• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Để bắt đầu cho tiết mục buổi tối hôm nay, Nguyễn Phương xin mời một bạn khán giả ở phía dưới lên đây để hỗ trợ cho Nguyễn Phương được không ạ? Bởi vì đây là một tiết mục vô cùng nguy hiểm, thế nên xin các bạn nhỏ không nên bắt chước khi ở nhà.

À, xin mời bạn, đúng rồi ạ! Xin mời bạn lên đây cùng với Nguyễn Phương thực hiện buổi biểu diễn cho tối hôm nay đi ạ!”
Dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, ảo thuật gia Nguyễn Phương hơi cúi thấp người, hướng về phía toàn bộ khách mời để chào hỏi.

Sau đó, anh ta dùng lấy ánh mắt quét qua bốn phía xung quanh, cuối cùng ánh mắt của anh ta dừng lại trên người của một thiếu nữ xin đẹp, đồng thời mời đối phương để lên trên sân khấu cùng với mình biểu diễn tiết mục.
Lúc đầu, được Nguyễn Phương mời lên trên sân khấu, Tôn Nguyệt Kiều hơi thoáng kinh ngạc một chút.

Nhưng nghe được tiếng vỗ tay nồng nhiệt của những người ở xung quanh, lòng hư vinh bạo tăng, Tôn Nguyệt Kiều liền rất nhanh bước lên trên sân khấu.
Ngồi ở phía dưới, Tôn Hạo hơi thoáng nhíu nhíu lông mày.

Nhưng nhìn xem nụ cười rực rỡ ở trên môi của Tôn Nguyệt Kiều, Tôn Hạo cũng không nói thêm lời nào.

Ngược lại, hắn cho rằng đây chẳng qua chỉ là một buổi biểu diễn ảo thuật bình thường mà thôi, khẳng định là không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Tất nhiên, mọi người ở đây, kể cả Tôn Nguyệt Kiều cũng đều cho rằng như vậy.
Nhìn thấy Tôn Nguyệt Kiều bước lên trên sân khấu, ánh mắt của Nguyễn Phương lộ ra mấy phần tán thưởng.

Đồng thời, anh ta còn hướng về phía khán giả vui vẻ nói ra.
“Để tán thưởng cho lòng dũng cảm của vị tiểu thư xinh đẹp này, xin mời quý vị hãy cho cô ấy một tràng pháo tay thật nồng nhiệt được không ạ?!”
Lộp bộp!
Lộp bộp!”
Dưới sự dẫn dắt vô cùng chuyên nghiệp của ảo thuật gia Nguyễn Phương, bầu không khí ở trong buổi tiệc đêm nay trở nên sôi động vô cùng.

Cho dù là Tôn Nguyệt Kiều, hiên tại cũng bị bầu không khí hiện tại làm cho lây nhiễm.
Lúc trước, nhìn thấy Tôn Băng Băng xuất hiện ở trên sân khấu, được vô số người dùng lấy ánh mắt ngưỡng mộ, ca tụng.

Hiện tại, trước ánh mắt của vô số người, dưới ngọn đèn màu của sân khấu, Tôn Nguyệt Kiều cảm giác như mình đã trở thành một Tôn Băng Băng thứ hai.


Thậm chí, cô cho rằng bản thân lúc này so với Tôn Băng Băng càng thêm hào hoa, rực rỡ.
Nhất thời, lòng hư vinh bạo tăng, bước chân của Tôn Nguyệt Kiêu càng thêm trở niên kiên định, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra một sự kiêu hãnh.
“Tiểu thư, xin mời tiểu thư qua bên này!”
Đứng ở trên sân khấu, nhìn thấy được Tôn Nguyệt Kiều xinh đẹp, bước từng bước chậm rãi về phía trung tâm của sân khấu.

Lúc này, trên khuôn mặt của ảo thuật gia Nguyễn Phương, không khỏi lộ ra nụ cười có phần quỷ dị.

Chỉ là, đối phương ẩn giấu rất sâu.

Hơn nữa, hắn còn che giấu cực kỳ cẩn thận.
Thế nên, người ở bên ngoài để không thể nào thấy được.

Mà Tôn Nguyệt Kiều thì càng không có cách nào phát hiện.
Nghe được tiếng hô này của đối phương, Tôn Nguyệt Kiều lúc này mới kịp phản ứng lại.

Sau đó, dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Phương, Tôn Nguyệt Kiều tự mình đi tới trước tấm bảng biểu diễn.

Đây là một loại đạo cụ dành cho cách tiết mục ảo thuật.

Chỉ là, tấm bảng này rõ ràng được làm từ nguyên khối, phía bên trong cũng không có bất kỳ cơ quan hay thiết bị gì.
Khi Tôn Nguyệt Kiều xoay lưng lại, dán sát người vào trên tấm bảng.

Lúc này, Nguyễn Phương cũng tự mình lấy ra móc khóa, đem cả tay và chân của cô khóa chặt lại.
Cảm nhận được móc khóa có chút chặt, vẻ mặt của Tôn Nguyệt Kiều hơi thoáng khó chịu một chút.

Nhưng mà, lúc này Nguyễn Phương lại đột nhiên cười lên một tiếng.
“Tiểu thư, hôm này tiểu thư thật sự là rất xinh đẹp! Để kỷ niệm cho lần đầu gặp gỡ, lát nữa tôi sẽ cho tiểu thư được cảm nhận kh0ái cảm của vũ điệu tử vong.

Đến lúc đó, tiểu thư nhất định là người nổi bật nhất trong buổi tiệc hôm nay!”

Mới đầu, nghe giọng nói của Nguyễn Phương hơi có phần âm u, để cho Tôn Nguyệt Kiều hơi thoáng có chút bị dọa sợ.

Nhưng sau khi nghe được đối phương nói đến, mình sẽ trở thành người nổi bật nhất của buổi tiếc, hai mắt của Tôn Nguyệt Kiều tức thì liền tỏa sáng.
“Nguyễn Phương xin nhắc lại một lần nữa, tiết mục biểu diễn ngày hôm nay là một tiết mục cực kỳ nguy hiểm.

Thế nên, các bạn nhỏ ở dưới tuyệt đối là không nên làm theo! Sau đây, buổi biểu diễn của Nguyễn Phương xin được phép bắt đầu!”
Lộp bộp!
Lộp bộp!
Âm thanh của Nguyễn Phương vừa mới kết thúc, tiếng vỗ tay bên dưới không ngừng vang lên.
Lúc này, trên tay của Nguyễn Phương cầm lên mấy thanh dao nhỏ.

Mỗi con dao đều là dùng cụ dùng đễ biểu diễn ảo thuật, tính sát thương cũng không tính lớn.

Nhưng lúc nhìn thấy Nguyễn Phương đưa tay giơ dao lên, nhắm về phía đỉnh đầu của Tôn Nguyệt Kiều phóng tới, tất cả mọi người ở bên dưới đều nhịn không được nín thở, tập trung ánh mắt để nhìn theo.
Phốc!
“Á…”
Con dao nhanh chóng được phóng ra ngoài, vô cùng chuẩn xác cấm ngay trên đỉnh đầu của Tôn Nguyệt Kiều.

Lúc này, cả người của Tôn Nguyệt Kiều đều đổ đầy mồ hôi hột, sắc mặt của cô hơi có mấy phần tái xanh.

Bất quá, Tôn Nguyệt Kiều cũng không dám hét lên, chỉ có thể cố gắng cắn chặt răng, không để cho âm thanh của mình phát ra ngoài.
Mà mấy thiếu nữ ngồi ở gần đó, lại nhịn không được hét lên một hồi rất to.

Thấy được phản ứng này của tất cả mọi người, nụ cười trên môi của Nguyễn Phương càng thêm rạng rỡ.

Chỉ có điều, Tôn Nguyệt Kiều lại hơi có chút run sợ, nhìn về phía lưỡi deo tiếp theo chuẩn bị phóng tới.
“Tiểu thư, xin tiểu thư đừng có hoảng sợ.


Lưỡi dao này sẽ không làm tổn thương đến tiểu thư, nó chỉ gia tặng cảm giác thành tựu cho tiểu thư vào tối hôm nay mà thôi!”
Trong lúc tinh thần có chút hốt hoảng, đột nhiên trong đầu của Tôn Nguyệt Kiều truyền đến âm thanh của đối phương.

Sau đó, cô có chút kinh ngạc, ngước đầu nhìn lên, nhìn đến nụ cười của Nguyễn Phương, tức thì cảm giác sợ hãi ở trong lòng của Tôn Nguyệt Kiều biến mất không thấy gì nữa.
Phốc!
Phốc!
Phốc!
“Á…”
Từng loạt mũi dao phóng ra, vị trí vô cùng chuẩn xác, cấm ngay ở phía trên tấm váng, cách thân hình của Tôn Nguyệt Kiều không đến vài milimet.

Nhưng lúc này, có người lại đột nhiên phát hiện ra thứ gì, cảm thấy vô cùng kinh hãi hét ầm lên.

Âm thanh này rõ ràng so với vừa rồi phải lớn hơn gấp vô số lần.
“Nguyệt Kiều! Nguyệt Kiều!”
Lúc này, phía bên dưới sân khấu, âm thanh của Tôn Hạo không ngừng vang lên.

Nhưng đứng ở phía trên, Tôn Nguyệt Kiều không một lời đáp lại.

Trên khuôn mặt của cô vẫn lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ.

Chỉ là, buổi biểu diễn đã sớm kết thúc, Tôn Nguyệt Kiều làm sao lại không có bất kỳ phản ứng gì?
“Không tốt, tiểu thư nhà họ Tôn xảy ra chuyện rồi!”
Không biết ai đó hô lên, lúc này trong lòng của Tôn Hạo không khỏi gấp, vội vàng từ bên dưới khán đài, nhảy vọt lên trên sân khấu.
“Nguyệt Kiều, Nguyệt Kiều! Em có nghe anh nói gì không?”
Nhìn thấy Tôn Nguyệt Kiều không có một chút phản ứng, Tôn Hạo không khỏi vội vàng đưa tay đặt lên trên mũi của cô để kiểm tra.

Nhưng vừa mới đặt tay lên được một lúc, Tôn Hạo phát giác ra cả người của Tôn Nguyệt Kiều đã không có bất kỳ một tia sinh cơ nào.
“Làm sao có thể?!”
Trong lòng cực kỳ hoảng hốt, sắc mặt của Tôn Hạo lúc này cũng trở nên trắng bệch.
“Bác sĩ, mau mời bác sĩ đến đây cho tôi, Nguyệt Kiều xảy ra chuyện rồi!”
Lúc này, Tôn Hạo đã không còn kịp suy nghĩ gì nữa, hắn vội vàng hướng về phía xung quanh, hét lớn lên một tiếng.
Chết rồi?
Giống như là bệnh dịch lây lan, cảm giác sợ hãi rất nhanh liền lây truyền cho tất cả những người đứng ở xung quanh.


Lúc này, Tôn Hải Bằng cũng từ nơi tiếp khách vội vàng chạy tới, nhìn thấy cả người của Tôn Nguyệt Kiều đã biến thành lạnh ngắt, sắc mặt của hắn lập tức liền trở nên âm trầm.
“Là chuyện gì xảy ra? Làm sao lại có chuyện như thế này xuất hiện ở đây?”
Tôn Hải Bằng cố lấy lại bình tĩnh, hướng về phía người chủ trì buổi lễ ở ngay bên cạnh lớn tiếng quát lên.
Nghe tiếng quát này của Tôn Hải Bằng, người chủ trì mới bắt đầu giật mình, vội vàng nói ra.
“Thiếu gia, là Nguyễn Phương, là kẻ đã biểu diễn màn ảo thuật vừa rồi.

Chính hắn đã mời tiểu thư Nguyệt Kiều lên đây, cũng là hành thực hiện động tác ném dao! Thế nhưng là… thế nhưng là…”
Nói đến cuối cùng, người chủ trì có chút ấp úng.

Bởi vì, quả thật trên người của Tôn Nguyệt Kiều cũng không có xuất hiện bất kỳ vết thương nào.

Hơn nữa, tử trạng của đối phương nhìn có chút quỷ dị.

Cho dù đã mất đi sinh cơ, nhưng trên mặt của Tôn Nguyệt Kiều lúc này vẫn duy trì trạng thở mỉm cười, điều này để cho tất cả những người có mặt ở đây đều có loại bị kinh dị đến, trên sống lưng cũng truyền đến hơi lạnh.
“Không cần phải kiểm tra, người là bị vật nhọn xuyên thủng yết hầu mà chết.

Đây là một thủ đoạn hết sức cao minh, chỉ có cấp bậc cao thủ đỉnh cấp trở lên mới có thể thực hiện được!”
Ngay vào lúc này, Cửu Vĩ đột nhiên xuất hiện, ánh mắt có chút âm trầm, nhìn về phía tử trạng của Tôn Nguyệt Kiều.

Vừa rồi, mặc dù cũng chú ý đến buổi biểu diễn ở bên này.

Nhưng bởi vì nơi này phần lớn đều là thanh thiếu niên, cũng không có nhân vật nào quan trọng cần phải bảo vệ.

Thế nên, Cửu Vĩ cũng không quá mức để tâm.

Huống hồ, đây còn có Trần Lâm cùng với người nhà của anh ở đây.

Cửu Vĩ cho rằng, sẽ không có bất kỳ tình huống này xảy ra ở đây mới đúng.
Nhưng vừa mới rời đi được một lúc, lúc này một thành viên của nhà họ Tôn bị người ta gi3t chết.

Hơn nữa, còn gi3t chết ở ngay trước mặt của rất nhiều người, thế nhưng lại chẳng có ai từng phát hiện ra..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK