• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt ta quét qua một lượt bắp đùi cùng bộ ngực tuyết trắng, rồi sau đó trực tiếp đối diện ánh mắt của chủ nhân yến hội lần này, Hứa Từ. Hứa Từ hướng ta cười nhẹ một tiếng, chẳng qua là trong nụ cười kia lại có thâm ý khác.

Tựa như khách sáo, rồi lại giống như tuyên thệ cái gì đó. Ta định quay đầu đi không để ý nàng nữa, chậc chậc, đối mặt với địch ý không hiểu có từ đâu của nữ nhân, thật sự làm cho người ta cảm thấy khó chịu trong lòng.

Một đám tần phi phía dưới ăn mặt vô cùng mát mẻ lúc này ghé tai líu ríu thì thầm, cũng không biết rốt cuộc đang nói cái gì, mấy người gan lớn còn thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ta một cái, rồi sau đó gặp khuôn mặt tươi cười như gió xuân tháng ba ở Giang Nam thì giống như nhìn thấy quỷ nhanh chóng rụt cổ lại, không thú vị, thật là không thú vị.

Nữ nhân, đều muốn thân phận dưới một người trên vạn người, rõ ràng cẩn thận đề phòng những người bên cạnh, rồi gặp người lại vui vẻ tỷ tỷ muội muội, chẳng lẽ sống hai lòng thích như vậy sao?

Nhóm cung nhân vẫn tiếp tục líu ríu, Hàn vương vẫn chưa có tới. Chỉ chốc lát sau, Hứa Từ một thân cung trang màu hồng, trang điểm xinh đẹp liền lập tức đứng dậy, trực tiếp đi xuống, nhìn theo tầm mắt của nàng, ta mới phát hiện nguyên lai Hàn vương mặc long bào sắc vàng đã tới.

Rồi sau đó, Hứa Từ kéo tay Hàn vương dương dương đắc ý như người chiến thắng từ cửa điện đi vào. Trong nháy mắt có nữ tử ánh mắt ảm đạm, mà cũng có những người càng thêm hiếu thắng.

Trong tay ta cầm một quả nho, đang định ném vào trong miệng lại cảm giác có một ánh mắt cảnh cáo. Nhìn sang, không ngoài ý muốn chính là Hàn vương gia vẻ mặt băng sơn vạn năm không đổi. Được rồi được rồi, nói thế nào ta cũng là hoàng hậu hắn phong, quốc mẫu tương lai, dù thế nào cũng phải giữ hình tượng.

Nhanh chóng chỉnh đốn lại dáng vẻ, lần nữa ngẩng đầu ta đã đổi lại thành bộ dáng đoan trang hiền hậu, cảm giác sắc mặt mình tê liệt không khác gì khối băng. Khi thấy mọi người phía sau Hàn vương nối đuôi đi vào thì vẻ mặt co quắp giả vờ của ta cuối cùng không nhịn được, lập tức liền phun.

Nhìn xem, đi ở phía sau, Đoàn Tu, Hoàng đại nhân, Nguyễn Dự, không phải đều là người quen cũ sao? Còn lại mấy nam nhân con quan trẻ tuổi thì ta không biết, nhưng lại rất thấy quen mắt. Nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, không phải là mấy người ta gặp tại yến hội Đoàn Tu cử hành sao?

Không nhịn được trong lòng thổn thức, nhìn cảnh tượng hôm nay, lại có mấy phần cảm giác lúc xưa. Vậy mà. . . Thân phận mọi người cũng đã khác nhau một trời một vực.

Hàn vương băng sơn vẫn như cũ vẻ mặt băng sơn, chẳng qua không phải là vương gia mà đã một bước lên trời thành hoàng đế. Mà hoa khôi ta đây, cư nhiên trở thành hoàng hậu, mà tất cả mọi người ngồi đây đều biết mặt của ta, mà Hoàng đại nhân, Đoàn Tu lại là ân khách trên danh nghĩa của ta khi còn ở thanh lâu. Cho nên ta cảm thấy. . . mấy nam nhân con quan kia ánh mắt nhìn ta vô cùng mập mờ cùng tò mò.

Nếu nói da mặt dày thì không địch, ta cứ như vậy ngồi đó, một bộ đoan trang hiền thục, tiếp nhận ánh mắt chăm chú của mọi người. Rồi sau đó lại thấy một ánh mắt mãnh liệt dừng trên người ta, chẳng qua lại không giống những người khác, rõ ràng mang theo nhu hòa ấm áp, ta theo bản năng liền nhìn sang. Mới phát hiện nguyên lai Hoàng Anh cũng tới.

Giờ phút này nàng đang ngồi bên Hoàng đại nhân, hướng phía ta nghịch ngợm vẫy vẫy tay. Đôi mắt không tự chủ dịu đi, có cảm giác đồng loại thật tốt, tuy nói nha đầu kia biểu hiện có kiêu ngạo một chút, bất quá nữ tử tính tình như vậy cũng miễn cưỡng coi là đáng yêu.

Theo một câu “Khai tiệc” của Hàn vương, tiệc rượu chính thức bắt đầu. Ta nhìn Hàn vương ở trên đang miễn cưỡng kéo ra nụ cười cũng coi như là hiền hòa ân cần, lại bởi vì thấy cơ mặt cứng nhắc có mấy phần quỷ dị của hắn thì trong lòng âm thầm vui mừng.

Thì ra hôm nay Hứa Từ mở tiệc mục đích chính là giúp Hàn vương lung lạc thuộc hạ, đáng tiếc Hàn vương vẻ mặt co quắp như thế, vốn không thể trở thành hình tượng trong lòng nhân dân.

Nhìn Hứa Từ dựa vào người Hàn vương một bộ nhu tình mật ý nói cười, còn có mấy vị đại nhân bộ dáng đàng hoàng trung hậu mũi nhìn tim, tim nhìn mắt, ta chỉ cảm thấy đang nhìn cuộc đấu không tiếng động giữa thiện và ác trong điện ảnh.

Ngược lại Đoàn Tu ngồi ở vị trí của mình, trong miệng từ từ nhai trái cây mà cung nhân xinh đẹp mang tới, ánh mắt nửa mở, có vẻ rất hưởng thụ. Ta không nhịn được trong lòng cười lạnh, hừ, vớ vẩn, xem Tiểu Lục sau này biết thì thu thập người thế nào! Chỉ sợ dấm của hắn có thể làm cho ngươi chua chết!

Chốc lát sau chính là ca múa biểu diễn. Nhóm mỹ nhân xinh đẹp mặc cung trang giờ phút này từng người một thay nhau biểu diễn. Hoặc đánh đàn hoặc thổi sáo hoặc múa. Mười tám người bắt đầu lần lượt đi ra. Bây giờ ta có thể khẳng định rằng, ánh mắt của nhóm nam nhân đang dừng ở bộ ngực vải vóc khan hiếm cùng đôi chân hở ra ngoài, căn bản sẽ không có người chú ý rốt cuộc các nàng đang hát cái gì hay múa cái gì.

Không lâu sau liền thấy Hứa Từ thân là chủ nhân yến hội đứng dậy, hướng mọi người cười nói:

“Luôn xem ca múa như thế này thì không thú vị. Bổn cung đề nghị, không bằng mọi người chơi một trò chơi có được không?”

Lời vừa nói ra, chậc chậc, mấy phi tử xinh đẹp vừa rồi múa xoay vòng, cùng vị mặc sườn xám kia, ta thật lo lắng bắp chân các nàng sẽ bị vặn gãy. Kết quả ngươi cư nhiên lấy một câu “Không thú vị” xóa đi, sao người ta không tức giận chứ?

Vậy mà nhìn bộ dáng Hứa Từ, rõ ràng chính là người đang được sủng ái. Lúc này, các này chỉ giận mà không dám nói, như vậy, mầm mống chán ghét bắt đầu được gieo từ đáy lòng.

Hứa Từ nói xong, không có tiếng động, không khí đột nhiên tẻ ngắt, nàng không khỏi có chút lúng túng. Cũng vào lúc này, chợt thấy Đoàn Tu giống như vừa đi vào cõi thần tiên mới tỉnh, vừa vỗ tay vừa cười nói:

“Chủ ý của nương nương quá hay, quá hay. Không biết nương nương muốn chơi trò gì?”

Thanh âm của Đoàn Tu chưa dứt, liền thấy nhóm đại nhân phía dưới lúc nãy giống như câm, tất cả gật đầu tán thành nói: “Không tệ không tệ.”

Đến đây, sắc mặt Hứa Từ tốt hơn. Nàng hướng phía Đoàn Tu cảm kích cười một tiếng. Rồi sau đó cặp mắt xinh đẹp lưu chuyển rơi vào người ta, nàng nhẹ nhàng nói:

“Bổn cung gần đây si mê thơ từ, không bằng các vị đại nhân lấy một cảnh làm đề ngẫu hứng phát huy, đều tự mình bình luận một phen, có được không?”

Nghe phía dưới đồng ý, thanh âm của Hứa Từ bắt đầu tăng lên, nàng nhìn chằm chằm vào ta nói:

“Nghe nói hoàng hậu nương nương tài văn chương xuất chúng, không bằng để cho bổn cung cùng nương nương mở màn đầu tiên, như thế nào?”

Đến đây, hôm nay muốn khai chiến sao? Hơi ngẩng đầu lên, khóe môi tạo thành một độ cong ôn nhu, ta nói:

“Vô cùng vinh hạnh.”

Cũng không biết Hứa Từ này nghĩ gì, lần trước so văn thua, lần này liền tiếp tục sao? Đáp lại ngươi cũng muốn dùng trò gian trá. Một người cổ đại như ngươi, cùng lắm trong đầu chỉ có vài giọt mực, mà ta lại đến từ thế kỷ hai mốt, tiếp thu văn hóa Trung Hoa nghìn năm.

Nghĩ đến chỗ này, nụ cười càng sâu hơn, hai mắt ta nhìn nàng, chờ nàng ra đề. Lông mày kẻ đen của nàng nhíu lại, làm như nghiêm túc suy tư một lúc, rồi sau đó đôi mắt xoay chuyển mím môi cười nói:

“Bây giờ là đầu thu, rất nhanh sẽ đến đông chí. Trong hoàng cung “Mai viên” là nơi ngắm cảnh rất được vào mùa đông, không bằng chúng ta lấy mai làm một thủ thơ?”

Nhìn cặp mắt óng ánh của nàng, ta thoải mái gật đầu. Trong đầu liền hiện ra hai thủ thơ kinh điển vịnh mai. Một thủ là Mao gia gia, một thủ là Tô Đông Pha, theo tình cảnh trước mắt của ta, tùy tiện chọn một thủ là được.

Thấy ta gật đầu, Hứa Từ giống như đang thở phào nhẹ nhõm. Rồi sau đó thật nhanh nói:

“Hoàng hậu tỷ tỷ xưa nay so với muội muội cao hơn rất nhiều, như vậy, ván này, để cho muội muội làm trước đi.”

Gật đầu, vẫn là gật đầu. Khóe môi ta lộ ra nụ cười tiêu chuẩn tám cái răng hòa ái dễ gần. Thế nhưng khi Hứa Từ đôi môi hé mở, mềm mại nói:

“Bốc toán tử - Vịnh mai

Phong vũ tống xuân quy,

Phi tuyết nghênh xuân đáo.

Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,

Do hữu hoa chi tiếu.

Tiếu dã bất tranh xuân,

Chỉ bả xuân lai báo.

Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,

Tha tại tùng trung tiếu.” [1]

Nghe câu thơ kinh điển quen thuộc kia thì ta liền rùng mình. Cư nhiên! Lại là một thủ 'Bặc toán tử' của Mao gia gia? Vịnh mai! Thật sao! Cư nhiên đụng thơ! Phản ứng đầu tiên của ta chính là nhìn Hoàng Anh, lại thấy Hoàng Anh hướng ta vẫy vẫy tay, tay trái không ngừng giơ số năm, ta thật muốn đập chết nàng! Thật là không biết yêu thương đồng loại! Thì ra nha đầu này là đồng mưu!

Hứa Từ sau khi đọc xong thơ, toàn trường yên tĩnh không tiếng động, vậy mà một giây sau mọi người rối rít gật đầu vẻ mặt tán dương. Đoàn Tu sau đó tổng kết lại một câu:

“Thơ của nương nương suy nghĩ tinh vi ngụ ý sâu sắc, thường nói, thơ phẩm cho thấy nhân phẩm, như vậy xem ra, nương nương thật đúng là một nữ tử tấm lòng cao thượng!”

Được tài tử đứng đầu đương triều khen ngợi như vậy, cũng không phải là vinh hạnh mà nữ tử nào cũng có thể có được. Hứa Từ hơi đỏ mặt, nói một câu “Đại nhân quá khen.”. Sau đó ánh mắt hướng về phía ta, nhìn ta cười nói:

“Hoàng hậu tỷ tỷ, tới phiên ngươi.”

Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người tập trung vào ta, dương môi nhàn nhạt cười một cái. Ta nói:

“Thủ thơ vịnh mai này của ta, lại có sự khác biệt, phải viết ra trước rồi đọc thì mới hợp ý cảnh.”

Thấy mọi người không hiểu, ta đứng dậy dời chỗ, đi tới phía nhóm cung nhân ở giữa đã chuẩn bị bàn dài, cầm lên bút, chấm mực. Ở trên giấy tuyên thành lưu loát viết một hàng. Sau khi viết xong, lại thổi một cái. Rồi sau đó quay đầu cười nhẹ nói:

“Được rồi, ai muốn xem trước?”

“Hạ thần bất tài, mong có vinh dự đọc đại tác của nương nương.”

Thanh âm ôn thuận vang lên, dĩ nhiên là Đoàn Tu tự cho mình là phong lưu tài tử.

Oh, ta cũng biết sẽ là ngươi! Cầm lên giấy đã viết xong, ta nói:

“Xin mời Đoàn đại nhân.”

Đoàn Tu nhận lấy, cũng vào lúc này, Nguyễn Dự trên danh nghĩa là ca ca của ta, từ lúc vào điện đã buồn bực uống rượu, cũng đứng dậy rời chỗ nói:

“Nhiều ngày không thấy muội muội, vi huynh hôm nay cũng muốn xem xem muội muội tiến bộ đến đâu rồi.”

Kỳ quái, tại sao ta lại cảm thấy giọng nói ôn hòa của Nguyễn Dự lộ ra mấy phần sát khí. Nhíu mày, ta nói:

“Mời huynh trưởng.”

Sau khi nói xong lại lui về phía sau, hai nam tử đều có mấy phần phong lưu kia cầm giấy lên nhìn. Một lúc sau, thấy khóe môi Đoàn Tu nhếch lên. Hắn đột nhiên cúi người xuống hướng ta thi lễ nói:

“Nương nương đại tài! Đại tài! Tại hạ phục sát đất.”

Chút lòng thành, chút lòng thành. . . Nguyễn Dự vẻ mặt vô biểu tình, sau đó khóe môi cũng hơi cong lên, cười nhẹ nói:

“Muội muội quả nhiên tiến bộ rất nhiều.”

Lời vừa nói ra, tầm mắt mọi người đều rơi vào tờ giấy kia, ai cũng duỗi thẳng cổ, tựa như muốn nhìn rõ phía trên tột cùng viết những câu thơ hay thế nào. Ngay cả Hàn vương ngồi ở trên cũng giống như không nhịn được. Lúc này liền nghe thấy thành âm mềm mại của Hứa Từ:

“Bổn cung cũng muốn đọc đại tác của tỷ tỷ.”

Chờ những lời này của ngươi. Từ trong tay Đoàn Tu nhận lấy thư họa, ta bước tới trước Hứa Từ, vẻ mặt vô cùng khẩn thiết nói:

“Kính xin Thục nghi muội muội đọc lên thủ vịnh mai này. Cũng chỉ có thơ thế này, mới có thể hợp với muội muội.”

Hứa Từ nhận lấy, đôi mắt kinh ngạc nhìn ta. Vậy mà vẫn ho khan một cái, sau đó thanh âm phiêu tán trong điện:

“Ngọa xuân (ta ngu xuẩn)

Ngoa mai hưu văn hoa, (ta không có văn hóa)

Ngọa chi hội trung thiên (ta sẽ chỉ làm ruộng)

Ngư vẫn ngoa trạch thủy (muốn hỏi ta là ai)

Ngọa thạch đáp xuân lục (ta là con lừa ngu ngốc)” [2]

Sau khi đọc xong thủ vịnh mai kia, toàn trường im lặng, qua một lúc lâu, mọi người mới phát ra tiếng cười kinh thiên động địa. Đặc biệt Đoàn Tu cười rất khoa trương, cư nhiên cầm quạt ôm lấy bụng cười, đến lúc này, cái gọi là anh tuấn tiêu sái phong độ, tất cả đã mất hết.

“Ngươi!! Ngươi cư nhiên!”

Hứa Từ đọc lại thơ một lần rốt cuộc hiểu ra giận dữ nhìn ta, ánh mắt tràn đầy oán hận, ngón tay chỉ vào ta run rẩy.

“Ta? Ta cái gì?” Cầm lấy tay run rẩy của Hứa Từ, ngạo mạn ghé vào tai nàng nói:

“Lần sau nếu muốn có thơ hay để thể hiện, không cần mang năm trăm lượng mua của Hoàng Anh. Trực tiếp đến chỗ ta đi. Nể tình chúng ta quen biết, ta liền miễn cưỡng giảm giá cho ngươi, bốn trăm lượng liền bán.”

Chậc chậc, nữ nhân thẹn quá hóa giận thật là xấu xí, không thèm nhìn vẻ mặt dữ tợn vặn vẹo của Hứa Từ, ta xoay người trở về vị trí của mình hờ hững ngồi xuống. Vừa ngồi liền nhận được ánh mắt ý vị thâm sâu của Hàn vương, ta cúi đầu xuống, không dám đáp lại.

Cung nhân bên cạnh đang rót rượu cho ta, dùng sức đặt cốc vào tay ta. Ta không nhận. Nàng lại cố ý muốn đưa đến, mở to mắt, liền đối diện với ánh mắt ôn nhu. Diện mạo mặc dù xa lạ, vậy mà không biết tại sao, lại cho ta một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nhân lúc ta đang ngẩn ngơ, người kia lúc đưa rượu đã nhét một tờ giấy nhỏ vào trong tay ta, khẽ nắm lấy, không lộ liễu bỏ vào lòng bàn tay, đợi khi ta kịp phản ứng thì chủ nhân của cặp mắt kia – Qua Tử huynh biến mất thật lâu không thấy, đã sớm không còn ở trong tầm mắt của ta.

Đâu đâu cũng thấy những cung nữ mặc cung trang, dung mạo tương tự. Trong lòng có loại mất mác nhàn nhạt. Nhìn cả điện toàn là mấy đại nhân ngẫu hứng ngâm thơ hoặc khóc gió than mưa, hoặc phong hoa tuyết nguyệt, ta nửa điểm hứng thú cũng không có. Ta đứng dậy, nói với Hàn vương một câu “Thân thể khó chịu, ta cáo lui trước.”

Không quan tâm đến vẻ mặt của hắn, ta xoay người rời đi.

Đi mấy chục bước, không có người nữa, phía trước là một cái đầm trong vắt, còn bên cạnh là một cây liễu, ta đi tới trước cây liễu rồi ngồi xuống, sau đó lấy ra tờ giấy kia, chỉ thấy trong đó viết:

“Xuân Tiêu, tối ngày mười lăm tháng tám, ta sẽ đến đón ngươi, tuyệt không nuốt lời.”

A, đón ta? Thuê một nhóm cao thủ võ lâm tới đây cướp sao? Trong bụng nghĩ như thế, mặc dù quá không thiết thực, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp.

Cầm lên một viên đá nhỏ, rồi sau đó quấn tờ giấy vào một cành liễu.

Cầm hòn đá lên rồi sau đó lập tức quăng vào trong hồ, mặt hồ dấy lên từng vòng sóng gợn, sau đó liền biến mất.

Gió đêm thổi, nhẹ nhàng khoan khoái, ta nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ, cũng lúc này, nghe một giọng nam nói:

“Nương nương đang làm cái gì?”

Trong lòng cả kinh, ta quay đầu lại liền thấy cặp mắt hoa đào của Đoàn Tu. Mới vừa rồi một màn kia, có lẽ đã bị hắn thấy được. Mặc dù hốt hoảng, vậy mà trên mặt ta lại không hề có biểu cảm nói:

“Đoàn đại nhân sao lại không ở trong điện ngâm thơ, lúc này ra ngoài làm gì?”

Đoàn Tu nhàn nhạt đáp một câu:

“Hạ thần cảm thấy trong điện quá mức nặng nề, cho nên lén ra ngoài hóng gió để cho tỉnh rượu.”

Nghe vậy ta cũng cười nói:

“Thật khéo, bổn cung cũng giống Đoàn đại nhân!”

Đoàn Tu hơi hé môi, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi, hắn chỉ nói:

“Đầu thật choáng váng, hạ thần lui trước.”

Nhìn hắn nhấc chân muốn đi, chẳng biết tại sao, ta giống như bị ma quỷ xui khiến mà gọi hắn lại:

“Đoàn đại nhân xin dừng bước.”

Đoàn Tu nghe vậy xoay người lại, ánh mắt khó hiểu nhìn ta:

“Nương nương còn có việc gì?”

Nghe vậy, ta nhẹ nhàng cười nói:

“Đoàn đại nhân, bất luận làm chuyện gì, trước hết chớ vội, nếu đứng, ngàn vạn lần đừng làm chìm thuyền dưới chân mình.”

Đoàn Tu nghe vậy, mắt hoa đào nhìn ta một cái thật sâu, tựa tiếu phi tiếu nói:

“Lời khuyên của nương nương, Đoàn mỗ xin nhận, cám ơn ý tốt của nương nương.”

Nói xong liền rời đi. Ta một mình ngồi ở trên bờ gió lạnh, cảm giác trong lòng dần dần sáng tỏ. Tiểu hoàng đế cứ như vậy đột nhiên biến mất, mà đám hoàng đảng không hề có hành động gì, trong triều gió êm sóng lặng dọa người.

Vương gia khác họ Hàn vương sao đoạt quyền lại thuận lợi đến vậy? Ẩn núp kĩ càng, chỉ sợ là vì hành động sau này.

Mà ta đoán Đoàn Tu phong lưu phóng khoáng là người của tiểu hoàng đế, như vậy xem ra, ta đã đúng.

Ngồi một lúc lâu bên hồ, nhìn sóng lăn tăn, cả người thả lỏng, khi thấy một người ngồi bên cạnh ta khẽ cau mày, lúc này mới phát hiện là Hàn vương, bên tay còn cầm một bầu rượu, mùi rượu xông vào mũi, ta nhìn Hàn vương nói:

“Hoàng thượng, sao ngươi lại tới đây?”

Tay hắn vuốt tóc ta, thanh âm khàn khàn nói:

“Hoàng hậu của ta, tối nay ngươi phải thị tẩm.”

[1] Gió mưa đưa tiễn xuân đi

Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai

Non cao băng đóng chặt rồi

Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần

Tươi nào phải để tranh xuân

Tươi là để báo tin xuân đã về

Tưng bừng đợi khắp sơn khê

Hoa này trong đám hoa kia cùng cười

[2] Mấy câu này và mấy câu trong ngoặc đồng âm, cả đoạn thơ này nói chung để mắng chửi người. Còn tại sao Xuân Tiêu lấy ra để vịnh mai, vì câu hai nghĩa là “Nằm mai lại nghe thấy hoa”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK