Phong Dã cao, hắn lười biếng dựa vào thân xe, dù không đứng thẳng như cũ nhưng vẫn cao hơn Lạc Uẩn nửa đầu.
Phong Dã cụp mắt nhìn cậu, cố ý dùng giọng điệu lưu manh, ngón tay chống phần má bị hôn trên mặt.
“Cậu nhanh quá đấy, con trai mà nhanh như vậy là không tốt đâu.”
Lạc Uẩn bị nghẹn, vẻ mặt quẫn bách, cậu nhỏ giọng lầm bầm: “......Tôi không hề nhanh.”
Cậu không hề tự tin khi nói câu này.
Phong Dã hiểu vì sao Lạc Uẩn lại chột dạ, hắn xoè tay ra lắc hai cái trước mắt Lạc Uẩn, âm giọng trầm thấp gợi cảm.
“À, cậu không hề nhanh.”
“Trước đó tôi tốn bao lâu nhỉ, cậu không nhớ chút nào luôn á? Sao trong trí nhớ của tôi cậu nhanh lắm mà.”
Môi Phong Dã cong lên, nhớ lại Lạc Uẩn phóng thích trong tay hắn.
Mỗi hơi thở đều quyến rũ người ta như thế, khuôn mặt trắng sứ hồng lên, đôi mắt long lanh vô cùng.
Khiến hắn nhìn một lần là có thể cướp mạng đi mất.
Alpha có cảm giác tồn tại vô cùng lớn, đặc biệt là khi nói đến phương diện này.
Còn đang ở trên đường cái mà!
Lạc Uẩn cảm thấy quẫn bách, có chút tính tình bị chọc tức, cậu bất chấp tất cả mà hừ một tiếng.
“Đó là tại tôi không có kinh nghiệm đó chứ? Sau này tôi chắc chắn có thể kiên trì vô cùng lâu. Nói nữa, nếu là tôi giúp cậu, lần đầu tiên không chừng cậu đã.....”
Lạc Uẩn ngước mắt, mím môi, cẩn thận nói: “Không chừng chỉ có vài giây thôi đấy.”
Phong Dã nở nụ cười, hắn ngả ra sau, nắm lấy tay Lạc Uẩn vừa ngắm vừa vuốt ve.
Ngón tay tinh xảo chỉ có màu trắng và hồng nhạt, do làm bài tập trong thời gian dài, mặt trong của ngón giữa ở bàn tay phải có vết chai mỏng, không xấu, trái lại qua vết tích này, Phong Dã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lạc Uẩn nghiêm túc làm bài tập và vẻ đẹp tri thức ấy hấp dẫn người ta bao nhiêu.
Đó là hình ảnh chỉ cần nhìn là có thể làm tâm trạng nóng nảy của hắn dịu xuống.
“Đúng vậy, không chừng tôi có vài giây thật đấy, dù sao cũng là cậu giúp tôi, sao tôi có thể không kích động được chứ?”
Nụ cười trên khóe môi Phong Dã càng tươi hơn, lưu manh nói: “Nếu lúc đấy nhanh thật, xin bạn trai thông cảm nhé, mấy lần để tôi có kinh nghiệm là ổn rồi.”
“......” Lạc Uẩn mất tự nhiên thu tay lại, “Ai muốn làm nhiều lần chứ, đồ biến thái.........”
Phong Dã cười cậu, ngả người về trước, cúi đầu để tầm mắt mình ngang bằng với đôi mắt Lạc Uẩn.
“Vậy lớp trưởng có muốn hôn tên biến thái này không? Nếu cậu không hôn tôi, tôi biến thái với cậu thật đấy.”
Nói rồi, Phong Dã nắm tay Lạc Uẩn đặt nhẹ lên môi mình: “Hôn ở đây này.”
Lông mi Lạc Uẩn run loạn.
Cậu cảm thấy mình bị Phong Dã đè ép hoàn toàn.
Trong lòng nghẹn một hơi, hôn một cái thôi mà?
Ai sợ ai.
Lại nói, Phong Dã là Alpha ngốc như thế, còn nghe lời cậu, giờ bày đặt ra dáng đẹp trai đúng thật là hù người.
Hù cậu đến mức suýt quên mất dáng vẻ ngốc nghếch của Phong Dã.
Mỗi lần ríu rít trong lòng cũng chẳng có khí thế như vậy.
Suy nghĩ cẩn thận hết thảy, Lạc Uẩn nghĩ thông suốt, nhìn thì A nhưng mà nếu nói không với hắn, hắn vẫn là cừu con ngoan ngoãn thôi.
Lạc Uẩn hơi chần chừ rồi nâng tay phải lên, hơi vòng qua cổ Phong Dã kéo về phía trước.
Phong Dã chỉ cảm thấy có làn da ấm áp chạm vào cổ, tuyến thể bị đè nhẹ xuống. Hắn chưa kịp phản ứng, chóp mũi đã ngửi được mùi hoa ngọt thanh, trước mắt là ngũ quan tinh xảo phóng đại của Lạc Uẩn.
Cậu dùng sức tạo một cái dấu trên môi hắn.
Còn cố ý liếm một cái.
Đôi mắt hóa thành độ cong của vầng trăng non, trong đôi mắt sáng trong hiện lên chút xảo quyệt.
Phong Dã hé môi, muốn hôn kiểu môi răng lẫn lộn, càng tiến sâu hơn. Chỉ là mới hơi hé, người trước mặt đã lùi lại.
“Hôn xong rồi nhé.” Lạc Uẩn nói, “Hôn miệng.”
Một nụ hôn đơn giản trong sáng, còn chưa đến mức lướt qua rồi dừng lại. Yết hầu Phong Dã trượt xuống, cảm thấy còn chưa đủ.
“Tôi còn chưa kịp.......nếm vị mà.” Phong Dã do dự nói, thử ôm eo Lạc Uẩn, hắn cúi đầu muốn thân thiết hơn.
Môi lại bị ngón tay Lạc Uẩn đè lại.
“Cậu muốn hôn thì hôn hở?” Lạc Uẩn chớp chớp mắt với hắn.
Vẻ đẹp lạnh lùng dưới ánh trăng không chút tỳ vết.
Tim Phong Dã đập không ngừng.
Lạc Uẩn bổ sung thêm: “Lễ vật cảm ơn cậu đưa tôi về đã cho cậu rồi đó. Tôi lên trên đây, cậu về nhớ chú ý an toàn, mai gặp nhé.”
“.........” Phong Dã ngây người, ngón tay còn giữ lại chút ấm áp.
“Nhưng mà.... Bên nhau rồi, không phải nên cho tôi hôn, ôm tùy thích hở?” Phong Dã cực kỳ ấm ức.
Trong giọng nói có chút không phục, hắn ôm Lạc Uẩn, vùi đầu vào vai cậu, nghiêng đầu hôn lên vành tai Lạc Uẩn.
Hắn dùng giọng điệu cầu xin, thật sự không muốn chịu ấm ức nói: “Một chút xíu đó làm sao đủ chứ, ít quá mà.”
Lạc Uẩn bị dáng vẻ này của Phong Dã chọc cười.
Một Phong Dã cực ngầu, một Phong Dã ra vẻ đáng thương với cậu.
Cậu đều thích.
Lạc Uẩn tỏ vẻ nghiêm túc nói:”Bây giờ tôi nói lần sau rồi hôn, cậu có nghe không?”
“........” Phong Dã nghiêng đầu, nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Lạc Uẩn, trong giọng nói chứa sự cưng chiều và bất đắc dĩ: “Nghe chứ, cậu là vợ tôi, không nghe cậu thì nghe ai.”
Lạc Uẩn bị hắn làm cho vui vẻ, hôn một cái lên má Phong Dã: “Vậy cậu ngoan một chút, cậu ngoan thì lần sau tôi sẽ hôn cậu.”
Phong Dã dùng tay bụm mặt, khẽ nói: “Ừm, tôi sẽ ngoan.”
Cho đến khi bóng dáng Lạc Uẩn biến mất trong khúc quanh của tiểu khu, Phong Dã cảm nhận dư vị còn lại của nụ hôn vừa rồi, sau đó mới nổ máy, quay đầu xe.
***
Hai người không hề biết vừa rồi Đường Tê xuống lấy hàng chuyển phát nhanh đã nhìn thấy tất cả.
Do sắp đi nước D, Đường Tê biết trong lòng Lạc Uẩn vẫn luôn khúc mắc.
Từ lần Lạc Uẩn bảo rằng bà thiên vị, bà đã nghĩ lại những việc trước kia mình làm sai.
Thiệt thòi cho Lạc Uẩn quá nhiều, nhất thời, Đường Tê không biết phải làm sao để bù lại.
Vừa rồi ở nơi nhận hàng*, bà nhận được cuộc gọi của cô Nhậm.
*trạm tân binh:菜鸟驿站: mình hiểu là nơi nhận hàng nhưng mà không biết tên nó là gì ý:
Danh Sách Chương: