• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả kiểm tra rất nhanh đã có.

Giống như Lăng Ý Tuyết đoán, độ xứng đôi 99,99%. Phong Dã không chỉ có thể thay thế thuốc ức chế đặc hiệu, quan trọng là theo tần suất gia tăng tiếp xúc thân mật, pheromone của Phong Dã còn có thể giúp Lạc Uẩn phân hoá.

Lăng Ý Tuyết: “Theo tôi được biết, hai người vốn là bạn cùng bàn?"

Mới vừa trải qua suốt năm phút "trị liệu", mặt hai người vẫn còn hồng, bọn họ đồng thời gật đầu.

Lạc Uẩn: “Vâng ạ, từ học kỳ một vẫn luôn ngồi cùng bàn, vì...."

"Bởi vì thành tích hạng nhất đếm ngược của con tôi sét đánh cũng không động?" Lăng Ý Tuyết cười tiếp lời cậu.

Yên lặng bị khinh bỉ - Phong Dã: "...."

Phát hiện mũ Lạc Uẩn còn nhét trong áo, hắn thuận tay kéo ra.

Vết thương ở gáy cơ bản đã khỏi hẳn, không cần dùng băng gạc nữa. Trên da thịt tuyết trắng có một dấu răng nhạt tỏ rõ chuyện hắn làm ngày đó.

Phong Dã liếm môi dưới, lặng lẽ nhìn môi Lạc Uẩn, khoé miệng cậu đỏ bừng, khiến người ta không tự chủ được nhớ lại xúc cảm mềm mại đó.

Còn cả lúc kết thúc, hắn hôn mu bàn tay, trong mắt Lạc Uẩn đầy kinh ngạc.

Có chút ảo não, mặt mày lộ ra chút ít bực bội. Hắn biết nếu không phải có cơ hội này, hắn căn bản không có cơ hội tiếp xúc với Lạc Uẩn như thế.

"Cũng tốt, ngồi cùng bàn thì tiếp xúc sẽ thường xuyên hơn." Lăng Ý Tuyết cầm tờ kết quả trên bàn cho hai người xem.

"Sau này hai người cố gắng ở cùng nhau nhiều chút, thời gian càng dài, pheromone của Phong Dã càng có lợi với cháu."

"Nếu có thể tiếp xúc thân mật như vừa nãy, vậy càng tốt hơn."

"Giống như vừa rồi?" Lông mi Lạc Uẩn nhẹ chớp: "Ý chỉ ôm và hôn môi ạ?"

Lăng Ý Tuyết gật đầu khẳng định: "Ngoại trừ ôm hôn, hiệu quả tốt nhất vẫn là đánh dấu tạm thời và đánh dấu hoàn toàn."

Đánh dấu hoàn toàn quá xa lạ đối với học sinh, quá xa vời, nhưng Lạc Uẩn và Phong Dã đều biết cái gì là đánh dấu hoàn toàn.

Hai người đối mắt lại vội vàng rời mắt đi.

"Đương nhiên, hai người không có khả năng đánh dấu hoàn toàn. Nếu không muốn hôn thì bình thường có thể chơi với nhau, mặc quần áo Phong Dã, tốt nhất là áo khoác mới qua vận động, dắt tay nhiều một chút, ôm cũng có thể trị liệu, chẳng qua hiệu quả sẽ kém."

"Cách thời gian tốt nghiệp còn một năm, thời gian hẳn là còn kịp, lát nữa tôi viết tên thuốc cho cháu."

Lạc Uẩn đón lấy đơn thuốc rồi xuống sảnh lớn tầng 1 lấy thuốc.

Người đi rồi, Phong Dã mới hỏi: "Ba, cách trị liệu là như vậy thật ạ? Ba đừng có cố ý...... cố ý nói vậy để trợ công."

Dám nghi ngờ y đức của anh, Lăng Ý Tuyết cắn chặt răng, nhịn xuống ý nghĩ đập bẹp Phong Dã.

Anh đỡ mắt kính: "Là thật, chắc là con may mắn đấy. Con là Alpha có độ xứng đôi 99,99%, nếu không....con biết rồi đó."

Sao hắn có thể không biết chứ?

Nghĩ đến cảnh đổi Alpha khác ôm ôm ấp ấp với cậu, Phong Dã quả thực muốn tức chết.

"Chẳng qua ba ba cho con một kiến nghị." Thái độ Lăng Ý Tuyết nghiêm túc như là đang nói một chuyện vô cùng quan trọng.

Phong Dã ngồi xuống ghế, lười nhác nói: "Nói đi, nghiêm túc vậy làm gì ạ?"

"Con thích Lạc Uẩn, bởi vì bệnh mà không tránh khỏi phải tiếp xúc tứ chi." Lăng Ý Tuyết nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: "Vậy con không định thẳng thắn với cậu ấy hả?"

Phong Dã không hiểu câu này lắm, hắn nhăn mày: "Thẳng thắn? Ý là tỏ tình hả? Trước mắt con không có ý định này."

Ánh mắt người nói hơi hoảng, Phong Dã cũng không phải người trì độn, so với bạn cùng bàn, bạn học, quan hệ của hắn với Lạc Uẩn tiến bộ vượt bậc, nhưng muốn nói thích thì mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu.

Lăng Ý Tuyết lắc đầu: Không không không, ý của ba là con phải thẳng thắn với cậu ấy chuyện khi giúp cậu ấy trị liệu, trong lòng con sẽ không nhịn được suy nghĩ."

"Dù sao con cũng không phải không mang theo mục đích gì mà giúp cậu ấy trị liệu, phải không?"

"Về phần chuyện con muốn nói là vì thích cậu ấy, hay là vì chịu ảnh hưởng của độ xứng đôi cao, đây là chuyện của con."

"Tóm lại, con phải cho thấy không phải con không sao như biểu hiện, trong quá trình tiếp xúc tứ chi, con cũng sẽ suy nghĩ rất nhiều."

Đôi mắt Phong Dã vẫn còn mơ hồ, Lăng Ý Tuyết nói tiếp: "Ví dụ như con sẽ muốn hôn cậu ấy, sẽ không nhịn được muốn ở gần cậu ấy."

"Tóm lại không thể mượn cơ hội trị liệu dung túng cho suy nghĩ lưu manh của mình, Lạc Uẩn phải có quyền được biết."

Phong Dã hiểu một chút, lại có chút không hiểu.

Cả người như lạc vào sương mù, trong trạng thái cái hiểu cái không.

Cửa phòng bị gõ, Lạc Uẩn xách túi thuốc trở về. Cậu cố ý dặn Lăng Ý Tuyết, hy vọng anh đừng nói chuyện cậu sinh bệnh cho mẹ, dù sao bây giờ cũng sẽ từ từ khỏi hẳn, cậu không muốn vì chuyện này mà tăng phiền muộn cho Đường Tê.

Lăng Ý Tuyết hiểu suy nghĩ của cậu: "Được thôi, nhưng mà cũng thật tốt, bệnh của cháu và em gái đều có thể chữa khỏi."

"Bệnh của em gái cháu có thể chữa khỏi ạ?" Lạc Uẩn kinh ngạc, kỹ thuật chữa trị trước kia không đạt tiêu chuẩn, bệnh của Lạc Vân thuộc về loại trị ngọn không trị gốc.

"Ừ, cô Đường còn chưa nói cho cháu biết à?" Lăng Ý Tuyết nói, "Có khả năng hai ngày nữa sẽ đi, nước D bên kia đã xác nhận rồi."

Lạc Uẩn mơ màng gật đầu, tuy là không hiểu hết nhưng Lạc Vân có thể khỏi hẳn là tin tốt với cậu.

"Cảm ơn bác sĩ." Cậu gật đầu cảm ơn rồi xách theo túi thuốc rời đi cùng Phong Dã.

Khi vào thang máy cùng Lạc Uẩn, Phong Dã còn đang nghĩ chuyện thẳng thắn với cậu.

Lạc Uẩn: "Hôm nay cảm ơn cậu đến cùng tôi, tôi sẽ ngồi xe về, thứ hai gặp nhé."

Phong Dã làm thủ thế "OK": "Hẹn gặp lại."

***

Buổi chiều, Lạc Uẩn ôm sách đi thư viện, lại từ thư viện đi ra, trời đã tối.

Trên đường về, Lạc Uẩn nhớ trong nhà từng mở một thẻ ngân hàng cho cậu.

Nghe ba mẹ nói, tiền mừng tuổi từ nhỏ đến lớn của cậu đều ở trong đó, còn có cả phần thưởng sau khi thi xong nữa.

Tuy là bọn họ không phải gia đình đặc biệt giàu có, nhưng nhiều năm như vậy, tính tính chắc tầm mấy vạn nhỏ.

*1 vạn ( 10 000) = 34.332.780,45 VNĐ

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lạc Uẩn thả lỏng hơn một chút. Những việc liên tục xảy ra trong thời gian này khiến người trở tay không kịp, phân hoá thành omega, sinh bệnh và chuyện Phong Dã thích cậu, còn cả trị liệu sau đó.

Nếu không thiếu tiền, không bằng cậu bớt thời gian phụ đạo cho Phong Dã, cũng coi như giúp đỡ lẫn nhau, không thì cậu sẽ cảm thấy mình đang lợi dụng Phong Dã.

Tuy rằng Phong Dã từng nhấn mạnh là không ngại, nếu không phải thích cậu, theo tính cách Phong Dã chắc chắn sẽ không đồng ý loại chuyện phiền phức này.

Đang ngang qua siêu thị dưới lầu, Lạc Uẩn dừng lại rồi đến khu ăn vặt mua một túi kem ốc quế nhỏ dạng kẹo bông gòn.

Lạc Vân thích ăn đường, Đường Tê sợ em ăn nhiều quá răng sẽ không tốt nên rất nghiêm khắc ở phương diện này.

Mấy hôm trước, Lạc Vân làm bài kiểm tra trong lớp, môn toán vậy mà đạt tiêu chuẩn.

Cô nhóc nhảy nhót ôm đùi cậu, ngẩng mặt nói: "Anh, có thể khen thưởng cho Vân Vân kẹo bông gòn không ạ?"

Đường Tê cười em: “Mỗi lần anh con tròn điểm cũng không muốn ăn đường, bây giờ con mới đạt tiêu chuẩn đã như thế rồi à?"

"Nhưng mà con tiến bộ nha, lần trước kiểm tra mới được có 34 điểm thôi." Khuôn mặt Lạc Vân đỏ bừng, nói ngượng ngùng.

Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn hạng nhất, em cũng không thấy ba mẹ thưởng cho anh.

Cô nhóc hết sức mất mát, Lạc Uẩn bế em lên an ủi: "Được nha, Vân Vân tiến bộ lớn như vậy, anh mua kẹo bông gòn cho em, lần sau chúng ta tranh thủ lấy thêm nhiều điểm nữa được không?"

Cổ vũ nhóc một chút, em mới có thể càng tiến bộ. Mấy năm nay Lạc Vân thường xuyên nghỉ, Lạc Uẩn cảm thấy em học như thế đã là không tệ.

"Vậy chiều con đó." Đường Tê bật cười.

Lạc Vân nâng mặt Lạc Uẩn lên, thơm “Bẹp” một cái: "Hi hi hi, anh thật tốt, em thích anh nhất."

Nghĩ đến giọng sữa của nhóc con, Lạc Uẩn nhịn không được bật cười, như bảo thạch rực rỡ, ánh mắt hơi nheo lại.

"Sao lại cười với một túi kẹo bông gòn vậy?" Một giọng nói thanh lãnh đột nhiên vang lên.

Người Lạc Uẩn bị vỗ một cái, cậu quay đầu nhìn, thấy là chủ tịch hội học sinh Chu Độ Văn.

Diện mạo Chu Độ Văn sạch sẽ, áo trắng xanh kết hợp với đồng phục. Khoá kéo đồng phục kéo nghiêm chỉnh đến vị trí yết hầu, trên mũi có đeo mắt kính, đôi mắt nghiêng về màu tro, đáy mắt hơi lam nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn là học sinh lớp 11 ban văn, là một Alpha. Vì đảm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, thường xuyên cùng Lạc Uẩn giúp chủ nhiệm Lý quản kỷ luật, Lạc Uẩn từng nói chuyện sơ qua và làm việc cùng nhau, không tính là quá thân.

"Nhớ lại một chút chuyện." Lạc Uẩn thu lại nụ cười, "Sao chủ tịch lại ở chỗ này?"

"Tôi ở tiểu khu Ôn Đình." Chu Độ Văn nói.

Ôn Đình là tiểu khu có giá nhà rất đắt dành cho người giàu.

"Hoá ra cậu cũng ở chỗ này, tôi không biết. Tôi ở --"

"Tôi biết cậu ở chỗ nào." Chu Độ Văn hờ hững nói.

"Chủ nhiệm Lý nhờ tôi truyền lời cho cậu một chút, thứ hai tuần sau cùng đi tiệm net gần trường bắt người giống như trước."

"Ok." Lạc Uẩn đáp.

"Cậu thích ăn kẹo bông gòn hả? Cái này ăn nhiều không tốt cho sức khoẻ." Chu Độ Văn liếc kẹo bông gòn năm màu, lại cảm thấy mình nghiêm túc quá mức, nói tiếp: "Nếu thích ăn, buồi tối ăn ít một chút, cố gắng ăn lúc ban ngày thôi."

Ánh mắt hắn lạnh nhạt, Lạc Uẩn tự dưng cảm thấy xấu hổ, cậu ngượng ngùng trả lời: "Không phải, tôi mua cho em gái."

"Vậy à, tôi đề cử cho cậu một loại." Chu Độ Văn chỉ kẹo mềm có nhân trên kệ hàng: "Kẹo ở hiệu này ít đường hơn."

“Cảm ơn chủ tịch.”

"Ừ, tôi đi trước nhé."

Lạc Uẩn cầm kẹo dâu tây mềm đi thanh toán, trước khi đi lại cầm kẹo bông gòn lên.

Tạm thời cứ làm theo lựa chọn của Lạc Vân, nếu không đã đồng ý rồi mà lại làm Lạc Vân thất vọng.

***

Về đến nhà, Đường Tê đã làm cơm xong. Buổi tối

ăn đơn giản thanh đạm, rau cần xào tôm bóc vỏ, cà chua xào trứng và canh củ cải rau chân vịt.

Ăn cơm xong, Lạc Vân ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình, Lạc Uẩn rửa xong bát rồi sắp theo thứ tự.

"Mẹ, con hỏi mẹ một chuyện được không?" Lạc Uẩn nói.

"Ừ? Khách khí vậy làm gì?" Đường Tê bóc vỏ quýt chia cho Lạc Uẩn và Lạc Vân.

Đầu xuân quả quýt hơi chua, ăn vào dạ dày rất lạnh, khuôn mặt Lạc Uẩn chua đến mức nhăn lại.

Vội uống hai ngụm nước ấm mới đỡ một chút.

Hình như phái nữ tiếp thu được độ chua cao hơn, Lạc Vân và Đường Tê đều cảm thấy vừa miệng.

"Còn muốn ăn thêm vài miếng không?" Đường Tê cười lột thêm hai miếng, Lạc Uẩn lắc đầu, không nhận.

Cậu lại nói việc chính: "Con với Lạc Vân đều có thẻ ngân hàng phải không ạ? Gần đây con có việc, tốn một ít tiền, có thể đưa cho con không ạ?"

Lạc Uẩn đối với vật chất không thích thú nhiều, tiền tiêu vặt bình thường đều là Đường Tê đưa cho cậu, quần áo của cậu cũng là do khi Đường Tê dạo cửa hàng thuận tiện mua về.

Dáng người cậu tốt, lớn lên đẹp, mặc gì cũng như người mẫu, biến quần áo vô cùng bình thường thành có khí chất.

Đây là lần đầu tiên Lạc Uẩn đòi tiền như vậy, số tiền còn không nhỏ, Đường Tê nhíu mi: "Đột nhiên muốn nhiều tiền như vậy làm gì?"

Lạc Uẩn vốn muốn mua hai ống thuốc ức chế đặc hiệu để ngừa vạn nhất, cậu tùy tiện tìm lý do: "Này là do lớp 12, con muốn mua đề luyện tập của mấy môn về tăng thành tích, số tiền đại khái là khoảng hai, ba vạn."

"Không phải con là hạng nhất khối à? Còn cần học bên ngoài nữa hả?" Đường Tê hỏi.

"...." Lạc Uẩn không biết nói dối cho lắm, vì thế do dự đáp: "Con là hạng nhất một khối Nhất Trung, nhưng mà Nhất Trung là trường tư lập mà? Thực lực tổng hợp kém hơn mấy trường công lập, con không muốn bị học sinh mũi nhọn của trường khác vứt lại đằng sau."

"Vậy à...." Khoé miệng Đường Tê mím chặt, vẻ mặt sầu muộn như là có lý do gì đó khó nói.

Lạc Uẩn giật mình: "Sao vậy ạ?"

"Là có chuyện, vốn dĩ mẹ định hai tuần nữa mới nói với con." Đường Tê nói, "Khoảng thời gian trước bác sĩ Lăng nói với mẹ ở nước D có cách trị liệu mới cho bệnh em con."

"Chẳng qua phí rất cao, mà người bệnh xếp hàng chờ được chữa rất nhiều, muốn có tư cách trị liệu thì phải đi ngân hàng làm chứng minh tài sản, còn phải chuẩn bị phí chữa trị...."

Lạc Uẩn tiếp lời bà: "Cho nên tiền trong thẻ con dùng rồi, sau đó Lạc Vân lập tức sẽ đi nước D chữa trị? Mà con thì không biết gì cả?"

Ngưỡng cảm xúc của cậu cao nên rất ít khi có giây phút tức giận thật sự.

Nhưng lúc này, trong lòng Lạc Uẩn như có một chùm bông ướt che kín.

Hoá ra ở bệnh viện, Lăng Ý Tuyết nói là chuyện này.

Giọng cậu hơi run rẩy: "Chuyện lớn như thế, tại sao không nói với con trước?"

Đường Tê giật giật môi, không biết giải thích thế nào, hai năm trước trị liệu bà cũng không dám nghĩ Lạc Vân có thể chữa khỏi hoàn toàn.

Bác sĩ Lăng Ý Tuyết nói với bà, nước D có thành quả nghiên cứu mới, bà không hề nghĩ ngợi, sau khi thương lượng với chồng rồi quyết định luôn.

"Chẳng phải là chưa chắc chắn à? Mẹ nghĩ qua ít thời gian nữa chờ nước D sắp xếp xong rồi nói cho con sau."

Lạc Uẩn siết chặt ngón tay, đứng tại chỗ không nói một lời.

Lạc Vân trong phòng khách như cảm nhận được gì đó, lặng lẽ hạ thấp âm lượng TV, tò mò nhìn qua bên này.

"Nhưng mà con yên tâm, tháng sau mẹ có tiền lương sẽ cho con tiền học thêm nhé." Đường Tê nói.

Thấy cậu còn giận, Đường Tê mềm giọng nói: "Đây là do không đủ phí trị liệu, mẹ mới dùng

thẻ của con trước, mẹ không phải cố ý dùng số tiền kia."

Cái bà giải thích và nguyên nhân của Lạc Uẩn hoàn toàn không cùng một chỗ.

"Không phải vấn đề tiền bạc, chuyện Lạc Vân đi nước D sao mẹ không thương lượng với con trước?"

"Thời gian cụ thể khi nào đi?"

"Thời gian chữa trị đại khái là bao lâu?"

"Có nguy hiểm không?"

"Mẹ cũng muốn đi theo sang nước D ạ?"

Lạc Uẩn hỏi một tràng vấn đề khiến Đường Tê chưa kịp tiếp thu.

Bà vẫn còn nhớ vấn đề cuối cùng, ngượng ngùng đáp: "Mẹ chắc chắn phải đi, em gái con nhỏ như vậy, không có khả năng tự một mình ra nước ngoài mà, ba ba con sẽ ở lại làm việc."

"Còn con thì sao?" Giọng Lạc Uẩn bất giác cao hơn, "mẹ với em ra nước ngoài, vậy con thì sao?"

Đường Tê nắm chặt ngón tay, lần đầu đối diện với bộ dáng tức giận của Lạc Uẩn, bà có chút khẩn trương: "Con, đương nhiên con vẫn ở lại bên này học cấp 3 chứ, sắp lên lớp 12 rồi, trước đây mẹ hỏi cô Nhậm, Nhất Trung cũng có ký túc xá."

“......” Lạc Uẩn bình tĩnh nhìn bà hai giây, hốc mắt ửng đỏ, khóe miệng căng chặt thành một đường thẳng tắp.

Lạc Vân lặng lẽ chạy tới, bị bầu không khí khẩn trương lây nhiễm, em cũng bị dọa.

Em thật cẩn thận mà cầm ngón tay Lạc Uẩn, giọng nói nhút nhát sợ sệt: "Anh, đừng cãi nhau với mẹ mà."

Lạc Uẩn sợ dưới tình trạng này không lựa lời rồi tổn thương người nhà, cậu siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi.

"Lạc Lạc, mẹ không muốn gạt con, vốn dĩ mẹ định chắc chắn hoàn toàn rồi mới nói với con." Giọng điệu Đường Tê tràn ngập hối hận.

Một cổ buồn bực đổ xuống ngực Lạc Uẩn, nửa vời nhưng lại không tiêu tan được, cậu khom lưng xoa nhẹ đầu Lạc Vân: "Anh không cãi nhau với mẹ."

Lấy đường đã mua trước đó ra, cậu an ủi nhóc con về phòng làm bài tập. Sau khi làm xong tất cả, cậu đối diện với ánh mắt muốn giải thích thêm gì đó của Đường Tê, giọng điệu cậu nhẹ nhàng lạnh nhạt vô cùng: "Qua vài ngày nữa mình nói chuyện này sau, con về phòng làm bài tập trước."

Cậu cầm cặp lên đi đến phòng ngủ, Đường Tê theo phía sau, bước chân khẽ nhúc nhích: "Lạc, Lạc Lạc...."

Rầm một tiếng, cửa phòng bị đóng chặt.

Về lại phòng ngủ, trong lòng Lạc Uẩn lộn xộn. Cậu đặt cặp sách lên mép giường, tùy tiện nằm xuống giường, nhìn trần nhà thả lỏng đại não. Nghĩ đến việc Đường Tê không thương lượng với cậu chuyện ra nước ngoài, trái tim dường như bị cục đá nặng trĩu ngăn lại.

Suy nghĩ lung cũng không nghĩ ra nguyên nhân, càng không có tâm trạng làm bài tập.

Di động hơi rung, cậu mở ra nhìn, lại có vài phụ huynh liên hệ với cậu, Lạc Uẩn không có hứng thú mà đóng lại ứng dụng phụ đạo.

Trong lúc đó, Đường Tê đi đi lại lại ngoài phòng ngủ, bà không biết nên xin lỗi thế nào.

Từ nhỏ đến lớn Lạc Uẩn vẫn luôn rất ngoan, gần như không phát giận. Làm mẹ, bà cũng coi như hiểu gần rõ vì sao Lạc Uẩn giận, nhưng mà đã là người lớn, lúc này bà do dự mà đứng ngoài cửa phòng ngủ, không dám gõ cửa.

Dường như biết bà ở bên ngoài, cửa phòng bỗng mở ra một chút, Đường Tê mới vui vẻ chút ít lại phát hiện Lạc Uẩn không cho bà vào.

"Mẹ đừng đi đi lại lại ngoài phòng con nữa, con thật sự giận. Vì sao mẹ không nói cho con trước, rõ ràng mẹ biết mọi người quan trọng với con như thế nào mà? Bây giờ cái gì con cũng không muốn nghe, nếu muốn nói, mẹ cho con thời gian hai ngày."

Cậu càng nói vậy, trong lòng Đường Tê càng áy náy. Thiếu niên luôn như thế, rõ ràng không phải lỗi của mình, lại cố gắng hiểu người trong nhà.

Môi Đường Tê khẽ nhúc nhích, trong mắt hơi ướt: "Xin lỗi...."

Trước khi cửa phòng đóng lại, Lạc Uẩn hít mũi, lại nói: "Còn cả chuyện lần trước mẹ nói làm cá cay cho con, cuối cùng lại đổi thành cá hầm cải chua, mẹ còn chưa già như vậy."

Đã giấu mẹ bệnh của mình nhiều ngày khiến Lạc Uẩn không nhịn được hốc mắt đỏ hồng, đôi mắt hổ phách chứa sương mù, khi nước mắt sắp rơi xuống, Lạc Uẩn hơi ngẩng mặt.

"Thật ra không quan trọng, nhưng trước khi mẹ thay đổi sao không nói trước, hoặc là sao mẹ không làm cả hai món cá."

Nói xong câu cuối cùng, trong lòng Lạc Uẩn như cuộn chỉ rối, nói năng lộn xộn. Cậu không biết mình đang nói gì, câu từ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Cậu chỉ mở một khe cửa, xuyên qua khe cửa nhìn Đường Tê.

Trong phòng ngủ không bật đèn, ánh đèn ấm áp ngoài phòng khách hắt lên mặt cậu một chút, phác họa cảm giác cô đơn quanh người thiếu niên.

"Lạc Lạc, là mẹ sai, xin lỗi con."

Đôi mắt Đường Tê hơi trướng, thế mới biết mình đã quá đáng bao nhiêu, mấy năm nay Lạc Uẩn nghe lời khiến tiềm thức bà cho rằng cậu vốn như thế, cũng khiến bà nghĩ, chuyện đi nước D hai tuần sau hẵng nói cũng không sao.

"Xin lỗi con...." Đường Tê đứng ở ngoài cửa nghẹn nói.

"Mẹ để con yên tĩnh một chút." Lạc Uẩn đóng cửa lại.

Trở lại giường, Lạc Uẩn tùy tiện tìm nghe vài bài hát, màn hình di động toả ra ánh sáng màu lam nhạt.

Chờ cho tâm trạng hồi phục, cậu lang thang không mục tiêu đã lướt đến vòng bạn bè.

Lạc Uẩn đã nhiều ngày không nhìn, lại có mấy bài viết của những người liên hệ trước đây đăng trạng thái mới.

Có hình Tô Nùng ăn bánh kem nhỏ tinh xảo, có Chu Độ Văn chuyển tiếp động thái liên tiếp của trường học, còn có Thượng Quan Nghị phơi nắng chơi bóng rổ.

Chắc là ảnh chụp, bối cảnh chụp hình là ánh chiều tà màu da cam của hoàng hôn.

Người trong ảnh không phải Thượng Quan Nghị, mà là là Phong Dã, vừa lúc chụp được động tác Phong Dã úp bóng vào rổ.

Dáng người nam sinh được rèn luyện vô cùng tốt, trên chân là một đôi giày thể thao màu xanh phối với da cam, tất trắng sạch sẽ, lại lên nữa là đôi chân với đường cong cơ bắp hoàn mĩ.

Tay hắn rất lớn, nghe nói như vậy bắt bóng sẽ tốt hơn. Hấp dẫn người nhất vẫn là cơ bụng mà nam sinh vô ý để lộ ra, sự kết hợp giữa sức mạnh và sự bùng nổ, hormone Alpha đập vào mặt.

Thượng Quan Nghị chung vinh dự đắc ý dào dạt: [Giới thiệu một chút, anh tôi. ]

Phát hiện mình nhìn bức ảnh này hồi lâu, Lạc Uẩn đột nhiên nhớ đến chuyện ban ngày Phong Dã hôn mu bàn tay cậu.

Vô cùng ngây thơ, cũng vô cùng thành kính.

Biểu hiện và nội tâm của Phong Dã hoàn toàn là hai người khác nhau, cho dù hắn có bao nhiêu ý nghĩ cuồng dã tay chân, dường như cũng chỉ để lộ một góc của núi băng thôi.

Lạc Uẩn lắc đầu, đuổi suy nghĩ kỳ quái vi diệu này ra ngoài óc, xem lại vòng bạn bè lần nữa.

Một trạng thái mới nhảy ra.

Thượng Quan Nghị đăng hình chơi trò chơi: [ Sướng!!! Anh Dã thật trâu bò!!! ]

Trên hình, ID người chơi là [ YE ], chiến tích trò chơi cực kỳ ấn tượng, số người bị đánh chết vượt xa bốn đồng đội khác.

Bên dưới góc trái ảnh chụp, một bàn tay lơ đãng bị chụp vào. Khớp xương ngón tay hơi lồi, sạch sẽ xinh đẹp, dường như sắp bao trọn cả con chuột.

Không biết vì sao, Lạc Uẩn cảm thấy đó là tay Phong Dã.

Cậu để lại một bình luận: [ Các cậu lại đang lên mạng? ]

Chấm đỏ Wechat đổi mới.

Thượng Quan Nghị đáp lại: [ Tôi đệt, lớp trưởng! Chột dạ xem lại lịch, thấy là thứ bảy tôi mới thở nhẹ một hơi. ]

Lạc Uẩn: [...... nhát ]

Một chân dung của người khác nhảy ra sát theo, Phong Dã: [ Muốn ra đây chơi cùng không? ]

Tại Internet Cafe, Thượng Quan Nghị nhìn thấy câu trả lời này, có chút buồn bực nói: " Lớp trưởng chắc chắn sẽ không đến đâu."

Theo những gì cậu ta biết, Lạc Uẩn không hứng thú với trò chơi, hơn nữa cũng ghét Internet Cafe đầy mùi khói thuốc khiến người sặc và hương vị bất tri bất giác lây sang những người tụ tập khi chơi game. Theo như lời chủ nhiệm Lý nói thì đây là nơi sa đoạ của học sinh.

"Tôi chỉ tùy tiện hỏi chút thôi." Phong Dã lười biếng mà di chuyển điện thoại.

Có Alpha khác muốn hít điếu thuốc, nửa ngày không tìm được bật lửa, thoáng nhìn qua túi quần bên trái Phong Dã có vật giống như thế, trên mặt cậu ta vui vẻ: "Anh, mượn bật lửa chút đi."

Phong Dã nhướn mi: "Trên người tôi không có bật lửa."

"Anh, không đùa em đâu nhé, em thấy rồi." Alpha duỗi tay chỉ.

"Cậu nói cái này?" Phong Dã cười một tiếng, móc đồ ra, là muộn cái tuýp....kem dưỡng da tay đóng gói màu bạc.

Nam sinh kia sửng sốt, hơn nửa ngày mời tìm về giọng nói: "Bây giờ Alpha ưu tú đều bắt đầu bảo dưỡng đôi tay hả?"

"Cuối cùng em cũng biết anh giết năm người như thế nào!" Cậu ta hiểu ra rồi nói, cũng muốn thoa kem dưỡng da tay để thêm buff, lại bị Phong Dã từ chối.

"Cút qua một bên, không phải mua cho cậu dùng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK