn siêu phàm, người đẹp như ngọc tạc, thông tuệ, lại còn ba năm bị lạnh nhạt vẫn không nửa lời oán trách. "Được, quả nhân xem nào".
Tử Ly chậm rãi lật danh sách, bên cạnh tên mỗi người còn có hình vẽ chân dung. Các tú nữ, người đầy đặn, kẻ mảnh mai, người dịu hiền, kẻ kiêu sa, mỗi người mỗi vẻ đều đang độ thanh xuân ai cũng như hoa như ngọc.
Cố Thiên Lâm sắc mặt bất động, khóe mắt liếc nhìn biểu hiện của Tử Ly.
Một khắc sau, Tử Ly đã xem hết danh sách, đưa trả lại nàng: "Hoàng hậu xem giúp quả nhân, chọn vài người tốt nết giữ lại".
Hành động của chàng sớm nằm trong dự đoán của Cố Thiên Lâm, nàng nhận lời nhưng vẫn chưa lui.
"Hoàng hậu còn việc gì?". Tử Ly thầm nghĩ, cuối cùng nàng cũng không nín nhịn được nữa, bắt đầu hỏi về A La.
"Vương thượng, Lý tướng nhờ người hỏi dò thần thiếp, chàng xem...". Cố Thiên Lâm đẩy chuyện sang cho Lý tướng.
Lý tướng ư? Lẽ nào nàng không muốn biết? Bao nhiêu người ở hậu cung không muốn biết? Tử Ly cười khẩy, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước: "Hoàng hậu cho ý kiến đi! Nên thế nào?".
Cố Thiên Lâm ngớ người, nên thế nào chẳng phải chàng quyết là xong? Lòng cảm động: "Thần thiếp đi khuyên giải mấy câu".
Tử Ly nhìn nàng, mỉm cười: "Được, nàng thử đi xem, cũng tốt".
Khi A La tỉnh lại đã bị giam lỏng ở điện Ngọc Hoa, trong điện lúc nào cũng có người, ban đêm cũng có mấy cung nữ ngủ dưới nền. Nàng ăn tốt, ngủ tốt, cố phục hồi sức khỏe, mấy ngày sau đã khỏe mạnh bình thường. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Cung nữ cố ý tiết lộ cho nàng những điều Tử Ly muốn. Nghe nói mấy hôm trước Bình Nam vương thoái hôn, Lý tướng nổi giận cáo bệnh ở nhà, nghe nói nàng vẫn ở trong cung bệnh lại đột nhiên khỏi hẳn. Nghe nói, mấy hôm trước trong hội đua thuyền trên sông Đô Ninh chúc mừng tân vương đăng cơ, Bình Nam vương và Thành thị lang suýt đánh nhau vì tranh giải nhất. Nghe nói An Thanh vương đang rục rịch kén vợ cho con trai...
A La làm bộ không nghe thấy, nhìn ra ngoài cửa sổ, tháng tư đang giữa mùa xuân. Hội đua thuyền trên sông Đô Ninh? Nhớ lại cảnh Lưu Giác ép mình chơi đàn trên thuyền hoa nàng bất giác bật cười. Nàng hơi nghi ngờ IQ của Lưu Giác, tại sao lại thích trò ghen tuông vớ vẩn ấy? Con cáo già đó có thật đang chuẩn bị tìm vợ cho con trai? Là để cho Tử Ly, cho nàng xem ư? Mạng của nàng trong lòng họ quan trọng thế sao?
Thấy có người coi trọng tính mạng của mình như vậy nàng rất cảm động. Bản thân nàng cũng coi trọng, trừ phi có người nói với nàng, sau khi chết có thể trở về thế giới hiện đại, nàng sẽ chết ngay, treo cổ, đập đầu vào tường, cắt cổ tay đều được. Nhưng chẳng có ai nói thế.
A La chán ngán nhìn qua cửa sổ, nghĩ lại từng chi tiết những ngày ở bên Lưu Giác, đó là niềm vui đơn giản nhất của nàng lúc này. Nàng hoàn toàn có thể hình dung Lưu Giác đã khó khăn, đau đớn thế nào khi quyết định đưa nàng vào cung, muốn Tử Ly cứu nàng. Muốn nàng được sống, buộc phải trao nàng cho Tử Ly, buộc phải để nàng trở thành phi tử của Tử Ly, tình chàng đối với nàng sâu nặng như thế... A La thở dài, thật khó khăn cho chàng.
Bây giờ đã ở đây mười ba ngày, Tử Ly biết nàng có võ công, những cận vệ bên ngoài đều là cao thủ, họ đứng vững như đá, đẩy cũng không lay, hoàn toàn không thể bỏ trốn. Cho dù chạy ra khỏi nơi này thì bên ngoài vẫn còn tầng tầng lớp lớp cấm quân và tường cung cao vút.
Nàng nghĩ đến đêm đó, nghĩ kỹ những lời Tử Ly nói, lần này chàng không buông tay thật, thà giam nàng cả đời cũng sẽ không để nàng đi.
Trong mười ngày Tử Ly đến hai lần, nàng đều quay lưng lại phía chàng, Tử Ly thở dài, quay ra rồi không đến nữa. A La không có người trút giận, quay sang đập đồ, vừa quăng ném vừa la mắng, chưa đập hết đồ của điện Ngọc Hoa thì chưa chịu buông tay, đương nhiên lấy cớ đang luyện công. Tử Ly vẫn không lộ mặt, đập hết lại thay mới, mặc cho nàng phá phách.
Lúc đó nàng nghe thấy cung nữ hô: "Hoàng hậu giá đáo!".
Ồ, Cố Thiên Lâm cũng đến xem trò hay? Nàng ta đến làm gì? A La tò mò.
"Thanh La, muội có khỏe không?". Cố Thiên Lâm lệnh cho tả hữu lui hết, thướt tha đến bên cửa sổ.
A La gục đầu xuống bàn, đầu không ngoảnh lại: "Tỷ nhìn thấy rồi, có thể khỏe được sao? Nói đi, là tỷ hiếu kỳ đến xem muội hay là đến chuyển lời của vương thượng?".
Cố Thiên Lâm cười, không chấp thái độ của A La: "Là ta hiếu kỳ, không hiểu là chuyện gì. Cha muội, Lý tướng... cũng rất lo lắng".
Lý tướng? Ông ta cũng lo lắng? Lưu Giác thoái hôn, bây giờ hình như cũng chưa thấy Tử Ly ban cho mình danh phận gì, ông ta lo sợ cả hai đều xôi hỏng bỏng không, không bán con gái được giá! A La cười khẩy, không muốn nói cho Cố Thiên Lâm chuyện giữa ba người. Tử Ly là phu quân của nàng ta, mình tuyệt đối không tranh giành một người đàn ông với nàng ta hoặc bất cứ người đàn bà quen biết hay không quen biết nào.
Cố Thiên Lâm thấy nàng không lên tiếng, lại nói: "Muội đã biết ta vốn thích muội, nhưng ghen tuông là bản tính đàn bà. Nghe trước đây nàng đã định hôn với Bình Nam vương, lòng ta cả mừng, bây giờ Bình Nam vương lại thoái hôn, vương thượng một lòng giữ muội ở đây... nhìn bố trí của chàng ở điện Ngọc Hoa, rõ ràng là giam lỏng muội?".
A La ngoái đầu nhìn Cố Thiên Lâm: "Hãy dừng sự hiếu kỳ của tỷ ở đây. Thiên Lâm, muội không ghét tỷ, cũng không muốn ghét tỷ. Muội biết tâm tư của tỷ, muội không muốn ở lại đây chút nào, định thăm dò thái độ của muội chi bằng tỷ hãy tìm cách lấy lòng Tử Ly".
"Tại sao? Chẳng phải muội nói muội thích chàng?". Cố Thiên Lâm nghi ngờ.
A La dở khóc dở cười: "Đó là trước đây đánh lừa thái tử, không có chuyện đó, muội đã nói với tỷ,Tử Ly là đại ca của muội".
Cố Thiên Lâm vỡ lẽ, lòng nhẹ nhõm như cất được gánh nặng, tỏ vẻ thân thiện: "Nhưng, vương thượng...".
A La cúi đầu: "Có lẽ huynh ấy không cam lòng, thực ra muội quen huynh ấy trước".
"A La ta thấy không phải như vậy đâu. Nghe nói ở Biên thành chàng có thói quen, ngày nào cũng sai người đi rất xa lấy cải trắng mang về. Chàng ăn canh cải ba năm, điều này chẳng lẽ không liên quan đến muội?".
Ăn canh cải trắng? A La kinh ngạc, ba năm? Bỗng dưng không biết nói thế nào. Tử Ly huynh hà tất phải làm vậy! Ăn canh ba năm, ngắm tranh ba năm, nàng thấy mình không có ma lực đó. Là huynh đã tưởng tượng muội quá đẹp phải không? Muội cũng không đối tốt với huynh bao nhiêu, huynh như thế này, muội biết làm sao đền đáp!
Cố Thiên Lâm nhìn mặt A La đột nhiên tối sầm, nàng thở dài: "Vương thượng hào hoa tuấn kiệt, lại là hoàng đế một nước, tốt với muội như vậy, tại sao muội không ưng chàng, một người đàn ông như vậy tìm đâu ra?".
Đúng, Tử Ly rất đẹp trai, lại dịu dàng tinh tế, đối với nàng tình sâu nghĩa nặng, không có lý do gì từ chối chàng. Nhưng, muộn rồi! Trái tim nàng đã bị Lưu Giác chiếm trọn, chàng sôi nổi nồng nhiệt. Khi ở bên Tử Ly nàng luôn cảm thấy một nỗi buồn thấm thía không thể nói ra, nhưng ở bên Lưu Giác lại thoải mái vui vẻ. Nếu Tử Ly quyến rũ như sao đêm, thì Lưu Giác nồng cháy như mặt trời, có thể xua đi mọi u tối. Thì ra trong thế giới cổ đại lạ lùng này, lòng nàng và Tử Ly đều u uẩn, đều không ngừng cổ vũ bản thân theo đuổi cuộc sống tốt đẹp hơn, chỉ có ánh mặt trời chói lọi và sức sống sôi nổi mãnh liệt mới có thể giúp nàng trụ được trong thế giới kỳ lạ này.
A La mỉm cười: "Thiên Lâm, con người với nhau khó có thể so sánh, có câu "mỗi người mỗi vẻ" không liên quan đến quyền lực, ngoại hình, không liên quan huynh ấy đối với muội thế nào, duyên phận là thế!".
Cố Thiên Lâm nghe vậy không nói gì thêm. Nàng cũng từng không muốn dành tình yêu cho Tử Ly, trong ba năm mỗi lần viết thư nàng đều cố ý chừng mực không để lộ nỗi lòng. Sau ba năm Tử Ly quay về, khi nhìn thấy chàng, một lần nữa nàng lại chìm trong đau khổ. Nàng không có gì để hỏi, không có gì để nói, quay người rời đi, trong lòng cười đau khổ. Có lẽ, đến thăm A La thế này, mục đích cũng là để cho Tử Ly đến hỏi tình hình, nàng lại có thêm chút thời gian được ở bên chàng.
Trang Trang
2700 / 9989
Duyên kỳ ngộ - Tập 2
2700 / 9989