• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cao Gia Kỳ nhìn bàn đồ ăn trước mắt liền cảm thấy tâm tình có chút vui vẻ, nhìn Ninh Viên Viên thế nào cũng giống như một đại tiểu thư được cưng chiều, vậy mà có thể dính khói lửa nhân gian

Tuy rằng nấu ăn không có gì lạ, nhưng Cao Gia Kỳ lại khá ít gặp những tiểu thư biết nấu cơm, các cô gái ấy luôn giữ gìn bàn tay thật xinh đẹp mà chơi đàn piano hoặc vẽ tranh, đương nhiên nhìn một cô gái sống trong nhung lụa mà biết nấu ăn thực sự khá ít

Tần Mặc kéo chiếc ghế giúp Ninh Viên Viên, cô không do dự ngồi xuống

Cao Gia Kỳ rất tự nhiên mà gắp thử một món ăn, không tiếc lời khen ngợi:"Chị dâu đúng cô gái đảm đang, có thể làm ra một món ngon như thế"

Ninh Viên Viên tùy tiện cười một cái, hướng về phía Tần Mặc nói:"Món đó chính là anh trai anh làm, vẫn khen ngợi anh ấy một chút"

Cậu ta nghe xong, khoé miệng co rút một hồi. Cái tên có bệnh sạch sẽ kia thực sự có nhiễm khói lửa trần gian mà xuống nấu cơm cho người khác ăn?

Quen biết nhau hơn 20 năm, cậu lại chưa được nhận được cái đãi ngộ như vậy, quả nhiên tình huynh đệ không thể vượt qua được ải mỹ nhân

Tần Mặc không nói chuyện, chỉ trao cho Cao Gia Kỳ một cái ánh mắt, thật sâu, thật lạnh

Cao Gia Kỳ rùng mình một cái, cắm đầu vô ăn cơm

Tần Mặc gắp thức ăn cho vào chén của Ninh Viên Viên, như thường lệ cô gái cũng gắp thức ăn lại vào chén hắn, nhìn hành động này căn bản giữa vợ chồng chính là rất bình thường. Nhưng người đàn ông này chính là Tần Mặc

Cái loại người có bệnh sạch sẽ, tuy rằng không nghiêm trọng nhưng đối với đồ dùng chung chính là cấm kỵ

Nhìn một màn trước mặt, Cao Gia Kỳ tự khắc đổ mồ hôi lạnh

Cậu ta liếm khoé môi khô róc của bản thân, hình ảnh này quá nhức mắt khiến cho một người có tâm lý ổn định như cậu không thể nhìn nổi

Đối với việc này Ninh Viên Viên càng không để ý lắm, ban đầu hẳn là có chút kiêng kị dè chừng nhưng sau đó là cảm thấy khá bình thường

Tần Mặc rũ mắt, tận đáy lòng có một cảm giác ngọt ngào không tên đang ngấm vào trong cơ thể, khoé miệng không tự chủ nhếch lên một đường cong nhỏ

Sau khi ăn xong Cao Gia Kỳ cũng không kì kèo ở lại, nhanh chóng rời đi, mọi chuyện diễn ra đây cũng khiến cậu ta nhìn không nổi, mắt cũng đau, tim cũng đau

______

Tang Trì gõ cửa, tiếng nói Tần Mặc vọng ra:"Vào đi"

Hắn nâng mắt, nhìn về phía sau Tang Trì là một ông lão, tay chống một cây gậy gỗ batoong được chạm khắc tỉ mỉ, trên người là bộ đồ hưu nhàn, trên gương mặt là một vẻ ngoài nghiêm túc

Tần Mặc chớp mắt một cái, chậm rãi đứng dậy, đến dìu ông ấy, thấp giọng hô một tiếng:"Ông nội"

Hắn nhìn về phía Tang Trì, Tang Trì nhận được ánh mắt lập tức hiểu ý lui ra ngoài

Tần Mặc châm trà, cung kính mời ông cụ, giọng điệu hắn nhàn nhạt chậm rãi:"Ông nội, nhớ cháu à?"

"......."

Ông cụ bị cái giọng điệu này của Tần Mặc suýt bị làm cho buồn nôn, nhìn ly trà trong tay cũng thấy ngao ngán:"Cái thằng nhóc chết tiệt này!"

Hắn rũ mắt, lười để ý

Tần Chung mím môi, vẻ mặt mặt bất giác nghiêm lại, vào thẳng vấn đề chính:"Dạo này cháu đang gây khó dễ cho công ty con?"

Người đàn ông nhấp một ngụm trà, hương vị đăng đắng ngấm vào đầu lưỡi, thần sắc bình tĩnh, nhìn ông cụ trước mặt:"Ông nội, ông khiến trái tim đứa cháu trai này đau đớn nha, còn tưởng ông đến đây thăm cháu..."

Vẻ mặt Tần Chung càng lúc càng lạnh, Tần Mặc lúc này cũng lười lãi nhãi, hai chân vắt chéo, chống tay lên cằm, cười một cái nhạt nhẽo:"Sao không nói trắng ra là thì đứa con trai đáng yêu của ngài?"

Tần Chung siết chặt bàn tay, im lặng một hồi lâu, khó khăn nói:"Nó dù gì cũng bác cả cháu, máu mủ ruột thịt..."

Nhìn vẻ mặt ông nội mình, không ông nói hết, hắn chỉ đơn giản nhướn mày:"Ông nội, ông biết người bác cả đáng kính kia là loại người gì, ông nội thực sự muốn bênh vực ông ta?"

Tần Mặc:"Ông nội à, người có 2 đứa con trai, một kẻ thì bất hiếu, kẻ thì bất tài, đây đều cặp anh em hoàn hảo, ông nói thử xem?"

Ông cụ chỉ thấy trên gương mặt cháu trai mình có bao nhiêu châm biếm cùng bao nhiêu khinh thường, là ông dạy con không tốt, đã làm khổ sở cả Tần gia này

Tần Mặc mặc kệ ông có suy nghĩ gì, ngón tay thon dài gõ gõ trên lớp da xa xỉ của chiếc ghế sofa, ánh mắt hiện ra tia tà khí nhỏ, lại lãnh lẽo đến tận xương:"Ninh Viên Viên tùy rằng mọi việc trước đây đều không để bụng, nhưng mà... Cháu để ý nha, cháu chính là loại người thù dai, lòng dạ hẹp hòi"

"Nếu không phải vì nể mặt ông, người nghĩ bọ họ vẫn còn có lảng vảng như cô hồn trước mặt người?"

Tần Chung nghẹn họng:"......"

Tần Chung:''Nào có đến mức đó"

Tần Mặc cảm thấy buồn cười

Đến khi ông cụ muốn rời đi, Tần Mặc rất tốt bụng nhắc nhở:"Ông nội, chúng ta xưa nay làm ăn chân chính, nếu như trong nhà lại có người thực sự làm ăn phi pháp, chúng ta cứ theo pháp luật mà xử lý. Không thể vì tình thân mà bỏ qua cho kẻ có tội?"

Tần Chung chống gậy, ngón tay siết chặt đến phát đau, chỉ cảm thấy mệt mỏi

Đứa nhỏ này, từ nhỏ đã trầm tĩnh ít nói, khi lớn lên lại vô tình tàn nhẫn như vậy, trong nhà lại không có ai như thế. Nhưng đứa trẻ này là người xuất sắc nhất, được chính ông từ nhỏ mà đào tạo

Tần Mặc dìu ông cụ, cười như không cười nói:"Người cũng không còn trẻ nữa, cũng nên yên ổn mà hưởng lạc tuổi già, còn có ___"

Vẻ mặt người đàn ông trở nên tà mị, cười một cách thiên chân vô tà:"Những thứ này cứ để cho thế sau bọn cháu lo là được, ông nội không cần phải nhọc lòng"

Sau khi ông cụ rồi đi, Tần Mặc đứng trên tầng cao nhất của toà nhà nhìn xuống, chiếc màu đen Rolls Royce màu đen vút đi nhanh trong sương tuyết

Bàn tay hắn đút vào túi quần, ánh mắt không giấu được sự lạnh lẽo

Cái quái gì chứ?

Nhiều năm qua ông nội vẫn luôn giữ chuyện đó trong lòng, vì cái thứ gọi là cặn bã kia mà gây ra tranh cãi với hắn?

Tần Mặc thực sự không hiểu nổi

Mày cau lại, mắt nhắm chặt

Đầu đau như muốn nổ tung

Tần Mặc đều giống như mọi người, chỉ hắn căn bản trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác, không phải như những thiếu gia công tử kia mà sống trong sự cưng chiều, tuổi thơ chỉ toàn nhìn thấy đôi mắt mẹ đó hoe, trốn trong một góc phòng mà khóc thút thít

Đơn giản như thế, hắn cũng chỉ bày ra một vẻ mặt châm chọc

Rõ ràng là có thể cứu lấy được bản thân, tại sao lại chọn cách ở lại?

Có thể năm lần bảy lượt chọn hạnh phúc riêng cho mình tại sao lại phải đâm đầu vào cái thứ mơ hồ kia?

Nhiều năm qua hắn sống như một tên thần kinh, đối với mọi người chỉ đơn giản như nhìn một vật thể biết di chuyển, cho dù bản thân có thấp hèn đến mức nào cũng sẽ không bao giờ cúi đầu. Hắn biết tính tình mình xưa nay đều không tốt

Trong khoảng thời gian này, Tần Mặc hiếm khi cảm thấy dễ chịu như vậy

_____

Vẻ mặt Ninh Viên Viên chăm chú, ngón tay thon dài xinh đẹp cầm lấy một quân cờ, áp đảo một nước đi

Diệp Phù Tru nhìn đường đi của cô, khoé nở ra một nụ cười nhạt:"Cháu đây là muốn ông già này một lần nữa chiến thắng?"

Mồ hôi hột đổ xuống, ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào con cờ kia, bộ cờ tinh xảo từ thời Trung cổ, con cờ được làm bằng đồng màu bạc, khác với những quân cờ cô thường thấy

Tính đến nay cô đã thua tận 4 tận bốn ván

Cái gì chứ? Chỉ là chơi cờ mà thôi, đâu phải bắt cô ra chiến trận

Thắng thua không quan trọng, nhưng mà thua thì lại khóc

Ninh Viên Viên dùng những kinh nghiệm hơn 30 năm cuộc đời mà suy nghĩ đường đi nước bước

"Cạch"

Một thanh âm mở cửa khiến lí trí cô được về

Diệp Phù Tru hướng đến cười một tiếng:"Diệp Phàm về rồi à?"

Cô lập tức nhìn đến đến bóng dáng một người đàn ông đứng ngoài cửa, người đàn ông quân trang chỉnh tề, gương mặt tinh xảo nhưng lạnh nhạt, đôi đồng tử đen nhánh thâm thúy, môi hơi mím lại

Khi chạm tới ánh mắt của cô Diệp Phàm khẽ sững sốt, giống như không giấu được sự kinh ngạc

Ninh Viên Viên cẩn thận đánh giá người trước mặt

Trong kí ức của nguyên chủ, anh ta có vẻ khá mờ nhạt, dòng khí ức chậm rãi ùa về khiến cô có chút đau đầu

Diệp Phàm...

Họ Diệp?

Không đợi cô nghĩ ra, Diệp Phù Tru đã lên tiếng:"Nào, Viên Viên, mấy năm không gặp đến cả anh họ con còn nhận không ra?"

Ninh Viên Viên thoáng kinh ngạc, lại về phía anh ta lần nữa. Nhưng khi chạm tới, ánh mắt Diệp Phàm có chút dịu lại, giống như bộ dáng lạnh nhạt ban nãy dường như chỉ là ảo giác

Cô nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn Diệp Phàm cười một tiếng:"Anh họ"

Giọng điệu khách khí lại xa lạ, chỉ một cái chào lịch sự ngắn ngủi. Diệp Phàm mím chặt môi, ánh mắt không giấu được tia u ám

Diệp Phù Tru nhận ra được bầu không ngượng ngùng giữa hai anh em bọn họ, trong lòng thầm thở dài. Ông ôn hoà nhìn cháu trai cháu gái, hướng mắt về phía Diệp Phàm:"Tiểu Phàm Phàm đến đây, em họ con vừa về, đi lâu như vậy khó khăn lắm mới gặp mặt, Phàm Phàm ốm đi không ít"

Bàn trà hình tròn bốn cái ghế, Diệp Phàm ngồi cạnh Diệp Phù Tru, đối diện với cô

Ninh Viên Viên không hiểu vì sao người anh họ này luôn nhìn cô kỳ lạ như thế, kí ức ngắn ngủi, lại không rõ quan hệ của bọn như thế nào, cô không dám làm bừa

Chỉ có thể lịch sự chào lại

Diệp Phàm nhìn bàn cờ dang dở trước mặt, chậm rãi chỉ vào quân của Ninh Viên Viên:"Đi nước này, kéo đến đây"

Giọng nói có khàn khàn lại ấm áp, trong trẻo lại dịu dàng

Tựa như có ma lực hấp dẫn, Ninh Viên Viên ngoan ngoãn thuận theo

Nhưng nhìn đến một màn trước mặt, đôi mắt cô sáng lên:"Ông ngoại, đảo ngược tình thế rồi"

Diệp Phù Tru khẽ cười, đánh ánh mắt về phía cháu trai:"Nha? Như này thực gian lận, ông già này có bao giờ thắng được cháu?"

Diệp phàm cong môi, nhún vai tỏ vẻ

Sau đó Ninh Viên Viên nhờ sự trợ giúp từ Diệp Phàm, cô đã thắng trận đầu tiên

Cô vươn vai, hướng ngón cái với Diệp Phàm:"Anh trai, thực lợi hại!"

Diệp Phàm thoáng sững sốt, nhìn tới đôi mắt xinh đẹp kia cong cong, khi cười lên lại có núm đồng tiền khả ái, dáng vẻ xinh đẹp rực rỡ như đoá hoa hướng dương đầy sức sống

Không biết vì, anh lại cảm thấy có chút vui vẻ, môi nhếch lên một đường cong nhỏ:"Ừm"

Ninh Viên Viên không quan tâm Diệp Phàm có phản ứng hay không, cô đấm chìm trong sự chiến thắng nhỏ nhoi, là một kẻ hiếu thắng, bị thua liên tục mấy trận như thế không phải là muốn ghét bỏ cô hay sao?

Diệp Phù Tru:"Lần đi Tân Cương này, có thu hoạch được gì không?"

Anh ta chỉ hơi gật đầu, nói:"Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là gặp không ít tội phạm buôn bán ma túy"

Ông cụ thở dài:"Chú ý sức khoẻ một chút, còn cả phải giữ gìn an toàn cho bản thân"

Diệp Phàm rũ mắt, thấp giọng:"Vâng ạ"

Bộ đồ rằn ri trên người anh chỉnh tề, toát ra phong thái uy nghiêm của người lính, cao ngạo lại tự phụ

Diệp Phù Tru rót một tách trà đưa đến cho Diệp Phàm, sau đó lấy một dĩa bánh ngọt hướng đến cho Ninh Viên Viên

"Cám ơn ông ngoại!"

Ông cụ cười lên:"Quả nhiên vẫn là công chúa nhỏ, trưởng thành rồi vẫn đáng yêu như vậy"

Ninh Viên Viên hai ửng hồng

Nha, cô không phải là công chúa nhỏ, cô chính là bà cô già a...

Diệp Phù Tru:"Lần sau còn đi nữa không?"

Diệp Phàm lắc đầu:"Sau lần này hẳn là được nghỉ ngơi một thời gian, sau đó cử những tân binh khác đi kiểm tra"

Ninh Viên Viên nghe nghe, có chút hiểu, rồi có chút không, lại thấy chán đến mức hai mắt muốn dính lại

Trong kí ức của nguyên chủ, Diệp Phàm khá rất mờ nhạt, dường như cô cố gắng đào sâu bên trong thì đầu càng đau đến muốn nổ ra

Ngoài ra, Diệp Phàm chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, lại chưa từng được ai nhắc đến, giống như anh ta chỉ một người qua đường không có giá trị trong tuyến tình cảm của nam nữ chính

Ninh Viên Viên nhâm nhi miếng bánh, không quan tâm lắm

Đến khi cô sắp rơi vào trạng thái chu công, Diệp Phù Tru đứng dậy, đấm đấm cái đau nhức của mình, vỗ vai Diệp Phàm:"Hai đứa ngồi nói chuyện, ta muốn nghỉ ngơi một chút, già rồi, ngồi lâu sẽ không thoải mái"

Đến khi ông cụ biến mất ở góc khuất, Ninh Viên Viên mới kịp phản ứng nhìn người đàn ông trước

Cả hai đều rơi vào an tỉnh đến dị thường

Anh họ của nguyên chủ, cô lại không biết ứng xử như thế nào, ngoài trừ nhìn nhau như thế

Diệp Phàm thở dài, nhìn cô gái nhỏ trước mắt, phá vỡ cục diện yên tĩnh này:"Mấy năm nay em vẫn khỏe chứ?"

Ninh Viên Viên:"Vẫn rất tốt"

Anh lại tự rót cho bản thân một tách trà, nhìn màu sắc trong ly, mày người đàn ông khẽ cau lại, đôi mắt chậm rãi rũ xuống, sống mũi cao thẳng tạo ra một cái bóng trên gương mặt

"Mấy năm nay anh ít khi về nhà, nhớ lúc nhỏ, Ninh Cảnh Thiên đều dắt chúng ta đi chơi, nháy mắt... Những kí ức đó đều chìm trong quá khứ"

Ninh Viên Viên giật mình lòng, ngón tay siết chặt lại đến trắng bệch. Gương mặt người đàn ông nhu hoà, khi chìm đắm trong hồi ức sắc mặt hiện lên tia nuối. Giống như mọi chuyện trước đối với hắn chính là hồi ức đẹp nhất

Cô yên lặng, hàng rũ xuống, lắng nghe từng thanh âm xung quanh, tạp âm truyền vào tai, thanh âm lá cây xào xạc, không khí trong lành mát mẻ, mang lại cảm giác cổ xưa, khiến tâm tình người ta có thanh thản nhẹ nhõm

Đáng tiếc là cô không có tâm trạng thưởng thức, mọi thứ đều giống như một cậu chuyện đều bị xáo trộn

Ninh Viên Viên có chút sợ hãi, từng nhân vật chưa từng được nhắc đến đều xuất hiện một cách vô lý, mọi thứ giống hệt như được sắp xếp sẵn, nói đúng hơn là giống như được định đoạt

Cô cảm thấy hiệu ứng cánh bướm chính là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, làm thay đổi mọi thứ đến mức khiến cô suýt nữa quên mất mình chỉ là một nhân vật hư cấu trong một cuốn sách

Lại nhìn đến gương mặt xa lạ kia

Dòng kí ức mờ nhạt khiến cô không biết người trước mặt là ai, vừa xa lạ vừa quen thuộc

Nhưng cô càng không phải là nguyên chủ, mọi kí ức tốt đẹp gì đó mà họ trải qua đối với cô giống như một câu chuyện mơ hồ, lại càng không có tâm trạng quay về quá khứ

Tốt nhất là nên im lặng

Diệp Phàm thấy sắc mặt cô đều phức tạp, trong lòng cũng không có chút ngoài ý muốn, ngược lại thầm khẳng một sự thật trong lòng:"Được rồi, không muốn nghe cũng không sao, cũng đã đến giờ trưa rồi, em có muốn ở lại ăn cơm không?"

Ninh Viên Viên hơi chớp mắt, cuối cùng biện một cái lí do từ chối:"Không cần đâu, không làm phiền mọi người, em còn có việc phải làm"

Thấy cô cũng tỏ ý không muốn ở lại, Diệp Phàm không cưỡng cầu, chỉ gật đầu một cái:"Thôi được, anh đưa em về"

Nói xong liền lập tức xoay đi, Ninh Viên Viên không kịp từ chối, lập tức chạy đến:"Anh họ, không phiền phức vậy đâu, em có thể tự về được... Á!"

Tuyết phủ đầy sân, Ninh Viên Viên không cẩn thận lập vấp phải cục đá lớn chôn trong tuyết, mắt thấy mặt sắp đáp xuống đất, Ninh Viên Viên lập không còn lưu luyến thế gian, mặc người phó thác

Không kịp đợi cô trăn trối, cánh tay lập tức bị nắm lấy, Diệp Phàm nhẹ nhàng tiếp lấy được cô, sau đó kéo lại

Ninh Viên Viên khoé miệng run rẩy, không đợi cô nói lời cảm ơn, bên tai truyền đến tiếng bước

Cô nghiêng đầu nhìn lại

Đập vào mắt cô là một người đàn ông có gương mặt tuấn mỹ ôn nhu, mặt mày tinh xảo như hoạ, trời sinh có nước da trắng đẹp đẽ, có lẽ vì trời lạnh, sắc mặt có chút trắng bệch

Đôi mắt đào hoa phong nhã lại lãnh khốc, cười như không cười, một thân đen từ đầu đến chân

Duy nhất chiếc khuyên tai màu đỏ kia có chút chói mắt

Ninh Viên Viên cơ thể đột nhiên bất động, cảm thấy có lạnh lẽo truyền vào, môi mím chặt lại

Ánh mắt Tần Mặc nhìn chằm chằm vào cánh kia, tư thế người đàn ông kia có chút thân mật với cô gái, đồng tử hổ phách thâm trầm, lại lạnh lẽo như như băng sương ngàn năm. Ninh Viên Viên cảm thấy chân mình đóng băng, một cổ sợ hãi không biết từ đâu, theo bản năng hơi dãy dụa cánh tay, sau đó nói cảm ơn với Diệp Phàm. Lại giống hệt như con mèo nhỏ chạy đến với chủ nhân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK