• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Răng rắc…
Đem chiếc ly cà phê được làm bằng giấy ở trên tay bóp nát, lúc này ánh mắt của Trương Mỹ Lan mang theo một vệt hàn quang, nhìn về phía Trịnh Hùng, rồi thấp giọng nói ra.
“Ra ngoài!”
“Chủ tịch, tôi…”
“Đi ra ngoài!”
Vốn dĩ Trịnh Hùng còn muốn lên tiếng giải thích, nhưng sau khi nghe được tiếng quát này của Trương Mỹ Lan, ông ta không khỏi vội vàng cúi thấp người xuống, sau đó gấp giọng nói ra.
“Vâng vâng, tôi đi ra ngoài, tôi sẽ lập tức đi ra ngoài!”
“Đúng rồi, đi gọi Tô Thiên Hải đến đây cho tôi, tôi muốn để anh ta giúp tôi làm một việc!”
Đã đi ra được đến trước cửa phong, nghe tiếng kêu này của Trương Mỹ Lan, bước chân của Trịnh Hùng không khỏi dừng lại một chút.

Ngay sau đó, thân hình mập mạp của ông ta có chút run lên, cũng không biết là sợ hãi vẫn là đang hưng phấn, cố gắng kiềm chế lại kích động ở trong lòng, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Vâng, thưa chủ tịch!”
Nhìn theo bóng lưng của Trịnh Hùng rời đi, lúc này ánh mắt của Trương Mỹ Lan không khỏi nhìn về phía màn hình, được đặt ở trên bức tường của phòng giám sát.
Lúc này, ánh mắt của cô ta tập trung nhìn về phía một chỗ màn hình, đang ghi lại hình ảnh của Trần Lâm, cùng với mấy người Lưu sư phụ nói chuyện vui vẻ với nhau.
Nhất thời, nắm tay của cô ta hơi siết chặt lại, trong kẽ răng phát ra một trận âm thanh lạnh lùng.
“Trần Lâm, nếu như năm năm trước tôi có thể khiến anh ngồi tù.

Vậy thì, bây giờ tôi cũng có thể làm điều tương tự như vậy.

Hơn nữa, nếu anh đã dám đến đây để tìm tôi trả thù, thì hãy đợi đấy đi, tôi sẽ khiến anh hối hận khi đã trở lại nơi này!”
Rầm!
Đem cây búa gõ mạnh lên trên mặt bàn, lúc này trên mặt của Diệp Lâm Anh mang theo nụ cười, đảo mắt nhìn về phía bên dưới hội trường.
“Thưa các vị khách quý, như vậy là buổi đấu giá ngày hôm nay của chúng ta đã kết thúc.


Xin thay mặt nhà đấu giá Đông Thành, đồng thời thay mặt các em nhỏ cũng như các hộ gia đình gặp phải khó khăn, chúng tôi vô cùng chân thành cảm ơn các vị đã dành thời gian quý báu của mình để tham giá buổi đấu giá hôm nay.

Đồng thời, chúng tôi cũng xin gửi những lời chúc tốt đẹp đến các vị quý khách, kính chúc các vị có thật nhiều sức khỏe, làm ăn may mắn và thành công trong cuộc sống.

Xin cảm ơn!”
Tiếng nói của Diệp Lâm Anh vừa dứt, phía bên dưới hội trường liên tục vang lên âm thanh vỗ tay của rất nhiều người.

Tất nhiên, lúc này có người vui thì cũng có người buồn.

Dù sao, buổi đấu giá hôm nay không phải ai cùng thành công đấu giá được đồ vật mà mình mong muốn.

Nhất là hai ông cháu nhà họ Nguyễn, cô cháu gái hơi có chút cáu kỉnh, nhìn về phía mấy người Trần Lâm, thấp giọng nói ra.
“Có gì hay ho kia chứ? Chẳng phải là chỉ may mắn đấu giá thành công một chiếc vòng tay thôi sao? Hừ, thật sự là đáng ghét!”
Mặc dù âm thanh của cô rất nhỏ, nhưng ở đây cũng có không ít người nghe thấy được.

Bất quá, có người đã nhận ra được thân phận của hai ông cháu bọn họ, thế nên cũng không có ai lên tiếng nói gì, ngược lại còn có một chút tán thành gật đầu.
“Hừ, may mắn thì như thế nào? May mắn chẳng phải cũng là một phần thực lực hay sao? Nếu không, vì sao hai ông cháu của cô cũng không có đấu giá thắng được!"
Vốn dĩ đang cùng mấy người Trần Lâm dự định rời khỏi hội trường.

Nhưng nghe được âm thanh của cô gái này nói ra, Cửu Vĩ có chút không phục, liền bắt đầu lên tiếng phản bác.
Nghe thế, cô cháu gái của ông cụ Nguyễn liền nhịn không được, lập tức đứng thẳng người dậy, trừng mắt nhìn lấy cậu ta.
Nhưng mà, lần này ông cụ đã đứng ra ngăn cản, ánh mắt có chút tức giận nhìn về phía cháu gái của mình.
“Ông đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, ra ngoài thì không được phép sinh sự.

Nếu cháu cứ tiếp tục như vậy nữa, lần sau ông cũng không muốn dẫn cháu đi ra ngoài!”

Bị ông cụ trách mắng, cô bé có chút không vui.

Nhưng mà, thấy được ánh mắt của ông cụ trừng đến, cô chỉ có thể cúi thấp đầu, nói ra.
“Vâng, cháu đã biết rồi!”
“Biết rồi vậy thì hướng về phía cậu Lâm đây xin lỗi đi! Cũng không thể ở sau lưng người khác nói xấu người ta như vậy, làm người thì phải cương trực, càng không được chửi mắng ở sau lưng.”
“Thế nhưng mà…”
“Ừm?!”
“Được rồi, xin lỗi thì xin lỗi!”
Lần này, cô bé rốt cuộc cũng không dám cãi lời ông cụ, hướng về phía nhóm người Trần Lâm, nói ra.
“Xin lỗi!”
“Ừm, không có chuyện gì! Lần này, cũng không phải là lỗi của cô! Kỳ thật, tôi đúng là rất may mắn, mới có thể thành công đấu giá được chiếc vòng tay này!”
Mặc dù bộ dáng của cô gái này có chút không tình nguyện, nhưng Trần Lâm cũng không quá để ý.

Ngược lại, anh còn có chút tươi cười, hướng về phía hai ông cháu bọn họ, đem vòng tay cẩm thạch giơ lên.
Thấy được một màn này, trong lòng của cô cháu gái càng thêm ghen ghét.

Mà ông cụ thì hơi có chút thở dài, nói ra.
“Kỳ thật, tôi cũng rất muốn mua chiếc vòng tay này.

Đáng tiếc, nếu như cậu đã đấu giá được nó, vậy thì tôi chỉ có thể tìm kiếm món khác, mua về làm quà tặng cho bà nhà của tôi!”
“Ồ?!”
Nghe ông cụ nói như vậy, Trần Lâm hơi thoáng có chút ngạc nhiên.


Kỳ thật, lúc đầu anh đúng là có ý định đem chiếc vòng tay đem về làm quà tặng cho Châu Ngọc Ánh.

Nhưng xem xét một hồi, anh cảm giác chiếc vòng tay này hơi có chút cổ xưa, cũng không phù hợp với một người phụ nữ trẻ tuổi giống như cô.
Thế nên, nghe ông cụ nói như vậy, anh đột nhiên nảy sinh ra ý nghĩ khác, lập tức lộ ra nụ cười, cầm lấy chiếc vòng tay đưa về phía ông cụ.
“Nếu như cụ đã muốn mua nó về tặng cho bà, vậy thì xem như là cháu tặng lại chiếc vòng tay này cho bà cụ có được không? Cháu cảm thấy, chiếc vòng tay này thật sự rất phù hợp để làm sinh nhật cho bà cụ.

Hơn nữa, thứ này là quà tặng của nhà đấu giá Đông Thành, cháu cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Thế nên, cháu hy vọng là cụ có thể nhận dùm cho!”
Thấy Trần Lâm vậy mà trực tiếp đem một chiếc vòng tay quý giá như vậy đưa tặng cho mình, trong lúc nhất thời ông cụ không khỏi cảm thấy vô cùng lúng túng, vội vàng lắc tay liên tục, nói ra.
“Không không, đồ vật này là của cậu, tôi làm sao có thể nhận được chứ? Nếu như cậu muốn tặng, vậy thì cậu tự mình đến tặng bà ấy đi, tôi cũng không thể lấy không chiếc vòng tay này của cậu được đâu!”
Nói xong, ông cụ cũng rất nhanh liền đem chiếc hộp gỗ đẩy ngược về phía Trần Lâm.
Lúc này, Trần Lâm không khỏi bật cười.

Sau đó, anh cũng không có tiếp tục kỳ kèo nữa, mà ngược lại tỏ ra vô cùng sảng khoái, đáp lại.
“Nếu như vậy, khi nào bà cụ tổ chức sinh nhật, cháu sẽ tự mình đem chiếc vòng tay này để đến tặng bà cụ.

Đến lúc đó, cụ cũng không được tìm lấy lý do, từ chối cháu lần nữa đấy nhé!”
Đến lúc này, ông cụ hơi có chút vui vẻ, bật cười.
“Tất nhiên là không rồi! Dù sao, đây là quà tặng của cậu, tôi cũng không có cách nào ngăn cản được.

Nhưng mà, nếu như cậu có thể đến dự tiệc sinh nhật của bà ấy, tôi thật ra là rất vui mừng.

Đến lúc đó, tôi sẽ tự mình cho người đến đón cậu về nhà.

Cậu cũng không được bỏ trốn đâu đấy!”
“Ha ha ha, xin cụ cứ yên tâm! Hôm đó, cháu nhất định sẽ có mặt đúng giờ!”
Hai người một lớn một nhỏ, cứ như vậy nói cười vui vẻ với nhau.


Cuối cùng, vì còn có việc cần phải giải quyết, Trần Lâm đành phải lên tiếng cáo từ, cùng với mấy người còn lại theo sư phụ Lưu, rời khỏi khách sạn.
Nhìn theo bóng lưng của mấy người bọn họ rời đi, trong lòng của cô cháu gái hơi có chút bất mãn, bĩu môi một trận.

Bất quá, lúc này cô cũng không có nói ra lời nào, vì sợ ông cụ lại lên tiếng trách mắng.
Nhưng mà, Trần Lâm vừa rời đi không được bao lâu, một cái bóng người cũng cấp tốc theo ở phía sau lưng của anh.
Mặc dù người này đã vô cùng cẩn thận, nhưng Trần Lâm rất nhanh liền phát hiện ra được.
“Đội trưởng, chiếc xe màu đen ở phía sau đang theo dõi chúng ta.

Anh có muốn để tôi cắt đuôi hắn ta hay không?”
Lúc này, ngồi trên xe ngoại trừ Trần Lâm cùng với Võ Hoàng Yến, còn có cả sư phụ Lưu.
Thế nhưng, Cửu Vĩ thì đã tách ra, cũng không ai biết cậu ta đi đâu.

Nhưng nghe Võ Hoàng Yến ở phía trước nói ra như vậy, trong lòng của sư phụ Lưu hơi có chút bất an.
“Cậu Lâm, bọn họ là ai? Vì sao lại muốn theo dõi cậu? Chẳng lẽ, mục đích của bọn họ chính là hai món đồ vật ở trên xe lúc này hay sao?”
Vừa nói, sư phụ Lưu vừa nhìn về phía hai chiếc giỏ xách, đang được ném ở một góc bên trong ô tô.
Mặc dù nhìn rất tùy tiện, nhưng cả hai món đồ vật này ở trong mắt rất nhiều người đều là bảo vật vô giá.

Thế nên, trong lòng sư phụ Lưu không khỏi suy đoán, có người vì động tham niệm, nên muốn theo đuổi bọn họ.
Nhưng mà, Trần Lâm lại rất thản nhiên lắc đầu.
“Không cần phải quan tâm đ ến bọn họ.

Cô cứ tiếp tục lái xe đi, tôi muốn đến nhà sư phụ Lưu, kiểm tra tình huống của con gái ông ấy như thế nào.”
“Vâng!”
Đáp lại một tiếng, Võ Hoàng Yến một lần nữa tăng tốc, đem tốc độ vọt lên đến 100km/h, xông thẳng về phía đại lộ, lao đi vun vút.
Trong chiếc xe ô tô màu đen ở phía sau, nhìn thấy một màn như vậy, liền có âm thanh cấp tốc vang lên.
“Nhanh, không được để cho bọn họ cắt đuôi, lập tức bám theo ở phía sau.”
Mà người phát ra âm thanh này, nếu như Trần Lâm có thể nhìn thấy được, nhất định sẽ có thể nhìn ra, người này chính là vệ sĩ đi bên cạnh Tô Thiên Hải, tên là Mã Hoành..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK