• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ta chỉ cảm thấy trong lòng lửa giận bừng bừng, nếu ta còn không phát tiết sẽ vì ấm ức mà chết! Hãm cha, không cho ta ăn thịt, được, ta nhẫn, lão tử có thể gặm rau! Nhưng là ngàn vạn lần, ngươi không nên dùng sâu làm cơm cho ta ăn!!

Nghiến răng, ta gọi Nhã Ca nói:

“Gọi Văn Thư tới!”

“Vâng” Nhã Ca nghe vậy lui ra ngoài, lúc sau trở lại cùng với Văn Thư, Văn Thư như cũ gương mặt hiền lành, bộ dáng đàng hoàng thật thà. Ta nặn ra nụ cười có thể nói là ôn nhu rồi hướng nàng vẫy tay. Nàng lanh lợi tiến lên mấy bước. Ta kéo tay nàng qua nói:

“Văn Thư, nghe Nhã Ca nói ngươi thường ngày làm việc rất là chịu khó. Bổn cung rất cảm động. Hôm nay ngự thiện phòng làm nhiều món ăn như vậy, bổn cung cùng chiêu nghi nương nương ăn cũng không hết. Nếu vứt sạch thì thật đáng tiếc, như vậy liền thưởng ngươi đi.”

Ta vừa nói vừa chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt của nàng, không ngoài dự liệu nàng nhíu mày một cái. Rồi sau đó thuận theo nói:

“Thật tốt. Nhưng là nương nương, nhiều món như vậy nô tỳ nhất thời ăn cũng không hết, có thể hay không cầm về phòng rồi từ từ ăn?”

“Việc này sao, dĩ nhiên là không được!” Hung hăng trợn mắt nhìn nàng, ta nói:

“Phần thưởng của bổn cung dành cho ngươi là tâm ý, ngươi nếu ngay trước mặt ta không ăn, ta sao biết được ngươi có đón nhận phần tâm ý này hay không?”

Nói xong ta liền cầm đũa đặt vào tay nàng nói:

“Nhanh ăn đi, nhớ chỉ được ăn món mặn nga. Nếu không người khác sẽ tưởng bổn cung ngược đãi ngươi.”

Tay của nàng run lên, đôi đũa kia liền rơi xuống đất.

“Nương. . .nương nương, nô tỳ hôm nay ăn nhiều quá đau bụng, ăn cái gì liền ói hết! Nương nương, nô tỳ hiện tại ăn không vô, nương nương có thể để nô tỳ lần sau ăn hay không?”

Thấy nàng khẽ run lại cố giữ dáng vẻ trấn tĩnh, vẻ mặt rốt cuộc thể hiện sơ hở, không hề có vẻ mặt thật thà kia nữa. Lòng của ta cuối cùng lại mềm nhũn. Hơi có chút không đành lòng.

Ho nhẹ nói:

“Ngươi đứng lên trước đi, đem những món ăn này đổ đi. Nói với ngự thiện phòng là không hợp khẩu vị của ta, bảo bọn họ làm lại hai món ăn. Ân, Văn Thư, trước khi đưa món ăn tới ngươi nhớ tự mình nếm thử trước.”

“Vâng, nương nương.” ta có thể cảm giác Văn Thư thở nhẹ một cái, rồi sau đó như được đại xá chạy chậm ra cửa. Hẳn là chạy đi báo đức phi mình đã bại lộ, không biết lần sau đức phi còn có thể đưa nằm vùng nào tới. Ta cũng không muốn trước khi tìm được diệp kính đã chết. Làm quỷ rồi ai còn quan tâm là nam hay nữ nữa.

Đợi hơn nửa giờ mới thấy Văn Thư bưng thức ăn tới, mặc dù không phải là rất khéo léo, nhưng hương thịt cá xông vào mũi, khiến nước miếng của ta cũng sắp rớt xuống. Văn Thư vô cùng tự giác cầm đũa tới trước mắt ta ăn thử trước, rồi sau đó liền cúi chào lui xuống.

Ta vẫn để cho Nguyễn Chỉ ăn trước. Nàng cầm đũa lên gắp vài miếng, rồi sau đó có chút thất vọng nói:

“Những thứ này đều không độc.”

Một khắc này khiến ta vô cùng kích động! Thật muốn cầm đũa há miệng nuốt hết cả mâm. Kéo Nhã Ca ngồi xuống cùng ăn, tiểu nha đầu vẫn cùng ta gặm rau, ngay cả miếng thịt cũng chưa được ăn. Vẫn là ủy khuất nàng, nhớ lại thời điểm lão tử ở Phù Dung các, yếu cật vương bát tuyệt thất cảm thượng áp. Yếu cật vương bát tuyệt thất cảm thượng ngưu oa. [1] Thân phận dù cao hơn, nhưng chất lượng sinh hoạt lại giảm a.

[1] Muốn ăn gà thì bày vịt ra cũng không thèm ăn. Muốn ăn ba ba nếu bày ếch ra thì không ăn.

Thật là lệ rơi nước mũi chảy.

Ăn cơm xong. Ta một mình đi về phòng. Lấy tay gõ vòng tay hồi lâu Hành Cửu mới ra ngoài. Mắt phượng khép hờ, vạt áo mở phân nửa, hắn bộ dáng ngủ không đủ ăn không no nhìn ta nói:

“Có lời gì nói mau. Ta còn muốn tiếp tục ngủ bù.”

Không nhịn được trừng hắn một cái, lại phát hiện bộ dáng hắn bây giờ có mấy phần chọc người. Mới mấy ngày không thấy, người này thế nào có vẻ yêu nghiệt thêm vài phần? Không nhịn được nói:

“Hành Cửu, mấy tối này ngươi đều bay ra ngoài cùng Dạ lang quân quấn quít?”

Vốn cũng chỉ là trêu chọc. Lại thấy Hành Cửu nhíu mày nói:

“Cũng không tới mức quấn quít, bất quá mấy tối này thật sự cùng hắn ở một chỗ.”

Kháo! Hãm cha! Ở chung một chỗ còn không phải quấn quít?! Nha nha, buổi tối cô nam quả nam, nói không chừng có thể làm tới mức củi khô lửa bốc. . .Ta đang suy nghĩ xem tột cùng là Hành Cửu bổ nhào vào Dạ lang quân, hay là Dạ lang quân bổ nhào vào Hành Cửu thì Hành Cửu uể oải nói:

“Xuân Tiêu, ngươi tức giận?”

“Tức giận?! Tức giận cái gì?” Ta nghi hoặc nhìn hắn, liền thấy vẻ mặt hắn đột nhiên lạnh lùng. Nói:

“Không tức giận là tốt!”

Nha, thế nào mấy ngày không gặp tính khí cũng thay đổi kỳ quái? Chẳng lẽ tới đại di mụ? Trừng hắn một cái. Suy nghĩ một chút lại cảm thấy tức giận với biểu tình của hắn.

Vì vậy ta liền hỏi sang chuyện khác:

“Hành Cửu, rốt cuộc như thế nào mới có thể lấy được diệp kính? Thật sự ngay cả một chút đầu mối cũng không có?”

Hành Cửu nghe vậy ngẩn ra, thu lại vẻ mặt băng sơn ngưng trọng nói:

“Xuân Tiêu, ngươi nói ta mới nhớ. Hiện tại bây giờ không thể tìm được diệp kính.”

“Tức là thế nào?”

Chỉ nghe hắn nói tiếp:

“Diệp kính là thị linh vật. Giờ tý ngày mười lăm tháng tám lúc mặt trăng tròn nhất mới là thời khắc nó tập hợp linh khí thiên địa tốt nhất. Đến lúc đó chỗ nó ẩn thân sẽ phát ra cột sáng chiếu nửa bầu trời. Khi đó ngươi chú ý một chút, tự nhiên sẽ biết được nó ở đâu.”

Mười lăm tháng tám?! Ta yên lặng tính toán, nói cách khác là còn hơn ba tháng! Ta nguyền rủa ngươi Hành Cửu! Ngươi để ta vào cung sớm như vậy là để ta hưởng thụ bách độc cùng gặm rau?

Có vẻ là nhìn ra ánh lửa trong mắt ta. Hành Cửu trấn an vỗ vai ta nói:

“Xuân Tiêu, đến sớm là để hiểu rõ địa hình.”

Hiểu rõ cái rắm! Muốn nắm rõ địa hình của cả hoàng cung cũng không đến mức ba tháng đi! Tức giận trừng hắn một cái, hắn lại không biết mình giờ phút này đang bị người căm hận, thong thả ung dung nói thêm:

“Xuân Tiêu. Hiện tại ta đã có thể ăn cơm. Về sau ngươi có thể mang cơm vào phòng cho ta ăn. Oh đúng rồi, món có độc ta cũng không ăn nga!”

Nói xong thật nhanh chui vào trong vòng tay, vì vậy trâm bích ngọc trên đầu ta ném ra không có đất dụng võ.

Làm sao bây giờ? Mình cũng không nuôi nổi còn phải nuôi thêm một, Hành Cửu nói có thể ăn cơm là ý gì? Chẳng lẽ hắn đã thành công từ tán tiên rắm chó thoái hóa thành người sao?

Lắc đầu, ta quyết định không nghĩ loạn nữa, thời tiết tốt thế này, không bằng đi ra ngoài một chút, coi như là tìm hiểu địa hình, thuận tiện xem xét vị trí của ngự thư phòng, không chừng ngày nào đó cần phải trộm thịt ăn.

Lấy ra mặt nạ cùng thuốc bùn, ở trên mặt xoa hồi lâu, giống như lần trước sai Nhã Ca trông cửa, ta liền nghênh ngang tiêu sái ra ngoài. Đi qua gốc cây liễu thì ta nhếch môi cười một cái. Dọc đường đi đều cẩn thận nhìn phong cảnh một lần. Nếu như ta nhớ không lầm, trước mặt là ngự hoa viên. Ta đang định đi tới. Liền nghe thanh âm của Đoàn Tu:

“Đứng lại!”

Không thể nào không thể nào? Lần trước chỉ bằng một đôi mắt liền nhận ra ta. Lần này chẳng lẽ tiến hóa đến trình độ chỉ cần nhìn sau lưng cũng nhận ra?

Thân thể ta cứng đờ không dám động đậy, chốc lát sau liền nghe thấy một thanh âm non nớt mang theo điểm nức nở nói:

“Mới vừa rồi ở ngự thư phòng sao ngươi lại từ chối đề nghị của ta? Ngươi nghĩ ta ở trước mặt mọi người bêu xấu sao!”

Là thanh âm của Lục thị lang, thì ra người vừa rồi hắn gọi không phải là ta nha. Thở phào nhẹ nhõm. Ta vội vàng núp sau cây. Nhìn lén thấy Lục thị lang tức giận chạy đi, Đoàn Tu đuổi theo kéo hắn. Lục thị lang hất tay hắn lại đi tiếp. Đoàn Tu lại đi lên kéo.

Nãi nãi, đây tột cùng là loại kịch gì a! Đoàn Tu cũng thật là! Một phen tiến lên kéo hắn vào ngực mà làm không xong? Làm như vậy thật phức tạp.

Giống như là nghe thấy lời của ta, lần thứ hai tiểu tử Đoàn Tu này không rắc rối nữa, hắn kéo cổ tay Lục thị lang đồng thời lực mạnh khiến hắn ngã vào trong ngực mình. Rồi sau đó giận dữ nói:

“Ngươi không phải bởi vì ta không để cho ngươi hôn Tô Dạ Tài nên giận đến bây giờ sao? Tiểu Lục ta nói ngươi hay, ngươi nếu còn nháo như vậy nữa có tin ta một đao cắt của ngươi rồi ngày ngày mang theo bên người?” (Sulli: anh thật bá đạo)

Tiểu Lục bị rống ngây người. Mà người không cố ý nghe lén như ta cũng ngây người! Ai nha nha Đoàn Tu thật là man (đàn ông) nha!! Thật là tăng thể diện cho nam nhân chúng ta!

Vi luật ngơ ngác lấy tay đẩy ngực Đoàn Tu, Đoàn Tu từ từ cúi đầu. . .Mới vừa rồi hơi có chút hung dữ, hiện tại cấp trái táo ngọt đền đi? Sắp hôn sắp hôn! Hôn đi! Ta kích động trợn to mắt không muốn bỏ qua một màn nào!

“Ngươi ở đây làm gì?” Bên tai có giọng nam trầm thấp vang lên, ta theo phản xạ lấy tay che miệng hắn, đồng thời làm động tác “Xuỵt”. Sau đó lại nhìn về phía Đoàn Tu. Lại chỉ thấy hai bóng lưng chạy như điên.

Nãi nãi!! Ghét nhất là xem ti vi đến đoạn đặc sắc thì quảng cáo! Xem tiểu thuyết đến đoạn mấu chốt lại không kịch tính! Chờ hôn hồi lâu lại thấy hai dã uyên ương chạy như điên!

Không nhịn được quay đầu lại trợn mắt một cái. Sau đó. . .Sau đó liền ngây người, ngơ ngác, hù dọa. . .thủ phạm hù dọa uyên ương chạy bị ta lấy tay che miệng, không phải Hàn vương thì là ai? Giờ phút này hắn nhíu mày nhìn ta, vẻ mặt băng sơn vạn năm như thường ngày khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Hắn nói “Ngươi ở cung nào? Mới vừa rồi lén lút nhìn cái gì?”

Cúi đầu, ta hạ mắt, suy nghĩ phương pháp chạy trốn. Mặc dù băng sơn vương gia lúc trước còn nói muốn lấy ta, nhưng là xét bộ dạng bình thường bây giờ của ta, ta thật sự không tin hắn có thể thả ta. Ngẩng đầu nhìn hướng hắn. Ta hô lớn:

“Hoàng thượng vạn tuế!”

Hàn vương quay đầu nhìn lại. Ở một khắc hắn quay đầu kia, ta vội vàng chạy hết sức. Kết quả. . .

Hắn tung người nhảy một cái liền tới trước mặt ta, bàn tay níu lấy cổ áo ta nói:

“Ngươi dám lừa gạt bổn vương?”

Thượng đế cứu mạng a, lần này không chết thì cũng bị lột da! Cách lão tử! Không phải thuận tiện chỉ một hướng rồi kêu, sau đó thừa dịp người nọ phân tâm liền có thể chạy sao?

Chẳng lẽ ta mới vừa rồi không gọi “Hoàng thượng” mà kêu nhầm thành “Máy bay”?

Ở thời điểm ta không biết làm thế nào cho phải thì nghe thấy thanh âm mang theo chút khàn khàn nói:

“Hàn vương dừng tay, chớ đả thương nàng.”

Là Đoàn Tu? Nhưng hắn vừa rồi không phải giật mình liền kéo Tiểu Lục chạy sao?

Hàn vương nghe vậy nể tình thả tay ra, ánh mắt đề phòng nhìn ta nói “Ngươi ở cung nào? Tên là gì?”

Thấy ta cúi đầu không đáp, lại quay đầu nói với Đoàn Tu “Đoàn đại nhân biết nàng?”

“Đúng” Đoàn Tu nhếch mày, không biết từ chỗ nào lấy ra chiết phiến vung vung mấy cái, rồi sau đó khẽ nhếch môi nhìn ta nói:

“Còn không nói tên của ngươi cho vương gia?”

“Hồi vương gia, nô tỳ là Văn Thư. Ở trong cung hiền phi nương nương.”

“Nàng chính là Văn Thư??” Hàn vương đột nhiên cao giọng, khiến ta sợ hết hồn. Làm sao, Văn Thư là người có tiếng tăm sao?

Ta nghi ngờ nhìn Đoàn Tu, chỉ thấy hắn gập quạt lại đánh vào trán ta nói:

“Không phải chính là kẻ hại Hoàng đại nhân về nhà chậm, bị mập phu nhân đánh một trận, sau đó thề đào ba thước đất cũng phải tìm ra kẻ tên Văn Thư sao. . .”

Hoàng ~ Hoàng đại nhân? Ta thế nào liền quên? Chẳng lẽ hắn thật sự đợi đến tối mới về?

Lúc này bụi hoa tường vi phía sau bỗng động, rồi sau đó Lục thị lang vẻ mặt như hoa từ từ đi tới, bộ mặt bi phẫn nhìn ta nói:

“Ngươi chính là Văn Thư ở ngự hoa viên đối với Đoàn Tu ôm ấp yêu thương?”

Nhìn vẻ mặt ngươi thật không biết xấu hổ của Lục thị lang, ta thật muốn ngửa mặt lên trời thở dài ba tiếng, Văn Thư a Văn Thư. Mặc dù sớm biết là nằm vùng của Đức Phi, nhưng ta thật sự không muốn dùng chiêu phá hư danh dự để báo thù ngươi a ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK